Nhâm Xử An lấy khăn nhúng nước lạnh cẩn thận đắp lên mặt của Giang Đồng.
Giang Đồng diễn bị đánh mấy lần mới được thông qua. Tuy là sức lực của Chu Mạt Mạt không tính là quá lớn nhưng vẫn khiến gương mặt gầy gò của cô ấy sưng đỏ một ít.
Khi đắp khăn lạnh lên mặt, Giang Đồng không than đau cũng không có hé răng chút nào. Cô ấy chỉ im lặng, một tay vịn chặt vào chiếc ghế đang ngồi. Một lát sau, cô ấy rốt cuộc cũng mở miệng nói: “An An, mình không thể để bị ức hiếp nữa.”
Nhâm Xử An có hơi ngạc nhiên, dừng động tác trên tay nhìn Giang Đồng.
Gia cảnh của Giang Đồng không được coi là giàu sang phú quý nhưng cũng thuộc dạng giàu có, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp khổ gì cả. Sau khi ra mắt tuy chưa từng gây được tiếng vang lớn nhưng con đường sự nghiệp cũng coi như thuận lợi. Người đại diện hợp với tính tình của cô ấy nên cũng khá chăm sóc cô ấy. Kỹ năng diễn xuất của cô ấy không nổi trội xuất sắc nhưng chắc chắn không tồi, trong số các diễn viên trẻ thì cũng ở mức khá, thậm chí là nhỉnh hơn một chút.
Vì vậy cho tới nay, cô ấy chưa bao giờ đặt ra yêu cầu cao cho bản thân, cũng không phải ép bản thân mình làm việc cả.
Đối với Chu Mạt Mạt ngày hôm nay, cô ấy chưa từng nói qua với cô ta một câu gì không phải, thậm chí đối không có bày tỏ chê bai gì. Nhưng trong hơn một giờ đồng hồ ở phân cảnh đó, cô ấy cảm giác bản thân mình giống như bị chìm trong bùn.
Cảm giác như vậy khiến cô ấy khó chịu đến ngột ngạt trong lồng ngực, cứ dâng lên không thể dịu xuống được.
“Không biết có phải là nghĩ nhiều quá không, mình luôn cảm thấy dường như cô ta luôn nhằm vào mình.” Lúc Giang Đồng nói chuyện, lông mày nhíu thật chặt.
Từ trước đến giờ mọi việc của cô ấy đều diễn ra suôn sẻ, tuy rằng cũng có va chạm sứt mẻ nhưng đây là lần đầu tiên gặp sự cố khó chịu như vậy trong đoàn phim. Cô ấy muốn nói với bản thân rằng mình phải nhịn một chút mà quên đi, nhưng thật sự là không thể nuốt trôi được việc này.
Nhâm Xử An một tay ôm Giang Đồng, đặt cằm lên vai, nhẹ giọng an ủi cô ấy vài câu.
“Cậu chờ nhé, mình giúp cậu trả thù.”
…
Thời tiết càng ngày càng lạnh, chỉ trong nháy mắt thôi mà cuối năm đã đến.
Mỗi ngày sau khi Nhâm Xử An thức dậy, tất cả thời gian còn lại cô đều đắm chìm trong kịch bản và diễn xuất.
Mãi đến khi đạo diễn Mạch Tử đột nhiên chào hỏi mọi người trong đoàn phim, bảo muốn dùng bữa cùng nhau trong lễ mừng năm mới ở đâu thì cô mới nhận ra rằng năm mới sắp đến rồi.
Nhâm Xử An đã lên kế hoạch cho việc đó, sau khi quay xong cảnh quay của đoàn phim “Ám Dũng”, cô trực tiếp đi tàu cao tốc về nhà. Thời gian vừa vặn ngay trước lễ mừng năm mới, trước ba ngày cô sẽ cùng bố mẹ đi thăm viếng, náo nhiệt một chút.
Vé xe đều đã được mua xong nhưng vai diễn của Hạ tiểu thư bỗng chốc đã tăng lên nhiều gấp đôi, thời gian quay phim của Nhâm Xử An cũng bị hoãn lại. Rõ ràng đêm 30 năm nay không thể quay trở về với gia đình.
“Tôi chưa nghĩ đến ngày này.” Nhâm Xử An lẩm bẩm vừa cầm điện thoại vừa xem lịch.
Vài ngày nữa sẽ đến lễ mừng năm mới mà cảnh quay của cô chỉ mới quay được một nửa. Đoàn phim sẽ không nghỉ trong lễ mừng năm mới, phim truyền hình của cô ấy cũng đã kín chỗ, cũng không có khả năng xin phép thêm mấy ngày nghỉ để đi về nhà ăn lễ mừng năm mới nữa.
“Năm nay chúng ta không có cách nào khác để về nhà ăn Tết sao?” Nhâm Xử An giơ khuỷu tay chọc một bên Giang Đồng vài cái.
Hôm nay Giang Đồng có không ít cảnh quay, đạo diễn chỉ hài lòng sau vài lần quay cảnh khiêu vũ, ngày kế tiếp mệt đến mức mắt không mở nổi.
Cô ấy nằm trên giường mơ mơ màng màng nhìn Nhâm Xử An, nói: “Cậu không thể quay về được. Còn mình sẽ hoàn thành xong cảnh quay vào ngày mai, sáng hôm sau bay về nhà.”
Nghe nói ngày mai Giang Đồng có thể hoàn thành cảnh quay nên ngày mốt có thể bay về nhà khiến Nhâm Xử An ngay lập tức muốn đâm đầu vào gối.
Cô không thể lẩm bẩm: “Trời ạ, sao mấy ngày nữa cậu lại rời đi như vậy. Mình cảm giác như cậu vừa mới tới đoàn phim vậy.”
Cho dù Giang Đồng buồn ngủ đến mức không mở mắt không nổi nhưng vẫn hiểu được tâm bệnh trong lời nói của Nhâm Xử An. Cô ấy thốt lên một tiếng “Này” trong miệng, nhướng mi, tinh thần phấn chấn lên một chút, cô trực tiếp gọi tên Nhâm Xử An.
“Mình nói Nhâm Xử An, cậu đang ám chỉ cái gì đó?”
Cô ấy nhướng mày, rất có khí thế: “Câu trả lời của cậu không thỏa mãn mình, mình sẽ cho cậu chờ xem”.
Nhâm Xử An lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Giang Đồng, cười “Hì hì” rồi nói: “Mình có ám chỉ cái gì đâu chứ.”
