Vào đến siêu thị, tôi chui vào gian bán đồ ăn gọi một cốc kem, mặc kệ hắn đẩy xe một mình đi mua đồ. Cho sướng, ai bảo vừa rồi không để tôi ăn cơ!
Đối với tôi, kem là thứ ngon nhất trên đời! Bởi thế, mỗi khi ăn kem tôi thường quên hết xung quang, coi như mình đang ở một thế giới khác với những người bên cạnh. Có thể thế là điên…nhưng kệ…bởi đơn giản tôi thích thế!
Từ nhỏ tôi đã vậy. Còn nhớ hồi ấy, chiều nào anh cũng dắt tôi đi mua kem không kể đông hay hè, tôi ăn đến nỗi mà viêm họng phải đi khám mới thôi!
Khi đó là năm tôi 4tuổi, vào một buổi chiều đông lạnh lẽo, trời rất rét, lại còn có mưa lớn nữa. Kem trong nhà đã bị tôi ăn hết, mà tôi lại sợ lạnh, chùm kín chăn không muốn ra ngoài nhưng…vẫn muốn ăn kem. Thế là tôi bắt anh đi mua cho bằng được.
Nếu mọi người thắc mắc vì sao tôi không nhờ cha mẹ mua giùm thì tôi xin nhắc lại…đối với họ, tôi chỉ là một đứa tội đồ; trong nhà, ngoài anh và cậu ra thì chẳng ai yêu thương tôi cả! Cậu lại không sống cùng nhà với tôi, còn ai có thể vì tôi mà ra ngoài trong cái tiết trời ấy chứ?
Nhưng mà tôi rất ghét bản thân! Vì sao tôi lại bắt anh ra ngoài vào hôm ấy? Tôi ghét…lúc anh đi còn nói tôi ngồi ngoan ở nhà chờ anh mang kem về…vậy mà anh…Anh đi…và thế là mãi mãi không về! Ngay cả cơ hội nhìn mặt anh lần cuối tôi cũng không có…cha, mẹ không cho phép tôi. Bất cứ thứ gì của anh cũng lấy đi hết! Ảnh hai anh em tôi chụp cùng nhau, cái gối của anh bị tôi chiếm dụng, con gấu bông anh tặng tôi…tất cả..tất cả đều bị mang đi. Cuối cùng, tôi chỉ dấu lại được một tấm ảnh của anh…mà nó…cũng đã rách mất rồi!
Kí ức về tuổi thơ của tôi cũng dừng lại ở đó. Ánh mắt cha mẹ nhìn tôi không còn ghét bỏ như trước nữa…mà thay vào đó là thù hằn…là oán hận. Tôi có cảm tưởng nếu như có thể, họ đã giết tôi lâu rồi! Ngày nào tôi cũng khóc thét lên gọi anh…nhưng gọi mãi cũng không thấy anh đâu! Đoạn thời gian ấy là lúc bệnh của tôi chuyển biến xấu nhất, tôi cứ gào lên…rồi ngất đi…sau khi tỉnh, lại một mình ôm gối khóc. Tôi không ra khỏi phòng nửa bước, cũng chẳng buồn ăn cơm nếu như cậu không mang vào ép tôi ăn. Dường như tôi đã trở thành đứa tự kỉ nếu như ngày vào lớp một tôi không quen được lũ Gà bạn tôi.
12năm rồi…nói dài thì so với đời người lại chẳng đáng là bao..nói ngắn thì lại không đúng! Hết tiểu học rồi đến cấp hai, bây giờ chúng tôi cũng sắp bên nhau qua cả cấp ba rồi! Chỉ vài tháng nữa thôi, 5con gà chúng tôi sẽ mỗi đứa một nẻo, đi theo đuổi ước mơ của riêng mình…Tôi yêu quý chúng nó, Gà Mập và Gà Còi đã thành đôi rồi, còn 2đứa kia, tôi thật sự mong chúng nó cũng thế, có thể bên nhau vui vẻ. Còn tôi…dù gì cũng chết…cần gì phải có ai yêu!