2. Tin vui!

Sau ngày tôi tốt nghiệp hơn 1 tháng, cũng là kỉ niệm ngày cưới của tôi và Thiên Bảo.

Tôi làm rất nhiều đồ ăn chờ anh trở về, tưởng tượng đến cảnh anh vui vẻ cùng tôi ăn cơm, sau đó là đi dạo ôn lại chuyện cũ…nhưng thực tế thì…tôi chờ anh đến nửa đêm luôn.

“12h rồi…đã qua ngày kỉ niệm rồi! Hix…chắc không phải anh quên đâu! Đúng vậy! Chỉ là anh bận quá thôi! Với lại mày cũng đâu có gọi điện nhắc anh! Hix…mày khóc cái gì chứ?! Anh đang làm việc rất chăm chỉ để ày cuộc sống tốt đẹp đấy! Mày có thể giúp đỡ anh nhưng được bao nhiêu chứ?! Công việc của anh nhiều lắm!”

Tôi biết thế…nhưng tôi vẫn rất buồn! Một ngày quan trọng như vậy…tôi chỉ muốn ở cạnh anh thôi mà!

………………

-Vợ ơi…em ngủ chưa đó??_Cửa phòng khẽ mở ra, giọng anh có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn rất dịu dàng, quan tâm.

-Anh..Bảo…._Tôi ngước khuôn mặt tèm nhem lên nhìn anh, nước mắt cứ thế trào ra càng nhiều hơn. Uất ức quá!

-Sao lại khóc hả? Ai bắt nạt vợ?? Nói anh biết, anh giúp em rửa hận!_Anh vội vàng quăng tài liệu trên tay lên bàn, chạy đến bên giường, ôm tôi vào lòng.

-….._Còn ai ngoài anh nữa! Anh có thể rửa hận giúp em sao?

Tôi không nói gì, úp mặt vào ngực anh khóc lóc một hồi. Mãi sau mới từ từ buông anh ra, lấy tay gạt mấy giọt nước còn đọng bên khoé mắt đi, khàn khàn hỏi anh:

-Anh ăn cơm chưa?? Có đói không? Em đi hâm lại thức ăn cho anh!

-Không cần!_Anh kéo tôi lại, để tôi ngồi trên đùi anh, nâng cằm tôi lên, khiến tôi phải nhìn thẳng vào anh_Nói cho anh nghe, chuyện gì đã xảy ra?!

-Không có gì cả!_Tôi mất tự nhiên lảng tránh ánh mắt của anh…nhưng ánh mắt đó lại dường như nhìn thấu tâm gan tôi…khiến tôi không nói thật không được!_Thật ra là có chuyện này…Anh…quên mất hôm qua…

-Hôm qua?? Là ngày gì quan trọng sao??_Anh giống như thật sự không biết, chớp mắt nhìn tôi.

-Kỉ niệm ngày cưới mà anh cũng quên được! Đồ vô tâm! Anh đi chết đi!_Tôi vừa lớn tiếng, vừa đấm thùm thụp vào ngực anh. Đáng ghét! Người ta đã gợi ý rồi mà còn không nhớ. Có phải tôi không là gì trong lòng anh không? Nên anh mới không bỏ chút công ghi nhớ ngày cưới của chúng tôi? Tức…tức chết đi được!

-Ha..ha…_Gì? Sao anh còn cười được? Thật là…

-Anh cười cái gì?_Tôi bực bội đứng lên, trừng 2mắt sưng húp lên nhìn anh.

-Đồ ngốc này!_Anh bỏ qua sự tức giận của tôi, kéo tôi trở lại vị trí vừa rồi, ôm tôi trong tay mà yêu thương cười khẽ bên tai_Bây giờ là 0h16’35s ngày 22/6, mới bắt đầu ngày kỉ niệm của chúng ta 16’35s thôi!

-Xì…cái gì mà mới bắt đầu?!_Tôi bĩu môi với anh, lại phát hiện ra điểm kì lạ_Hả? Anh nói là…22/6…

-Đúng rồi! Hôm nay mới là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta! Đầu óc em để đâu thế hả? Còn dám trách lầm anh! Em tính bồi thường sao đây?_Lúc anh nói câu này…nhìn anh gian lắm! Giống cái kiểu…

-A.a.a….anh làm gì đó?_Tôi nhảy dựng lên khi thấy tay anh bắt đầu di chuyển.

-Thì bắt em bồi thương!_Anh lại làm như chuyện đương nhiên, cười cười đứng lên, cúi đầu hôn nhẹ xuống trán tôi. Vợ chồng 3năm rồi…nhưng tôi vẫn ngại ngùng trong cái khoản này lắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play