Giang Đồng bĩu môi, giả bộ bất mãn, sẵng giọng: “Hừ, cái con người này, nhìn xem sắp phát hỏa rồi kìa, ý cậu muốn nói mình là đồ tiểu nhân nhỏ nhen đây mà, tương lai nếu giàu có mình có thể trông cậy vào cậu đừng quên mình nha?”
“Được được được, cậu yên tâm, không thể quên cậu được, nhanh lên cùng mình nghiên cứu hoàn tiền vé.” Thấy Giang Đồng đột nhiên có tinh thần hơn, Nhâm Xử An nhấc chân nhảy qua giường của Giang Đồng.
Cô lôi kéo Giang Đồng cùng xem trên ứng dụng di động, nói: “Trước đây mình chưa từng hoàn tiền vé, mình còn có thể hoàn tiền vé này được không?”
“Đến đây đi, mình không mong đợi vào khả năng thông minh của cậu đâu.”
Giang Đồng có chút chán ghét cầm lấy điện thoại của Nhâm Xử An, vô tình đưa ngón tay lướt qua màn hình, vuốt xuống trang bìa ứng dụng nơi mua vé nhưng bất cẩn bấm quay về giao diện ban đầu của điện thoại.
Cô ấy nhìn màn hình, hỏi: “Ôi, không cẩn thận đã đóng lại, ứng dụng của cậu ở đâu?”
Đang nói thì liền có tiếng điện thoại gọi đến.
Nhìn thông báo cuộc gọi trên màn hình, Giang Đồng lại đưa điện thoại trở lại: “Dì gọi cho cậu. Chắc là muốn hỏi chuyện về nhà. Lúc nữa rồi trả vé.”
“Ôi, mình còn chưa kịp nói với mẹ không thể trở về. Chắc bà ấy vẫn muốn mình nghĩ cách đây mà. Nếu mình nói sẽ không quay lại để không bị trì hoãn tiến độ quay phim thì chắc là lại bị bà lải nhải lần nữa.”
Nhâm Xử An nói xong, thở dài một tiếng, ấn nghe điện thoại và bật loa ngoài.
“Này, mẹ, nhớ con rồi?”
“Xin chào bác gái ~” Giọng nói vui vẻ của Giang Đồng ở bên cạnh vang lên.
Nhâm Xử An và Giang Đồng rất thân thiết khi còn học đại học, đã cùng nhau thuê nhà sau khi tốt nghiệp nên đã sớm quen thuộc với gia đình của đối phương từ lâu.
“Ái chà, Đồng Đồng cũng ở đây à.”
Mẹ Nhâm nghe thấy giọng nói của Giang Đồng nên rất ngạc nhiên: “Xử An, con không có đóng phim thì cũng không cần phải nói dối mẹ như vậy. Cứ luôn nói với mẹ đang ở trong đoàn làm phim nên không có thời gian nói chuyện phiếm với mẹ. Không phải con đang ở nhà với Đồng Đồng đó sao?”
Nhâm Xử An:…
Có một người mẹ nghĩ rằng con mình không thể tìm được việc làm là cảm giác gì chứ?
Giang Đồng ở bên cạnh bật cười khúc khích.
Cô ấy ghé sát vào micrô điện thoại của Nhâm Xử An, khéo léo nói với mẹ Nhâm: “Cô ơi, lần này An An và con đã tham gia cùng một đoàn phim nên ở với nhau. Không phải là An An không tìm được phim đâu. Lúc này An An đã được đạo diễn đánh giá cao, còn được thêm vào rất nhiều cảnh.”
“Thật sao? Đồng Đồng đã nói như vậy thì chắc cũng đáng tin. Chỉ cần Xử An luôn có thể quay phim như con thì dì cũng hài lòng rồi.” Mẹ Nhâm vui vẻ nói chuyện điện thoại, khen ngợi Giang Đồng vài câu rồi quay lại nói chuyện với con gái mình: “Xử An, vé xe ngày mai ghi mấy giờ đến? Đại khái lúc nào mới tới trạm, mẹ nói với ba con tới đón con.”
Nhâm Xử An biết rằng mẹ mình chắc chắn sẽ nói về việc về nhà vào ngày mai, sớm đã nghĩ xong muốn nói gì.
“Con đang muốn nói chuyện với mẹ về chuyện này. Lần này con đóng thêm rất nhiều phim. Chắc là sẽ không thể về lễ mừng năm mới được. Bố và mẹ cứ ăn mừng năm mới. Đợi con rảnh rỗi không có lịch quay mới trở về gặp hai người được, mẹ đừng nhớ con quá nha.”
Cô cho rằng mình có lỗi nặng khi không về nhà, bố mẹ cô nhất định sẽ không vui.
Nhưng không ngờ mẹ Nhâm lại không có một chút không vui nào, thay vào đó bà nói một cách khoa trương: “Ôi” và nói: “Con đã không đóng phim hai năm rồi, không có chuyện gì liền trở về. Lần này rốt cuộc cũng có tiền đồ nên cũng đừng trở về làm gì, chỉ cần ở bên đó làm thật tốt. Mẹ với ba chắc chắn sẽ không nhớ con. Cứ yên tâm mà đóng phim như lúc con luôn nói với chúng ta, sự nghiệp quan trọng.”
Nhâm Xử An:…
“Không phải, mẹ, dù sao mẹ cũng nên luyến tiếc một chút chứ…”
Cô chưa kịp dứt lời, mẹ Nhâm liền tiếp tục nói tiếp: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Con nhanh chóng tự dọn dẹp rồi ngủ đi, mẹ cũng đi ngủ đây.”
Nói xong cúp điện thoại.
“Phù.”
Giang Đồng bất cẩn mỉm cười bên cạnh, lấy hai tay che miệng, dùng ánh mắt trộm cười nhìn chằm chằm Nhâm Xử An.
Cô nói như vẹt vậy, học bộ dạng kỳ quái của Nhâm Xử An nói: “Mình còn chưa kịp nói với mẹ không thể trở về. Chắc bà ấy vẫn muốn mình nghĩ cách. Nếu mình nói sẽ không quay lại để không bị trì hoãn tiến độ quay, chắc là lại được bà nhắc lại lần nữa.”
Khuôn mặt của Nhâm Xử An đỏ ửng lên. Cuối cùng trợn mắt nhìn Giang Đồng một cái, cô mắng: “Không phải mệt sao, sao cậu không đi ngủ đi!”
Đây thật sự là mẹ ruột của cô sao. Cô có chút bất đắc dĩ liếc mắt.
