Báo cáo dữ liệu của Phó Chấp Viễn phải sửa đi sửa lại suốt cả tuần mới có thể nộp được.

Lần này mẹ anh đến đây thăm thú, gần như anh không có thời gian để đi đây đi đó cùng mẹ, mãi đến khi còn một ngày cuối cùng thì anh mới được nghỉ ngơi, định bụng sẽ đưa mẹ đi chơi.

Quan hệ giữa Phó Chấp Viễn mẹ không thân thiết lắm, có lẽ là do anh mất cha từ nhỏ, mẹ sau đó cũng không tái hôn, bà luôn lo rằng mình sẽ cưng chiều con trai đến hư nên thường rất nghiêm khắc với anh trong một số chuyện.

Anh đưa mẹ đi dạo phố rồi mua tặng bà rất nhiều quần áo, còn để bà chọn mua khăn Cashmere ở một cửa hàng sang trọng, màu khăn có hơi chói nhưng mẹ anh thực sự rất thích.

Lúc dạo phố hai mẹ con ăn ý mà không nhắc tới vấn đề cá nhân của Phó Chấp Viễn, đến khi về tới cổng khu nhà, hai người định đi bộ qua vườn hoa thì mẹ anh mới gợi chuyện.

"Vẫn một mình à?" Mẹ anh hỏi.

"Dạ? À vâng ạ." Phó Chấp Viễn giật mình một chút rồi gật đầu.

Trong khu nhà có cửa hàng tiện lợi riêng biệt, đèn sáng trưng, có mấy đứa trẻ vừa chạy ra vừa cười đùa trêu nhau trông rất vô tư.

"Không tìm được ai tốt à?" Bà lại hỏi, tông giọng cứ như giáo viên đang đứng trên lớp vậy.

"Vâng." Phó Chấp Viễn bỗng nhiên trở nên căng thẳng vô cớ.

Thật ra cho dù có chưa chia tay Lâm Khiếu Chi đi chăng nữa thì anh cũng không muốn kể với mẹ về gã ta, bởi rốt cuộc thì Lâm Khiếu Chi sẽ chẳng bao giờ dám để anh xuất hiện trước mắt người khác.

Một hồi im lặng, họ rất nhanh đã đi tới cửa nhà.

"Cái hôm con đi gặp mặt ấy, mẹ thấy có người đến đón con." Mẹ anh lên tiếng, dường như bà không biết phải nói thế nào, "Mẹ biết chiếc xe đó, là Porsche, giáo sư Lý cũng đi loại này."

Người mà bà nhắc tới chính là Cố Trù.

"À, đấy là bạn con." Phó Chấp Viễn trả lời.

"Thằng bé có tốt không?"

Rõ ràng là mẹ anh đã hiểu nhầm từ "bạn".

"Chỉ là bạn bè thôi, cậu ấy cũng từng đi đợt giao lưu kia chứ không phải là bọn con có quan hệ đó đâu." Phó Chấp Viễn ấn thang máy rồi cầm đồ bước vào.

"Mẹ đúng là không hiểu được con." Bà liếc xéo anh, "Cái tính thích giấu diếm giống hệt bố."

Phó Chấp Viễn khựng lại, không nói gì nữa.

Thực tế thì Cố Trù đến cả "bạn" cũng chẳng phải.

Không tính đợt giao lưu bốn năm trước thì hai người mới chỉ gặp nhau hai lần, lần đầu tiên anh hoàn toàn coi y là "người lạ", lần thứ hai mới miễn cưỡng được gọi là có trò chuyện.

Phó Chấp Viễn cho rằng có lẽ là anh đã tạo cho Cố Trù một loại ảo tưởng nào đó, có thể là sự hòa nhã rất dễ bị hiểu lầm khiến cho y không tiếc công sức để thể hiện bản thân trước mặt anh.

Các chàng trai trẻ không thể chịu được cảm giác tàng hình trong mắt người khác, cứ luôn lo sợ đối phương như kẻ điếc người mù – cũng giống như Phó Chấp Viễn của thật lâu trước đây.

Nhưng chỉ cần Cố Trù không nói thì Phó Chấp Viễn sẽ không đâm thủng mảnh giấy dầu này.

