Cứ như thế, chúng tôi đứng hơn 10phút mà chẳng ai nói với ai câu gì. Tôi không chịu nổi nữa rồi! Cái này là loại tình huống gì đây? Kì cục chết người mà!
-Tôi muốn về nhà!_Tôi len lén ngước mắt lên, lại bắt gặp ngay ánh mắt hắn, liền vội vàng cụp xuống. Làm cái gì vậy? Hắn nhìn lâu như vậy còn chưa mỏi mắt à? Trên người tôi có cái gì đáng nhìn sao?
Thôi được rồi! Quan trọng bây giờ là làm sao để về nhà, những cái khác tạm gác sang một bên đã!
Tôi nuốt nước bọt, trấn tĩnh tinh thần chuẩn bị màn nịnh nọt:
-Anh..Bảo..ơi!_Buồn nôn!_Em..lạnh.._Sặc…tôi phục tôi quá! Mà lạnh thiệt chứ bộ!_Em muốn về nhà!
Nhìn tôi như thế, sắc mặt hắn có chút biến đổi, mày hơi giãn ra như vẫn còn làm mặt lạnh. Hắn từ từ buông tôi ra, sau đó lại cởi áo khoác của mình đưa cho tôi:
-Mặc vào!_Sao không nhẹ nhàng như lúc ở phòng y tế nữa? Đúng là…thay đổi nhanh hơn cả thời tiết!
Thôi bỏ đi, ít ra hắn cũng đã thả tôi rồi! Thế là tôi tiếp tục nịnh nọt hắn, ngoan ngoãn nhận áo từ tay hắn mặc vào.
Công nhận hắn to cao thật! Tôi khoác áo hắn mà như mặc váy ấy, dài gần tới đầu gối luôn! Kinh khủng!
-Vậy..em về nhé!_Tôi nhìn hắn, cười tít mắt tính bước đi.
Chưa được mấy mét đã bị hắn kéo lại, lôi vào gara. Hắn không nói nhưng tôi cũng đoán được. Muốn đưa tôi về chứ gì? Tôi biết mà, chỉ cần tôi bị làm sao lúc đó cậu sẽ hỏi tội hắn, hắn không quan tâm tôi cũng phải đưa tôi về thôi…cũng chẳng phải hắn tình nguyện gì!