Mẹ cô ngoài miệng nói vậy nhưng không bao giờ lộ ra vẻ yếu đuối trong lòng, luôn có cách khiến cô nói không nên lời. Bây giờ cúp điện thoại, không chừng trong lòng còn đang khó chịu. Nhưng không còn cách nào khác, nếu cả ê-kíp đều tập trung cao độ, chỉ có một mình cô xin nghỉ và về quê ăn Tết thì không ổn chút nào.
“Được rồi An An, mình thấy một biểu tượng mặt người app trên điện thoại của cậu vừa rồi. Trông đặc biệt giống như Quý Lan. Đó là loại app gì vậy?”
Những lời của Giang Đồng đột nhiên khiến Nhâm Xử An lạnh sống lưng. Cả người có chút giật mình không biết nên nói cái gì, lắp bắp nói: “Chỉ là… một trò chơi mà thôi.”
“Trò chơi?” Giang Đồng nhướng mày nghi hoặc: “Cậu bắt đầu chơi trò chơi từ khi nào?”
Nhâm Xử An chơi trò chơi, không phải là mặt trời mọc lên từ phía tây sao, giống như là đang nói dối.
Không có khả năng mặt trời sẽ mọc từ phía tây, vì vậy…
Giang Đồng đột nhiên từ trên giường đứng lên, xông đến chỗ Nhâm Xử An bên này, muốn kiểm tra điện thoại của Nhâm Xử An.
“Không biết cái app này có phải do người hâm mộ của Quý Lan làm không? Nói thật cho mình biết, cậu có nhìn trộm Quý Lan không?”
Nhâm Xử An trừng mắt liếc nhìn Giang Đồng: “Ở trong mắt cậu mình đụng một cái là có thể nhìn trộm đúng không? Một giây là Sở Dĩ Lam, bây giờ là Quý Lan, mình là người tùy tiện như vậy sao!”
Cô nhanh chóng tránh được cú vồ của Giang Đồng, xoay người mang dép vào, cầm lấy tai nghe trên bàn đầu giường rồi hướng đi vào phòng tắm.
“Mình gọi điện lại cho mẹ, tự mình đi ngủ đi, mình sẽ nhỏ giọng một chút.”
“Không phải lúc nãy cậu gọi dì ở trước mặt mình sao, trốn tránh mình làm cái gì!”
Giang Đồng cong môi bất mãn, cô là một người chị em tốt, nhất định có vấn đề.
Nhâm Xử An trốn trong phòng tắm và nhanh chóng mở trò chơi. Trước đây cô cố thuộc lòng và ghi nhớ kịch bản nên quên mất nhóc con Quý Hưng rồi!
Hơn mười ngày không đăng nhập vào game, không biết trong đây đã là bao lâu rồi. Giao diện trò chơi hiện ra, trên màn hình là cái bàn đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần. Quý Hưng ngồi yên bên bàn, biểu tình âm trầm, môi mím chặt thành một đường.
Đôi mắt cậu có chút thất thần, nhìn có chút yếu ớt. Một bầu không khí tối tăm nặng trĩu cuốn lấy cậu khiến trái tim Xử An bỗng chốc thắt lại.
Thoạt nhìn nhóc con… không tốt lắm.
Cũng đã khá lâu kể từ lần trước rồi cô mới quay lại chăm sóc Quý Hưng. Đột nhiên biến mất một thời gian dài như vậy, chỉ sợ Quý Hưng sẽ chán ghét cô mất thôi.
Cô thử mở miệng thăm dò: “Nhóc con ơi?”
Đôi mắt của thiếu niên trên màn hình có hơi phát sáng, ngẩng đầu lên khỏi mặt bàn.
Dường như cậu có chút sợ hãi, một tay nắm lấy cạnh bàn, trên mu bàn tay gầy guộc nổi lên từng đường gân xanh.
Giọng nói lạnh lùng và trong trẻo của thiếu niên lần đầu mang theo một ít âm điệu nghẹn ngào.
“Thần tiên tỷ tỷ.”
“Tôi không cần xe đạp, thần tiên tỷ tỷ… Đừng bỏ mặc tôi.”
…
Đó là tiếng vọng của trời cao.
Một tiếng “nhóc con” thật dịu dàng truyền vào tai Quý Hưng lại không khác gì tiếng vọng của trời cao.
Trong một giây ngắn ngủi khi nghe được âm thanh đó, dường như có ánh mặt trời bao bọc lấy toàn thân cậu, trái tim vốn lạnh lẽo như băng lập tức được sưởi ấm.
Quý Hưng nghe thấy tim mình bắt đầu nhảy nhót mạnh mẽ trong lồng ngực.
Theo bản năng, cậu duỗi tay, dường như muốn bắt lấy thứ gì đó, đáng tiếc chỉ có luồng không khí lướt qua kẽ hở giữa các ngón tay, rốt cuộc chỉ có thể ôm lấy khoảng không.
“Tôi không cần xe đạp, thần tiên tỷ tỷ… Đừng bỏ rơi tôi.”
Cậu không biết khi nào thần tiên tỷ tỷ sẽ lại âm thầm biến mất. Vì thế cũng không thèm bận tâm việc giữ vững biểu cảm cứng rắn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, duy trì dáng vẻ lạnh lùng. Vừa mở miệng ra thì đã nhanh chóng đem ý niệm khắc sâu trong lòng nói thẳng hết ra.
Nói xong, sắc mặt cậu thoáng qua một tia yếu ớt. Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được mà bộc lộ phần yếu đuối nhất trong nội tâm mình cho người khác thấy.
Rõ ràng cậu không muốn như vậy, cậu cho rằng bản thân mình có thể chịu được sự cô độc, luôn có thể sống một mình.
Bỗng nhiên Quý Hưng dùng sức mím môi, cả người gồng lên đến căng cứng rồi lại thả lỏng trầm tĩnh lại.
Trên mặt cũng không còn giữ lại cảm xúc gì, lạnh nhạt giống như đang đối diện với một người xa lạ vậy.
“Nếu như chị không muốn tới… vậy sau này đừng bao giờ tới nữa.”
Lời nói lạnh lẽo cứng rắn, giọng điệu mang theo một chút nghẹn ngào kia của Quý Hưng lại khá giống với kiểu làm nũng.
Đặc biệt sau khi dứt lời, cậu lại bắt đầu nhút nhát sợ sệt, khóe mắt hơi phiếm hồng, đôi mắt nhìn thoáng qua về khoảng không phía trước.
Khiến cho nhóc con đáng yêu trở nên như vậy, Nhâm Xử An suýt chút nữa đã không khống chế được mình mà “ồ” lên một tiếng.