Sau khi Lâm Khiếu Chi bị chặn thì gã ta yên ắng rất lâu. Phó Chấp Viễn không cho gã bất kì cơ hội nào để tiếp tục mối quan hệ, anh dứt khoát hơn tất cả những cuộc cãi vã hay chia tay trước đây.

Nhưng con người là thế, người càng kiêu ngạo thì càng không thích bị ngó lơ, Lâm Khiếu Chi chính là loại người này.

Về điểm này thì trong lòng gã hoàn toàn không thấy xấu hổ mà ngược lại, gã còn xem nó là sự ưu việt của bản thân, kết hợp với chút ít tình yêu không rõ thật giả đối với Phó Chấp Viễn, lừa mình dối người diễn vai tình nhân nặng tình nặng nghĩa.

Buổi tối hôm tiễn mẹ đi, Lâm Khiếu Chi xuất hiện ở dưới nhà Phó Chấp Viễn.

Gã mặc áo khoác đen, gương mặt vặn vẹo méo mó truyền qua màn hình của điện thoại gọi cửa, nhẹ nhàng gọi Tiểu Viễn trong loa.

"Chuyện gì?" Phó Chấp Viễn hỏi gã qua màn hình.

"Anh nhớ em."

"Anh có biết hành động này của anh rất biến thái không?" Phó Chấp Viễn nói, anh vừa mới dùng máy hút bụi dọn dẹp quét tước nhà cửa nên rất mệt mỏi, thật sự chẳng có hơi đâu để làm trò cùng Lâm Khiếu Chi.

"Chỉ là anh nhớ em thôi mà."

Lâm Khiếu Chi vừa nói xong thì bên cạnh gã có gia đình đi vào, họ liếc gã rồi dùng thẻ khóa mở cửa, thế nhưng Lâm Khiếu Chi không đi vào theo.

Gã muốn người mở cửa cho gã là Phó Chấp Viễn.

Điện thoại gọi cửa nhanh chóng vang lên lần nữa.

"Tiểu Viễn, anh thật sự rất nhớ em, mấy hôm nay anh đều ngủ không ngon, trong lòng chỉ muốn nhìn thấy em." Lâm Khiếu Chi càng nhấn mạnh càng làm cho Phó Chấp Viễn cảm thấy buồn nôn.

Đồng thời anh còn thấy thật đáng buồn, buồn cho Lâm Khiếu Chi, cũng buồn cho chính anh.

Mối tình đẹp đẽ một thời bây giờ lại trở nên tồi tệ đến vậy, một vở kịch mà đến Quỳnh Dao cũng không thèm viết lại không ngừng diễn ra trong cuộc sống của anh.

Mà từ trước tới giờ anh không có hứng thú trở thành nam chính, anh chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường yên ả mà thôi.

Anh cắn môi cau mày, vừa nhìn đã thấy tâm trạng thật sự không tốt.

Di động bị ném trên sofa rung lên mấy hồi, anh không thèm để ý đến điện thoại gọi cửa nữa, đi tới bấm mở wechat.

Đầu tiên là tin nhắn của mẹ, bà bảo cuối cùng cũng về đến nhà, được con trai nhà hàng xóm lái xe tới đón, bà còn dặn anh không được thức đêm, rất dễ làm cho mắt thâm quầng.

Trong danh sách còn có một khung thoại nữa hiển thị số "3" màu đỏ.

— Chúng ta có thể xem triển lãm tranh Monet lúc hai rưỡi chiều, anh có muốn đi ăn trưa không?

— À, mẹ anh sẽ nấu cơm nhỉ, vậy không ăn cũng được.

Sau khi nhắn xong hai tin, cách khoảng một phút thì y gửi tin thứ ba.

— Tôi mua đồ gì cho anh nhé, nếu cơm trưa ăn không no thì anh có thể ăn trên xe.

Có một câu nói có thể dùng để miêu tả mấy tin nhắn này của Cố Trù: Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.

À, cũng chưa chắc là những người khác có biết hay không, ít nhất thì Phó Chấp Viễn hiểu rõ.

Điện thoại gọi cửa lại vang lên.

