-Nó là đứa khuyết tật bẩm sinh rồi, cậu có cho nó phẫu thuật đi chăng nữa cũng chưa chắc nó có thể sống thêm được 10năm. Không bằng cậu cho chị mượn số tiền đó còn hơn!_Tiếng mẹ đay nghiến vang lên, như hàng nghìn mũi dao đang khứa vào tim tôi…đau quá! Tôi biết mẹ căm ghét tôi…tuy không rõ nguyên nhân…nhưng tại sao mẹ lại ghét tôi đến mức này?? Tôi đã làm cái gì?? Làm cái gì sai sao??
Đột nhiên cả người lại lọt vào vòm tay của một ai đó. Hơi ấm của hắn khiến tôi càng thấy đau hơn…bởi hắn không chung huyết thống với tôi mà còn đối sử với tôi tốt như thế…đằng này cha, mẹ tôi…
-CHỊ IM ĐI! Đừng vì con bé không phải con ruột của mình mà ghét bỏ nó như thế! Ít nhiều gì con bé vẫn là người thân của chị cơ mà!_Lần này cơ hồ cậu đã giận dữ đến đỉnh điểm, cả người như muốn lao về phía mẹ nhưng cuối cùng vẫn kìm chế được.
Cái gì?? Tôi…không phải con ruột của cha, mẹ tôi sao?? Nhưng…cậu lại nói tôi và họ vẫn là người thân??
Cả người tôi như run lên, bàn tay siết chặt túi đồ trên tay, trong lòng cảm thấy lạnh vô cùng…nhưng càng như thế hắn lại càng ôm tôi chặt hơn…như muốn truyền tất cả hơi ấm trên người sang cho tôi. Hắn muốn kéo tôi đi…nhưng tôi ngăn lại. Tôi muốn biết sự thật!
-Người phải im là cậu mới đúng! Không vì nó thì tại sao con tôi phải chết hả? Tôi nhận nuôi nó cho cậu…mà cậu xem nó đã làm gì? Nó không những chẳng được tích sự gì, ngược lại còn hại chết con tôi! Cậu nói xem tôi nên coi nó làm cái gì đây?!_Mẹ cũng nổi giận mà gào lên theo.
Tôi…tôi…đã hại chết anh? Vì tôi mà anh đã chết? Vì tôi?? Tôi là đứa không được tích sự gì…lại còn hại chết anh…tại sao ông trời lại để tôi tồn tại trên thế gian này??
-Nhưng đó đâu phải lỗi của con bé! Nó đâu có làm gì sai??
-Tôi biết! Vì nó là con gái cậu nên cậu bảo vệ nó! Tôi không quan tâm! Tôi chỉ đến để mượn tiền…nếu cậu không cho thì tôi đi!_Mẹ căm hận nhắc đến tôi rồi cầm túi sách đi ra….cùng lúc ấy…túi đồ trên tay tôi cũng rơi “Bịch” xuống đất…một vài thứ đồ trong đó vỡ vụi tạo nên những âm thanh sắc nhọn…đau đớn…cũng như tim tôi đang ứa máu.
Tôi là con gái cậu?? Tôi là con gái cậu! TÔI LÀ CON GÁI RUỘT CỦA CẬU!
Tôi không tin! Tôi không tin đâu! Nếu đây là sự thật thì tôi nguyện cho bản thân bị mất trí nhớ…tôi không muốn tất cả lại như thế này! Ngay cả cậu cũng lừa tôi…tất cả đều lừa dối tôi…TẤT CẢ ĐỀU COI TÔI LÀ CON NGỐC MÀ LỪA GẠT!
-Nghe thấy hết rồi hả?? Chúc mừng mày đã biết thân phận thật của mình!_Mẹ đi qua, nhìn thấy tôi có chút xững người…nhưng sau đó liền nở nụ cười cay độc tặng cho tôi mấy lời rồi rời đi.
Đối với những lời ấy, tôi đã hoàn toàn vô chi vô giác! Chỉ là…nó đã làm cho người đàn ông trong nhà trở nên hoảng loạn
-Nhiên!_Ông ấy chạy đến bên tôi…nhưng lại lo sợ không dám chạm vào tôi.
-Anh Bảo…buông em ra!_Tôi yêu cầu, ngữ khĩ rất bình thản…nhưng tật sâu bên trong là sự trống trải và vô hồn. Tôi muốn bản thân không còn nhớ gì nữa!
-Em định làm gì??_Hắn cũng khẩn trương nói với tôi, lại càng ôm tôi chặt hơn.
-Em nói…buông em ra!
-Nhiên…con nghe cậu nói! Cậu…
-Ông không phải cậu tôi!
-Nhiên…cậu…
-Buông ra đi!
Trước sự bình tĩnh của tôi…cuối cùng hắn cũng buông tôi ra…nhưng lại vẫn lo sợ mà đứng sát bên cạnh tôi.
Tôi không phản ứng gì, chỉ là chầm chậm xoay người, hướng phía ngoài mà đi ra khỏi ngôi nhà này.
-Nhiên…con muốn đi đâu?_Người đàn ông đau đớn nhìn theo bước chân tôi, nhưng lại vẫn không dám chạy đến giữ lại.
-Thầy đừng lo! Con sẽ đi theo cô ấy!_Hắn trấn an rồi chạy theo tôi…nhưng lại bị tôi ngăn lại.
-Không ai được đi theo! Nếu không tôi sẽ tự vẫn!_Đến lúc này…tôi sẽ là kẻ nói được làm được!
Một cậu nói…làm cho tất cả dừng chân…một câu nói…xem như từ nay tôi là kẻ đơn độc…không quan tâm đến bất cứ việc gì…chỉ tồn tại trên cõi đời này một thân một mình! Tôi…sẽ không bao giờ nhận người cha đó! KHÔNG BAO GIỜ!