Bản thân cô đang trốn trong phòng vệ sinh, một tay cầm di động, một tay theo bản năng che miệng mình.
Nhóc con quá mức đáng yêu, cô thật có lỗi khi bỏ bê một nhóc con đáng yêu như vậy hơn mười ngày không thèm ngó ngàng gì tới.
Thời gian trong trò chơi không giống với trong hiện thực, trong hiện thực đã qua hơn mười ngày nhưng trong trò chơi chỉ sợ Quý Hưng đã đợi ít nhất hơn một tháng rồi.
“Mấy ngày qua tôi quá bận nên không có thời gian tới chơi với cậu, xin lỗi vì khiến cậu lo lắng nhé.”
Nhâm Xử An nhẹ nhàng nói với nhóc con Quý Hưng, thấy được biểu cảm hơi sững sờ của thiếu niên trong màn hình, hình như không ngờ cô sẽ nói thế.
Quý Hưng cắn chặt đôi môi hồng hào của mình, trong lòng kinh ngạc, không biết nên nói gì cho tốt.
Thần tiên tỷ tỷ tới chăm sóc cậu không phải là một chuyện “bắt buộc”, đây vốn dĩ là một mối quan hệ có thể dừng lại bất kỳ lúc nào.
Mà từ trước đến giờ cậu đều không oán giận phàn nàn gì.
Cậu vẫn luôn được người ta đơn phương tình nguyện trợ giúp, thái độ lúc nãy của cậu không khác gì cố tình gây sự cả. Nhưng cho dù cậu vô cớ gây rối, thần tiên tỷ tỷ vẫn dùng thái độ dịu dàng như vậy nói chuyện với cậu. Thậm chí còn xin lỗi cậu.
Một dòng cảm xúc ngượng ngùng dâng lên, trong lòng Quý Hưng tự phỉ nhổ bản thân mình.
Tại sao lại có một đứa trẻ không biết phải trái như cậu chứ?
Cậu cúi đầu xuống, nhỏ giọng ấp úng nói: “Thần tiên tỷ tỷ, vừa nãy tôi không cố ý nói như vậy đâu.”
Nhâm Xử An đại khái có thể hiểu được trong lòng nhóc con đang suy nghĩ cái gì.
Cô không so đo gì với Quý Hưng, nửa đùa nửa thật cười nói: “Không phải cố ý hả, tôi thấy rõ ràng cậu cố ý mà, cố ý muốn tôi tới an ủi dỗ dành cậu, có phải như vậy không?”
Lời nói giống như trêu ghẹo của cô làm hai tai Quý Hưng đỏ rực cả lên.
Cậu nghe ra thần tiên tỷ tỷ chỉ muốn trêu cậu chứ không phải dùng ngữ khí trách tội mà hỏi, khiến cậu ngượng ngùng đến nỗi không biết phải nói gì.
Sau một lúc lâu, cậu rốt cuộc nghẹn ngào nói: “Thần tiên tỷ tỷ… Chị thật xấu xa.”
Lời nói mang theo chút ẩm ương này, nghe thật sự giống như đang làm nũng.
Nhâm Xử An rất muốn ôm di động lăn vài vòng trên giường lớn của mình, đáng tiếc lúc này cô đang ở trong phòng vệ sinh, chỉ có thể giương cằm, lộ ra nét cười của một người mẹ.
Nhóc con vậy mà làm nũng với cô.
Tâm tình hưng phấn của Nhâm Xử An còn chưa dịu đi thì lại nghe thấy nhóc con Quý Hưng lên tiếng: “Thần tiên tỷ tỷ, chị thật sự không phải vì chuyện xe đạp mà giận tôi sao?”
“Chuyện này… Sao có thể chứ, chỉ là một chiếc xe đạp thôi mà.”
Nhâm Xử An chuyển góc nhìn trong trò chơi đến chiếc xe đạp rách nát tung toé ở ven tường, trong lòng thầm than một tiếng.
Nhóc con có tâm tư quá tinh tế nên suy nghĩ quá nhiều. Vậy mà lại đem chuyện cô đã lâu không xuất hiện liên hệ với một chiếc xe đạp cũ nát đến nỗi ăn trộm nhìn thấy cũng không muốn lấy. Xem ra trong lòng nhóc con thật sự vẫn rất yếu ớt mà.
“Chuyện xe đạp là do tôi nói phải cho mua cậu, sao tôi có thể vì nó mà giận cậu. Tuổi còn nhỏ không cần suy nghĩ nhiều như vậy, lo nghĩ nhiều quá sẽ bị hói đầu đó.”
Quý Hưng nghe Nhâm Xử An nói xong, ánh mắt thoáng hiện lên một tia vui vẻ.
Nhưng cậu vẫn không hoàn toàn tin, vì thế ngay lập tức lại hỏi: “Có thật không?”
Nhâm Xử An gật đầu bên ngoài màn hình: “Đương nhiên là thật rồi, tôi đã lừa cậu lúc nào chưa?”
Cô tự cho là trước nay mình vẫn chưa từng lừa gạt nhóc con này, dù thế nào đi nữa thì cũng không thể bị bất cứ ai chỉ ra được điểm xấu nào.
Nhưng Quý Hưng lại dứt khoát nói: “Chị nói cứ ba ngày sẽ đến gặp tôi một lần, nhưng lần này sắp qua hai tháng rồi chị mới tới.” Nói xong cậu mím môi một cái, thoạt nhìn tựa như đang có hơi bất mãn.
Nhưng chỉ có mình cậu biết trong lòng cậu có bao nhiêu hồi hộp.
Thần tiên tỷ tỷ có vẻ sẽ không vì lời nói này của cậu mà giận dữ, cậu cảm nhận tâm trạng thần tiên tỷ tỷ cũng không tệ lắm… Cho nên mạnh miệng nói thẳng một chút vậy.
“Đây là chuyện ngoài ý muốn mà, mấy hôm trước công việc của tôi bận rộn. Với lại, nếu mà không làm việc thì sao có thể kiếm tiền nuôi nhóc con là cậu được chứ.”
Nhâm Xử An rất muốn mạnh mẽ “chọc” nhóc con lạnh lùng không đáng yêu chút nào này vài cái. Giờ cậu cũng lớn gan rồi đấy, bắt đầu nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy.
Nhắc tới đến chuyện công việc và kiếm tiền, Quý Hưng bỗng nhiên yên tĩnh lại một chút.
Cậu im lặng một lát, khuôn mặt cũng xụ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách bài tập tiếng Anh trên bàn.