Phó Chấp Viễn mặc kệ, cũng không lập tức trả lời tin nhắn wechat.

Anh vẫn đứng cầm di động, ấn mở hình đại diện của Cố Trù rồi vào trang cá nhân người ta.

Rạng sáng hôm trước có một bài đăng mới: một bức ảnh rất bình thường được chụp ở nhà hàng ven hồ, bên ngoài tối đen có vẻ rất ảm đạm, tấm kính khổng lồ của nhà hàng phản chiếu khung cảnh ở bên trong.

Phó Chấp Viễn ấn vào tấm hình rồi phóng to.

Anh thấy được hình bóng Cố Trù đứng chụp ảnh ở giữa đám đông huyên náo, bên cạnh là chính anh đang ngồi nói chuyện với đàn anh ở xa xa.

Caption chỉ có hai chữ: Không lạnh.

Anh lập tức nhớ đến bài đăng của bốn năm trước.

Tiếng chuông của điện thoại gọi cửa ngừng vài giây rồi lại vang lên lần nữa.

Phó Chấp Viễn bước tới trực tiếp mở nắp hộp lấy pin bên trong ra, đèn cảm ứng lập tức tắt ngóm, máy gọi tạm thời bị vô hiệu hóa.

Lòng anh bị đè nén khó chịu không biết phải giải tỏa thế nào, anh siết chặt di động trong tay, gương mặt anh tuấn hiện rõ sự lo âu rối bời.

Vừa đi tới cửa sổ thì thấy bên ngoài đang mưa to, dự báo thời tiết đã nói tối nay trời sẽ mưa, mọi người đi lại nên chú ý an toàn.

Lúc suôn sẻ thì việc gì cũng tốt, dù khó khăn cũng có thể dễ dàng vượt qua; khi không suôn sẻ thì việc gì cũng tệ hại, Phó Chấp Viễn tin rằng bây giờ bản thân hoàn toàn thuộc về vế sau.

Vậy nên khả năng suy nghĩ của anh chẳng còn lý trí như bình thường, mà ngược lại càng thêm rối loạn và bừa bãi, thậm chí còn có chút "bất chấp tất cả".

Anh ngồi xuống sofa, bên tai là tiếng mưa rơi và tiếng mắc áo treo ngoài ban công đập lạch cạch vào cửa kính, rất ồn, thế nhưng tiếng ồn bên trong anh có lẽ còn lớn hơn thế nhiều.

Sau một lúc rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, ấn gọi vào số wechat của Cố Trù.

Khuyết điểm của Phó Chấp Viễn là anh luôn cố gắng để kiểm soát rất nhiều việc, cả của mình và của người khác, nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể làm tốt mà còn dễ vì chủ quan rồi rơi vào thế khó.

Giống như lúc ngu xuẩn ngồi trên đỉnh cao nhất của đầu bập bênh vậy, vẻ ngoài hào nhoáng và tính cách dễ mến luôn giúp anh được nâng lên trời cao, một nụ cười cũng làm người ngồi dưới cảm thấy thỏa mãn không khỏi khiến anh đắc ý kiêu ngạo.

Anh thật sự cho rằng sẽ mãi mãi như vậy cho đến khi bản thân ngã mạnh xuống đất, lúc này anh mới bàng hoàng nhận ra, người đối diện đã chẳng thèm quay đầu mà vội vã rời đi mất rồi.

Ngẩn ngơ ngồi ở đầu kia của bập bênh, anh chỉ khát vọng có một người nào đó có thể tới nâng anh lên một chút, chỉ một chút thôi cũng được.

Như thế này đúng là chẳng khác gì "bụng đói ăn quàng", thế nhưng cảm giác bị bỏ rơi thật sự bức bối khó chịu.

Điện thoại reo một hồi mới có người nghe máy, bên phía Cố Trù rất ồn, có vẻ y đang ở bên ngoài.

"Chuyện gì vậy?" Y hỏi, giọng nói qua điện thoại hơi khác so với ngoài đời, có vẻ còn trầm hơn.

"Không có gì." Phó Chấp Viễn đáp, "Cậu đang ở ngoài à?"