Sau một lát, tựa như cậu đã hạ quyết tâm gì đó rồi mới mở miệng, giọng nói không lớn nhưng lại rất kiên định: “Sau khi tôi trưởng thành, nhất định sẽ nỗ lực kiếm thật nhiều tiền để thần tiên tỷ tỷ không cần phải vất vả như vậy nữa.”
Cậu giống như đang lẩm bẩm một mình, lại tựa như đang nói chuyện với Nhâm Xử An vậy.
Nhâm Xử An nhìn qua màn hình thấy được ánh mắt kiên định của nhóc con Quý Hưng kia, nghe được ngữ khí chắc chắn trong câu nói của cậu khiến lòng cô rất cảm động.
Nhưng chỉ tiếc… bọn họ đã định sẵn là không thể gặp nhau rồi.
Nhóc con chỉ là một nhân vật trong trò chơi mà thôi.
Trò chơi này bắt giữ cảm xúc người ta thật sự tinh tế, đã sắp làm cho Nhâm Xử An cảm thấy Quý Hưng là một con người chân thật tồn tại bên cạnh cô mất rồi.
Nhâm Xử An đương nhiên cũng sẽ không ngốc mà nói thẳng với Quý Hưng việc bọn họ không thể gặp mặt.
Cô chỉ nhẹ nhàng động viên Quý Hưng: “Được đó, khi nào cậu kiếm được nhiều tiền thì tôi sẽ được an nhàn rồi, cho nên nhóc con phải học tập thật tốt nhé.”
“Mỗi ngày tôi đều học tập rất nghiêm túc, nhất định có thể đứng nhất lớp kỳ thi này đó.”
Quý Hưng kể lại tình trạng học tập của mình, âm lượng cũng tự nhiên tăng lên không ít, trên khóe miệng cũng có một độ cong nho nhỏ.
Cậu rất tự hào với thành tích học tập của mình, đồng thời cũng lén lút nói thầm trong lòng: Nhờ có thần tiên tỷ tỷ kiên nhẫn giảng giải từng vấn đề mới có thể giúp cậu nhanh chóng bắt kịp trình độ của bạn cùng lớp, tất cả đều là công sức của thần tiên tỷ tỷ.
Trong lòng Nhâm Xử An vừa cảm động vừa tiếc nuối.
Cô thuận theo lời nói của Quý Hưng: “Học tập tiến bộ nhiều như vậy, nhóc con thật sự là một đứa trẻ thông minh đó.”
Được người khác khen thông minh, khuôn mặt nhỏ của Quý Hưng đỏ bừng, ánh mắt như mang theo mong đợi.
“Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.”
Tuyệt đối sẽ không làm thần tiên tỷ tỷ vẫn luôn trợ giúp và cổ vũ cậu phải thất vọng.
Quý Hưng được Nhâm Xử An động viên, cuối cùng cũng không còn phiền lòng chuyện liệu cậu có bị vứt bỏ hay không nữa, ngược lại bắt đầu đứng ở góc độ của Nhâm Xử An mà lên tiếng an ủi cô.
Cậu hỏi: “Thần tiên tỷ tỷ làm việc rất mệt phải không?”
Mệt mỏi bận rộn đến nỗi không có thời gian đến đây gặp cậu, công việc nhất định rất mệt mỏi vất vả rồi, cậu nghĩ như vậy.
Trong thời gian ngắn tăng thêm rất nhiều suất diễn, cần phải học thuộc rất nhiều lời thoại, dốc hết tâm sức ở phim trường không kể ngày đêm. Đây quả thật là một việc cực kì hao phí thể lực và tinh thần. Nhưng đây cũng là đam mê cháy bỏng của Nhâm Xử An.
Cô đặt nắp bồn cầu trong phòng tắm khách sạn xuống, dùng giấy vệ sinh lau hai lần rồi ngồi lên đó. Khuỷu tay chống trên đùi, một tay nâng cằm.
Chuyện ở đoàn phim “Ám Dũng” tựa như một thước phim từng li từng tí xẹt qua trong trí óc cô.
Bởi vì câu hỏi của Quý Hưng, Nhâm Xử An hơi thất thần trong chốc lát.
Sau khi phục hồi tinh thần, cô nhẹ nhàng mỉm cười. Cô nói với thiếu niên trong trò chơi: “Muốn làm một diễn viên giỏi, muốn từng bước đi lên trong cái giới này, quả thật vô cùng mệt mỏi.”
Quý Hưng hơi hé miệng, như muốn nói gì đó.
Nhâm Xử An vẫn không dừng lại mà tiếp tục nói: “Nhưng mà đóng phim cũng làm tôi cảm thấy rất vui vẻ. Mỗi lần vào vai diễn một nhân vật, tôi như được trải nghiệm một cuộc đời khác nhau, sau đó tôi sẽ đem tâm tư tình cảm trong những cuộc sống đó tái hiện trên màn ảnh để cho khán giả của tôi có thể thưởng thức, để họ cũng có thể trải qua vui buồn hợp tan của những con người khác nhau.”
“Diễn viên giỏi có thể khiến khán giả chìm đắm vào cốt truyện, đồng cảm như thể bản thân mình cũng đang trải qua những tâm tình khác nhau, cảm giác như vậy thật sự quá đẹp đẽ diệu kì. Cho dù có lúc rất mệt nhưng trong lòng cũng rất hạnh phúc.”
“Mấy ngày trước tôi được phân thêm vai diễn, kịch bản được sửa lại thật sự vô cùng hay, nhân vật cũng được hoàn thiện hơn nhiều. Vậy nên phải học thuộc rất nhiều lời thoại, nếu không sẽ vì một mình tôi mà làm chậm trễ thời gian của cả đoàn phim. Cho nên tôi phải đầu tư phần lớn tinh lực vào diễn xuất, đến bây giờ mới có thể tranh thủ đến gặp cậu, thật sự xin lỗi.”
Quý Hưng ngồi bên chiếc bàn cũ nát, yên lặng lắng nghe Nhâm Xử An nói chuyện.
Nhâm Xử An nói không nhanh không chậm, thanh âm không lớn nhưng lại hết sức lưu loát êm tai, giống như một dòng suối trong veo trên ngọn núi, chậm rãi làm lòng người cuộn trào lên một cảm giác dễ chịu, không do dự mà cuốn lấy trái tim Quý Hưng.
Thật khiến người ta hâm mộ mà, thần tiên tỷ tỷ có điều mình thích, lại còn biến đam mê trong lòng thành sự nghiệp.
Vì diễn xuất là việc cô muốn làm nên đầu tư toàn bộ tinh thần và thể lực, ngay cả mệt mỏi rã rời cũng hoàn toàn xứng đáng.
Đóng phim… Trải nghiệm những cuộc đời khác nhau.
Quý Hưng hồi tưởng lại những đoạn phim nhựa ngắn mình đã từng xem, nhớ lại nhân vật trong phim nhựa đã từng bị đẩy đến đường cùng rồi lại từ đó tìm lối thoát mà sống tiếp, nhớ lại nhân vật có cảnh đời long đong khổ sở nhưng vẫn nỗ lực không chịu thua mà kiên trì sống.
Cảm xúc hâm mộ trong lòng cậu bỗng nhiên tăng lên không ít.
Thật tốt.
Nếu có thể trở thành diễn viên giống như thần tiên tỷ tỷ, được trải nghiệm những cuộc đời khác nhau thì tốt biết mấy.
…
Đêm ba mươi Tết, đoàn phim cũng không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ đóng máy sớm hơn ba tiếng đồng hồ. Toàn bộ nhân viên đoàn phim hơn trăm người bao trọn một tầng nhà hàng để đón Tết Nguyên Đán.
Giang Đồng đã tạm biệt Nhâm Xử An, rời đoàn phim về nhà.
Nhâm Xử An đã chính thức ký hợp đồng, trở thành nghệ sĩ Ám Lam nên được ngồi cùng một bàn với Đoạn Tranh Vanh, Quý Lan, Chu Mạt Mạt và một vài vị giám đốc, quản lí khác.
Cả bàn toàn là những người có địa vị, chỉ duy nhất Nhâm Xử An là một diễn viên mới.
Tuy rằng người khác cũng không cảm thấy có gì không ổn nhưng trong lòng cô đã xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Tuy nhiên trên mặt cô vẫn bày ra một nụ cười tươm tất nhờ kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời của mình.
Nhâm Xử An có trình độ chuyên môn vững chắc, cách làm việc lại chuyên nghiệp, còn trẻ tuổi đã được ký hợp đồng với Ám Lam. Nhưng mà cô chưa từng kiêu ngạo làm giá bao giờ. Mấy người Mạch Tử và Trương Lê cũng rất hài lòng với cô, trong các cuộc chuyện phiếm, có khi Nhâm Xử An không thể gia nhập vào cuộc trò chuyện, bọn họ cũng sẽ chủ động tìm đề tài kéo cô vào để cô không cảm thấy lạc lõng.
Dù sao đi nữa thì Nhâm Xử An vẫn cảm thấy có chút không phù hợp.
Quý Lan ngồi xéo đối diện Nhâm Xử An. Anh im lặng cầm ly không nói một lời nào, quan sát biểu cảm của cô.
Dường như thần tiên tỷ tỷ không thích tình huống như thế này.
Vừa hay anh cũng không thích, chỉ vì phép lịch sự và bầu không khí đón năm mới nên anh mới tham gia những trường hợp như thế này một chút.
Một người đàn ông trung niên mặc áo vest đi giày da bước tới, trong tay cầm một ly rượu, nâng ly lên hướng về phía Quý Lan tỏ ý.
Hiển nhiên anh ta hướng tới Quý Lan, tuổi tác rõ ràng lớn hơn so với Quý Lan nhưng vẫn gọi một tiếng “anh Lan”.
“Đây không phải là anh Lan sao! Đêm giao thừa năm nay anh Lan lại nể mặt tới, uống một ly nhé?”
Lông mày của Quý Lan vốn đang thả lỏng hơi chau lại, anh trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Lý.”
Tầm nhìn của anh lướt qua ly rượu kia ở trong tay tổng giám đốc Lý: “Tôi vốn dĩ không nhúng tay vào chuyện của công ty, tổng giám đốc Lý không cần phải tới chào hỏi tôi.”
Đoạn Tranh Vanh nhìn thấy cảnh này, lập tức đã từ trên ghế đứng dậy.
Anh ấy tiện tay rót một ly rượu, cầm chiếc ly tiến lên trước nghênh đón, trên gương mặt nở nụ cười khéo léo: “Tổng giám đốc Lý, ăn tết vui vẻ nhé. Ngày tốt như thế này, chúng ta vui vẻ thoải mái là được rồi. Ai cũng biết Quý Lan không quan tâm chuyện của công ty, cũng không thích uống rượu, ly rượu này sẽ do tôi thay cậu ấy uống nhé.”
Tổng giám đốc Lý “ôi” một tiếng, vóc dáng cao lớn vạm vỡ đi vòng qua người Đoạn Tranh Vanh.
Anh ta trực tiếp đi tới bên cạnh Quý Lan, giữ lấy lưng ghế của Quý Lan rồi nói: “Chính vì hôm nay là ngày tốt nên lúc này tôi mới dám tới xin uống rượu với anh Lan chứ. Làm sao thế, ngày tốt như thế này cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ?”
“Tổng giám đốc Lý.” Giọng nói của Quý Lan rõ ràng thấp đi một chút, vừa nghe là đã mang theo áp lực đè nén: “Tôn trọng thể diện lẫn nhau.”
Người ở cùng bàn này đều là những minh tinh lớn ở trong giới showbiz lăn lộn nhiều năm, nói thật thì nào có ai là dễ chọc vào.
Tổng giám đốc Lý vốn dĩ muốn mượn cớ đêm giao thừa. Anh ta cảm thấy Quý Lan hẳn sẽ không để anh ta bị mất mặt trước mặt nhiều người như vậy nên mới mặt dày mày dạn tiến lên, không ngờ rằng Quý Lan lại khư khư cố chấp như vậy.
Ánh mắt của anh ta lướt một vòng toàn bộ bàn ăn, cuối cùng dừng lại trên người Nhâm Xử An.
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn dường như có thể nhéo ra nước kia của Nhâm Xử An, nụ cười trên gương mặt của tổng giám đốc Lý tươi như hoa nở.
Anh ta cầm ly rượu bước hai bước tiến tới bên cạnh Nhâm Xử An: “Đây chính là cô Nhâm Xử An nghệ sĩ vừa mới ký hợp đồng với Ám Lam đúng không? Tôi thấy cô Nhâm rất hợp ý tôi, không bằng ly rượu này để cô Nhâm đại diện Quý Lan các anh uống đi, mọi người thấy như thế nào?”
Đoạn Tranh Vanh cầm ly rượu đứng ở một bên không kìm được đỡ trán.
Tên này, anh ta đúng là họng súng ở đâu thì đâm đầu ở đó.
Ngoại trừ Nhâm Xử An, những người khác đều đã lăn lộn ở trong giới rất lâu rồi.