"Đúng thế, đang chúc mừng sinh nhật em họ tôi cùng đám bạn học của con bé." Cố Trù trả lời, tiếng ồn ở bên kia nhỏ đi, chắc là Cố Trù đã đi ra khỏi phòng, y hỏi lại lần nữa, "Có chuyện gì thế?"

"Trưa mai cùng đi ăn đi," Phó Chấp Viễn nói, "Mới đọc tin nhắn của cậu."

"Được thôi, tôi cứ nghĩ mẹ anh sẽ làm cơm chứ." Cố Trù dừng một lát rồi nói tiếp, "Anh muốn ăn gì?"

Câu hỏi này khiến Phó Chấp Viễn ngây người trong chốc lát, người cuối cùng dịu dàng hỏi anh như vậy là Lâm Khiếu Chi, à không đúng, là bạn trai cũ đã chia tay ba tháng trước Lâm Khiếu Chi.

Biết rõ là không nên nhưng Phó Chấp Viễn vẫn cảm thấy sống mũi chua xót, thế nhưng anh không định khóc đâu, còn khóc nữa thì thật sự chẳng ra sao.

"Đi ăn ramen được không?" Anh suy nghĩ một lát rồi trả lời.

"Được chứ, có cửa hàng ramen nào mà anh thích không?" Cố Trù lại hỏi.

"Không có, cậu chọn đi." Phó Chấp Viễn vừa đổi tay cầm di động vừa ngồi xuống sofa.

"Được, tí nữa tôi sẽ lướt Dianping hoặc hỏi bạn bè của em tôi xem, bình thường tôi không hay đi ăn cho lắm."

Cuộc gọi đến đây nên dừng được rồi.

Tâm trạng của Phó Chấp Viễn đã tốt hơn nhiều, anh đã trút xuống được cảm giác khó chịu mà khi nãy Lâm Khiếu Chi mang đến, nên cúp máy đi thôi.

Nhưng Cố Trù lại không nghĩ vậy.

"Anh sao thế? Tâm trạng không tốt sao?" Cố Trù gặng hỏi sau khi thấy Phó Chấp Viễn im lặng hồi lâu, giọng y mang theo sự quan tâm lo lắng chẳng hề giả dối.

Câu hỏi này tựa như một mồi lửa làm nổ tung cảm xúc kìm nén đã tích tụ bấy lâu nay của Phó Chấp Viễn.

Sau khi chia tay với Lâm Khiếu Chi anh phải lập tức đối mặt với mẹ, hơn nữa lại còn một đống rắc rối nối gót nhau tới trong công việc.

Làm việc liên tục khiến anh quên mất mình đau, chứ không phải là anh không còn thấy đau nữa.

Tia lửa từ câu hỏi dịu dàng của Cố Trù đã sắp đốt vào trái tim của Phó Chấp Viễn, tốc độ quá nhanh khiến anh chẳng thể dập tắt kịp.

Anh quyết định rồi, chẳng sợ rủi ro cũng chẳng lo quát mắng, anh phải giải quyết mớ cảm xúc rắc rối hỗn loạn này.

"Cố Trù." Anh gọi.

"Gì thế?" Đầu kia điện thoại của Cố Trù đã yên tĩnh hơn nhiều, y vẫn chưa từ bỏ, lặp lại lần nữa, "Anh gặp chuyện gì à?"

Phó Chấp Viễn không trả lời y mà lại hỏi một vấn đề khác.

"Có phải cậu muốn ngủ với tôi không?" Giọng anh rất nhẹ và mềm mại, chẳng có một xíu lực sát thương nào.

Sự yên lặng đáng sợ kéo dài khoảng ba mươi giây, Phó Chấp Viễn nín thở lắng nghe tiếng hô hấp của Cố Trù truyền qua điện thoại, trầm thấp, áp lực xen lẫn cả lo lắng.

Phó Chấp Viễn chủ động phá vỡ sự im lặng, anh 27 tuổi đã gặp qua rất nhiều chuyện, không muốn cứ cố gắng làm ra vẻ gì nữa.

Anh hỏi Cố Trù: "Chúng ta đã từng lên giường đúng không?"

Bên ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã, không gian mịt mờ, tưởng như mưa sẽ chẳng bao giờ ngừng rơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play