Ai cũng biết tổng giám đốc Lý hành động không giống như vẻ ngoài, sau lưng cũng không có quá nhiều đánh giá tốt.
Mạch Tử coi trọng nhân tài, không muốn nhìn thấy diễn viên tốt như Nhâm Xử An này đụng phải sự việc không tốt đẹp gì, liền tự rót đầy rượu rồi tiếp lời của anh ta nói: “Tổng giám đốc Lý, chúng ta cũng tính là từng có hợp tác, trước hết uống một ly. Sau này có dự án gì, hy vọng còn có thể hợp tác cùng với tổng giám đốc Lý.”
Tổng giám đốc Lý vốn dĩ có chút ngà ngà say rồi, lại không muốn mất đi sĩ diện của bản thân nên vẫn nhất mực không chịu buông tha.
Anh ta xua tay, môi với lưỡi líu cả lại nói: “Đạo diễn Mạch khách sáo rồi, các vị đều là minh tinh nổi tiếng trong giới showbiz, một chút nữa tôi sẽ lần lượt kính rượu các vị. Có điều trước hết tôi phải uống một ly với Quý Đại đã, các người nói xem có đúng không?”
Lúc tổng giám đốc Lý sáp lại gần Nhâm Xử An, Nhâm Xử An ngửi thấy mùi rượu ở trên người anh ta, cô hơi nhíu mày lại.
Đoạn Tranh Vanh là người đại diện của Nhâm Xử An, dù thế nào cũng không thể để Nhâm Xử An chịu oan ức này.
Vì vậy anh ấy nhanh chóng bước hai bước tới bên cạnh Nhâm Xử An, nâng cánh tay lên chặn lại trước mặt Nhâm Xử An: “Tổng giám đốc Lý, bắt nạt cô gái nhỏ mới ký hợp đồng với Ám Lam, điều này không phù hợp lắm đấy?”
“Cái này sao có thể gọi là bắt nạt chứ, anh Lan không uống cùng tôi, diễn viên nhỏ mới tới thay anh ấy uống một ly cùng tôi thì có làm sao chứ? Cái gì mà phù hợp với không phù hợp!” Tổng giám đốc Lý giơ tay đẩy cánh tay của Đoạn Tranh Vanh, anh ta nói với Nhâm Xử An: “Cô Nhâm, nếu như cô không uống với tôi một ly này, chính là không cho tôi mặt mũi, chính là không coi trọng tôi!”
Nhâm Xử An nghe vậy, không nhịn được nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nụ cười này khiến sắc mặt của tổng giám đốc Lý đột nhiên hơi thay đổi, anh ta đẩy Đoạn Tranh Vanh, chen tới trước mặt Nhâm Xử An.
Anh ta ngà ngà say giơ tay muốn nắm lấy cằm của Nhâm Xử An: “Cô Nhâm hình như có vài lời muốn nói với tôi hả?”
Khóe miệng Nhâm Xử An khẽ nhếch, ngay sau đó hành động giống như diễn phim, nâng khóe mắt liếc tổng giám đốc Lý một cái, nắm chặt lấy cổ tay của tổng giám đốc Lý.
“Người ở trên bàn này cũng chỉ có tôi là ca vị thấp nhất, làm sao có thể cho tổng giám đốc Lý thể diện được, tổng giám đốc Lý chủ động lựa chọn nhân vật nhỏ bé giống như tôi đây, thật sự là hạ thấp đẳng cấp của bản thân đó.”
Trên mặt là đang hạ thấp bản thân, trên thực tế mỗi chữ đều đang chê bai tổng giám đốc Lý, ngoại trừ cô, người ngồi cùng bàn cũng không ai dám chọc.
Đoạn Tranh Vanh giơ tay nâng mắt kính, che đi khóe miệng đang nhếch lên của bản thân.
Tổng giám đốc Lý thấy Nhâm Xử An là dễ bắt nạt nhất, cũng dễ để cho anh ta hạ thấp nhất, ngoại hình lại vô cùng xinh đẹp. Vậy nên lúc này mới dùng cái cớ Nhâm Xử An là người mới của Ám Lam này để tới bên cạnh Nhâm Xử An.
Bị Nhâm Xử An nhìn thấu suy nghĩ của bản thân, còn âm thầm chê bai một trận, sắc mặt của tổng giám đốc Lý một trận trắng bệch rồi một trận ửng đỏ.
“Tổng giám đốc Lý đừng tức giận, em gái nhỏ mới tới còn chưa thích ứng được với những nơi như thế này, ly rượu này, tôi thay cô ấy uống với anh.” Chu Mạt Mạt nâng ly rượu đứng dậy, cử chỉ tao nhã nâng ly rượu hướng về phía tổng giám đốc Lý: “Anh thấy thế nào?”
Thứ phá đám.
Trong lòng Nhâm Xử Anh không nhịn được âm thầm mắng Chu Mạt Mạt một câu.
Lúc này Chu Mạt Mạt lộn xộn chen một chân vào, bên ngoài có vẻ là muốn thay cô giải vây, nhưng trên thực tế lại là muốn lấy dáng vẻ “không nhận thức được đại cục” của cô đi so sánh với bản thân cô ta.
Tổng giám đốc Lý thấy Chu Mạt Mạt chủ động nói chuyện, vẻ mặt dễ chịu hơn một chút.
Nhưng ánh mắt vẫn đang quét trên người Nhâm Xử An, dường như muốn cố chấp với Nhâm Xử An, biểu cảm của anh ta khách sáo mỉm cười: “Làm sao tôi…”
“Ầm!”
Một tiếng động nặng nề vang lên, cắt ngang lời còn chưa kịp nói ra của tổng giám đốc Lý, khiến cả người ông ta cũng run rẩy một chút.
Tất cả mọi người đều “soàn soạt” nhìn về phía Quý Lan.
Chỉ thấy Quý Lan đặt một ly rượu có thể nhìn thấy đáy lên trên bàn.
Cặp mắt đen láy dường như sắp nổi lên bão táp, nhìn chằm chằm trực diện tổng giám đốc Lý.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, giọng nói dường như lộ ra băng đá: “Tôi cho anh mặt mũi rồi, sau này đừng tới Ám Lam bàn bạc dự án nữa.”
Lời nói tạo áp bức và không chút khách khí tạt vào mặt khiến cho cơn say rượu của tổng giám đốc Lý trong giây lát vơi đi không ít.
Sống lưng anh ta lập tức chảy mồ hôi lạnh.
“Tôi, cái này…”
Quý Lan căn bản không thích những nơi như thế này.
Vừa hay mượn cái cớ này đứng dậy, cầm lấy áo khoác ở trên lưng ghế khoác lên người.
Anh nhanh chóng liếc nhìn Nhâm Xử An một cái, sải bước lớn rời đi.
Nhâm Xử An nhìn thấy ánh mắt của Quý Lan, lập tức hiểu được anh đang gọi cô đi cùng.
Cô từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, nhìn về phía Đoạn Tranh Vanh ở một bên.
Rõ ràng Đoạn Tranh Vanh cũng đọc thấu suy nghĩ của Quý Lan, nhanh chóng vẫy tay với Nhâm Xử An rồi nói: “Cô đi trước đi, tôi xử lý chuyện ở đây một chút, lát nữa sẽ đi tìm hai người.”
Nhâm Xử An cũng rời đi sau đó.
Để lại một nhóm người chịu trách nhiệm trong đoàn phim ngơ ngác nhìn nhau, còn có Chu Mạt Mạt đang đứng một bên, trong lòng không khỏi dấy lên ngượng ngùng.
Lúc Quý Lan đi, ý say ở trên người tổng giám đốc Lý gần như đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nghe thấy Quý Lan nói sau này không thể bàn bạc kế hoạch với Ám Lam nữa, anh ta hối hận tới mức ruột cũng xanh rồi.
Trong miệng “ôi chao” một tiếng, anh ta cố gắng nghĩ cách để bù đắp, liền nở nụ cười nhìn về phía những người đang có mặt: “Xem tôi đã làm ra chuyện này, ban nãy quả thật là say rượu quá đáng rồi, đầu óc không tỉnh táo, cái đó… Mạt Mạt, đạo diễn Mạch, các vị giúp tôi liên lạc với anh Quý…”
Đoạn Tranh Vanh nói chuyện với Chu Mạt Mạt trước, để cô ta ngồi xuống.
Sau đó anh ấy nở nụ cười xấu xa thú vị mang theo thiện ý nhìn tổng giám đốc Lý, giọng điệu nghe có chút kỳ quái: “Vốn dĩ Quý Lan trước giờ ngoại trừ hỏi chuyện công ty ký hợp đồng với diễn viên mới, hôm nay vì tổng giám đốc Lý mà phá lệ, thật sự là chúc mừng tổng giám đốc Lý đó.”
Nếu Quý Lan đã trực tiếp oán trách tổng giám đốc Lý ở trước mặt mọi người rồi, vậy anh ấy càng không cần phải nói lời lẽ tốt đẹp nữa.
…
Nhâm Xử An chạy chậm cả chặng đường cùng với Quý Lan, tới bên ban công ngoài trời.
Không khí lạnh ùa tới, thở ra một hơi cũng sẽ biến thành một mảng sương trắng trong không khí.
Quý Lan quay đầu lại thì nhìn thấy áo khoác lông của Nhâm Xử An mở rộng, gương mặt nhỏ nhắn tiếp xúc với không khí lạnh, sau đó ửng đỏ lên.
Anh có chút không đồng tình khẽ nhíu mày, giơ tay ra về phía Nhâm Xử An.
Nhâm Xử An trong vô thức trốn về phía sau một chút.
“Đừng cử động.”
Giọng nói của cô dừng lại, trợn hai mắt lên, hơi nghiêng đầu nhìn đôi gò má ửng đỏ của Quý Lan.
Quý Lan hơi cúi đầu, nhìn thần tiên tỷ tỷ của anh.
Thần tiên tỷ tỷ không khiến người ta bớt lo nhỉ, so với lúc anh còn nhỏ cũng không khiến người ta yên tâm hơn hơn là bao.
Mùa đông giá lạnh, tới chỗ ngoài trời như thế này cũng không biết mặc quần áo cho tử tế.
Vốn dĩ là sợ lạnh, dễ vì lạnh mà bị cảm nhưng cô không chú ý lắm.
Trong lòng Quý Lan cảm thán một tiếng, chống đỡ phần đầu có một chút choáng váng của mình, khom eo cúi xuống.
May mà anh trưởng thành rồi, có thể chăm sóc thần tiên tỷ tỷ rồi.
Đôi tay thon dài đẹp mắt vươn tới, giữ chặt áo khoác lông của Nhâm Xử An.
Khóa kéo nhẹ nhàng hợp lại với nhau, âm thanh của khóa kéo vang lên.
Ánh mắt của anh theo khóa kéo đó chầm chậm di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại một chút ở khóe môi của Nhâm Xử An.
Lại hướng lên trên, mắt đối mắt với thần tiên tỷ tỷ của anh, giống như lúc còn nhỏ đó Nhâm Xử An chăm sóc anh vậy, nhẹ nhàng nói: “Đừng để bị lạnh nữa.”
Rõ ràng vừa rồi còn khí thế dọa người nhưng trong nháy mắt biến thành như vậy.
Nhâm Xử An nhìn gò má ửng đỏ của Quý Lan, ngoan ngoãn cúi đầu khom người xuống, dùng đôi tay xinh đẹp tới mức không chê vào đâu được vì cô mà chậm chậm kéo khóa áo khoác lông lên…
Lúc cô mắt đối mắt với Quý Lan, thậm chí cảm nhận được trái tim của mình đập nhanh mấy lần.
Không thể kìm nén có chút xấu hổ.
Vì vậy xoay đầu liếc nhìn về màn đêm bên cạnh, cô nói: “Tôi biết rồi.”
Hai tay nhét vào trong túi của áo lông, Nhâm Xử An bước về phía trước hai bước, nhẹ nhàng dựa cơ thể của mình lên lan can.
“Vừa rồi có phải là gây phiền phức cho thầy rồi không, xin lỗi nhé ông chủ.”
“Là tôi gây phiền phức cho thầy rồi.”
Quý Lan nghĩ tới vừa rồi tổng giám đốc Lý giống như thuốc cao bôi lên da chó vậy dính chặt tới, lông mày bất giác lại cau lại.
Rõ ràng biết chứng dị ứng rượu của anh còn chưa hết, lại còn muốn bắt nạt thần tiên tỷ tỷ… sau này còn muốn hợp tác với Ám Lam nữa không?
Bởi vì đã uống rượu nên da của anh có chút nóng, trái tim nhảy nhót không ngừng, đầu cũng có chút choáng váng.
Anh chống đỡ phần đầu đang không thoải mái của mình, quay đầu nhìn về phía Nhâm Xử An, nhẹ giọng đảm bảo nói: “Sau này sẽ không có chuyện như thế này nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT