Quý Lan trở về phòng thay quần áo chỉnh tề rồi cầm bộ đồ ngủ hình con gấu màu nâu nhỏ ở đầu giường lên. Chất vải nhung mềm mại khiến cơn mệt mỏi của anh cứ như tan biến ngay lập tức.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Đoạn Tranh Vanh. Quý Lan trực tiếp nghe máy. Người bên kia đầu dây lập tức nói: “Quý Lan, người mà Mạch Tử nhắc đến trên Weibo là Nhâm Xử An phải không? Tôi đã gửi ảnh chụp màn hình vào Wechat của cậu rồi, cậu xem đi.”

Quý Lan không nói gì, nhanh chóng mở Wechat của mình.

Sau khi xem ảnh chụp màn hình Đoạn Tranh Vanh gửi tới, thấy Mạch Tử khen ngợi Nhâm Xử An trên Weibo nên khóe môi anh khẽ cong lên, nói: “Đúng vậy.”

Nghe câu trả lời của Quý Lan khiến tâm trạng Đoạn Tranh Vanh rất tốt, giọng anh ấy cao lên: “Ồ, quá tốt rồi, vậy tối nay tôi sẽ sắp xếp một chút. Chiều mai tôi sẽ cho người của “Kịch không thể dừng” đến phỏng vấn cô ấy một chút. Hỏi và trả lời chắc chỉ khoảng mười đến mười lăm phút thôi. Nửa đêm mới có kịch bản cuộc phỏng vấn nên ngày mai tôi sẽ gửi cho Tiểu Tống để anh ta đưa cho Xử An xem trước.”

Ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng Đoạn Tranh Vanh đang nói với người thuộc bộ phận tuyên truyền của Ám Lam. Giọng anh ấy không lớn nên chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng: “Như vậy đi, ngày mai Nhâm Xử An sẽ khó mà trả lời tốt được. Chúng ta cố gắng làm kịch bản cho cuộc phỏng vấn, còn tôi sẽ liên hệ với người của “Kịch không thể dừng”. Sau khi xong, cả nhóm chúng ta vào gặp mặt họ một chút.”

“Chiều mai sau khi kết thúc phỏng vấn, các cậu đăng lên một ít nhá hàng. Tuần sau Nhâm Xử An chính thức ký hợp đồng với chúng ta và khi blog chính thức của Ám Lam phát hành poster chào mừng, công bố tin tức thì tôi sẽ bảo “Kịch không thể dừng” đăng cuộc phỏng vấn này lên. Bộ phận tuyên truyền bên ta cũng phối hợp mua bài viết của những blogger lớn, lên lịch hẹn trước với vài tài khoản công cộng xem được không. Chúng ta phải phủ sóng tất cả các trang mạng, cùng với đó sắp xếp để một người liên kết âm thanh của Xử An trong bài phỏng vấn trên Weibo với đạo diễn Mạch Tử, xem có thể lên hot search không.”

Quý Lan im lặng nghe Đoạn Tranh Vanh ở đầu dây bên kia nói chuyện với Giả Tử Tây – trưởng phòng tuyên truyền một cách rõ ràng.

Anh coi trọng kỹ năng diễn xuất nhưng anh cũng biết tầm quan trọng của việc tuyên truyền. Nếu không thì các phim bom tấn của Hollywood cũng sẽ không chi một hoặc hai tỷ đô la cho các buổi tuyên truyền phim. Nếu một bộ phim hay nhưng không được tuyên truyền đúng lúc thì sẽ không đạt được kết quả như ý muốn, tất nhiên một diễn viên giỏi cũng như vậy.

Những vấn đề chuyên môn thì sẽ có người chuyên về vấn đề đấy lo. Quý Lan chỉ chịu trách nhiệm về kỹ năng diễn xuất, việc tuyên truyền, kinh doanh và các mảng khác anh giao toàn quyền cho Đoạn Tranh Vanh và các đồng nghiệp khác trong công ty xử lý.

Có lẽ khoảng 3 phút sau,  Đoạn Tranh Vanh cuối cùng cũng rời khỏi phòng tuyên truyền. Anh ấy đi đến hành lang vắng người, nói với Quý Lan: “Gần đây tôi không ở trong đoàn, cậu với ân nhân của mình sống chung thế nào rồi?”

Cái giọng điệu trêu chọc này khiến Quý Lan đột nhiên nghĩ đến những bức ảnh trên vòng bạn bè của Giang Đồng.

Nhâm Xử An mặc đồ ngủ hình gấu nhỏ lông xù, tay cầm kịch bản. Dưới ánh đèn màu cam ấm áp, vẻ mặt cô rất tập trung như thể không có chuyện gì có thể thu hút sự chú ý của cô vậy.

Hai má anh bắt đầu có chút nóng lên. Quý Lan liếc xuống dưới, ngón tay không tự chủ vuốt ve bộ đồ ngủ. Thì ra thần tiên tỷ tỷ thích bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ nên lúc trước mới mua cho anh bộ đồ ngủ như thế này.

Sau khi thất thần hai giây, anh khẽ ho một tiếng: “Sống chung rất tốt.” Quý Lan lạnh lùng trả lời, giọng cũng không có cảm xúc gì.

Đoạn Tranh Vanh bất lực thở dài: “Quý Lan, cậu sẽ không giống như trước đây, cho dù là ân nhân hay kẻ thù thì cũng bày ra vẻ mặt lạnh nhạt. Hay thậm chí còn không nói với người ta một câu, đúng không? Dù sao cũng là ân nhân của cậu nên hãy đối xử tốt với người ta một chút.”

Quý Lan im lặng một chút rồi mới nhẹ nhàng đáp: “… Ừm.”

Anh đã làm hết những cách mà anh cảm thấy là “tốt” rồi nhưng hình như thần tiên tỷ tỷ cũng không vui vẻ mấy.

Không thấy Quý Lan nói thêm, Đoạn Tranh Vanh đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ: “Không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây.”

“Thuê một trợ lý.” Quý Lan đột nhiên nói thêm.

“Hả?” Đoạn Tranh Vanh nhướng mày: “Tiểu Tống chọc tức cậu, khiến cậu không vừa ý chỗ nào à?”

“Không phải, thuê cho Nhâm Xử An.”

Lời nói của Quý Lan khiến Đoạn Tranh Vanh thấy vô cùng ngạc nhiên, anh ấy đẩy kính lên theo thói quen. Lúc này Đoạn Tranh Vanh đang đứng trên hành lang công ty, nghiêng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời: “Chuẩn bị trợ lý bây giờ có vẻ hơi sớm đấy.”

Nhâm Xử An vẫn chưa chính thức ký hợp đồng với công ty. Hơn nữa bây giờ cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám nên chuẩn bị trợ lý cho cô lúc này vẫn còn quá sớm.

Quý Lan hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Đoạn Tranh Vanh. Sau khi suy nghĩ một lát, anh nói: “Tôi thấy Do Nghệ đang chuẩn bị phim mới, anh nên xem thử một chút.”

Do Nghệ là công ty sản xuất chuyên quay các bộ phim văn học nghệ thuật. Hầu hết các bộ phim do công ty này sản xuất đều sẽ được đề cử tại các buổi liên hoan phim trong và ngoài trước. Sau khi giành được giải thưởng, phim sẽ chiếu tại các rạp trong nước với giá vé không quá cao. Nhưng do chi phí quay phim văn học nghệ thuật cũng không quá nhiều nên phim nào cũng thu về khoản lợi nhuận lớn cả.

Phim mang đi tranh giải thì tất nhiên chất lượng cũng không tệ. Chỉ cần là phim của Do Nghệ sản xuất thì về cơ bản điểm Douban sẽ trên bảy, nhiều năm như thế chỉ có một phim dưới bảy điểm mà thôi. Với một công ty sản xuất mà nói thì rất hiếm có đơn vị nào duy trì được ở mức ổn định như vậy.

Người trong giới ai cũng biết những bộ phim của Do Nghệ sản xuất đều được mang đi tranh giải. Chỉ cần tham gia quay phim thì có thể nói là đã có thêm một tác phẩm trên bảy điểm rồi. Bởi vậy cho dù cát-xê không cao nhưng có rất nhiều diễn viên đã có danh tiếng nhất định trong giới tự giảm tiền cát-xê để tham gia đóng phim, giành được giải thưởng, tích lũy tác phẩm, nâng cao trình độ của mình hơn một chút.

“Này, rất khó để được đóng phim của Do Nghệ đấy.”

Tất nhiên, Đoạn Tranh Vanh đã biết tin tức từ lâu, bộ phim mới “Tam Nhật” của Do Nghệ đang được chuẩn bị và khai máy vào giữa tháng sau.

Anh ấy tặc lưỡi hai tiếng rồi thở dài nói: “Tôi sẽ dẫn Nhâm Xử An đến buổi thử vai trước xem tình hình thế nào.”

Quý Lan rũ mắt xuống: “Tôi đã đọc tóm tắt truyện và tiểu sử của các nhân vật, ra mắt từ bộ phim này là một điểm khởi đầu tốt.”

“Không chỉ là điểm khởi đầu tốt.” Đoạn Tranh Vanh thực sự cảm thấy bất lực với giọng nói bình thản không chút dao động của Quý Lan. Lấy bộ phim nghệ thuật của Do Nghệ là bộ phim đầu tiên chiếu trên màn ảnh lớn, đơn giản là điểm khởi đầu quá cao, được không?



Địa vị của Sở Dĩ Lam không hề thấp nên có rất nhiều hoạt động lớn nhỏ, chạy show là điều không thể tránh khi quay phim. Một ngày vừa quay phim vừa bay đến khắp nơi để tham gia hoạt động, thời gian ngủ trong hai ngày còn chưa đến ba tiếng.

Kết thúc buổi chụp hình lúc sáng, anh ta đã mệt rã rời. Rõ ràng rất thiếu ngủ nhưng mắt anh ta cứ mở trừng trừng như không hề buồn ngủ chút nào vậy.

Sở Dĩ Lam dựa vào lưng ghế, trưng ra bộ dạng không được yêu thương. Cho dù dưới mắt đã được phủ một lớp phấn nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy quầng thâm màu xanh đen khiến cả người có chút phờ phạc.

Anh ta liên tục lẩm bẩm trong miệng: “Xong rồi, xong rồi, bây giờ không biết buồn ngủ là gì nữa rồi. Tại sao tôi lại từ bỏ tài sản được thừa kế để chạy đến đây làm diễn viên cơ chứ?”

Nhâm Xử An vừa cùng Sở Dĩ Lam quay xong cảnh phim, biết trạng thái tinh thần của anh ta không tốt nên có chút lo lắng.

Cô lấy từ trong túi ra một lọ Melatonin nhỏ rồi đưa cho Sở Dĩ Lam: “Sau khi quay xong những cảnh buổi chiều thì hãy trở về ngủ bù một giấc đi, uống một viên Melatonin trước khi đi ngủ có thể sẽ ngủ ngon hơn.”

“An An nhà chúng tôi đi đâu cũng mang theo đấy, tác dụng rất tốt.” Giang Đồng ở bên cạnh nói thêm một câu.

“Vậy thì tôi không khách khí nữa.” Sở Dĩ Lam nhận lấy lọ Melatonin nhỏ.

Giang Đồng nhìn Sở Dĩ Lam: “Trước đây tôi có xem một số cảnh anh quay, cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của anh chỉ thuộc hàng trung bình trong các diễn viên mới nổi thôi, không ngờ xem trực tiếp lại tuyệt vời như vậy.”

Vì được khen kỹ thuật diễn xuất nên Sở Dĩ Lam rất vui. Anh ta mở miệng, vỗ vai Nhâm Xử An nói: “Vai sĩ quan này có vẻ là người rất hay giấu kín chuyện trong lòng. Đạo diễn Mạch Tử bảo anh quan sát nét mặt của Xử An nhiều hơn một chút rồi học hỏi, những biểu cảm đó có thể tinh tế hơn. Xem ra thực sự là như vậy. Phải cảm ơn kỹ thuật diễn xuất siêu đỉnh của Xử An rồi ha.”

Nhâm Xử An đột nhiên bị vỗ vai, sau đó được Sở Dĩ Lam tâng bốc, cũng cười theo. Cô đẩy anh ta ra nói: “Anh đừng có mà tâng bốc tôi, như thế là giết tôi đấy.”

Địa vị của Sở Dĩ Lam cao hơn hai người nhưng anh ta không hề kiêu ngạo mà còn rất hoà đồng.

Ba người ngồi nói chuyện với nhau, ồn ào và vui vẻ. Trái ngược hẳn với bầu không khí yên tĩnh của Quý Lan và Chu Mạt Mạt phía bên kia.

Quý Lan không khỏi nhìn Nhâm Xử An vài lần. Thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cô, lông mày của anh không nhịn được mà cau lại.

Thần tiên tỷ tỷ còn chưa từng cười với anh như vậy nhưng lại vui vẻ trước mặt Sở Dĩ Lam và Giang Đồng. Điều đó làm anh cảm thấy chua xót, tiu nghỉu như mất sổ gạo vậy.

Khi còn nhỏ thì thần tiên tỷ tỷ là cả thế giới của anh. Lúc lớn lên thì hình như chỉ là một người không quan trọng trong cuộc sống của cô.

Không phải đã nói sẽ luôn ở cạnh anh à? Không phải bảo anh đợi cô à? Vì sao khó khăn lắm anh mới đợi được thần tiên tỷ tỷ mà lại thành như vậy.

Ánh mắt Quý Lan không ngừng liếc về phía Nhâm Xử An.

Chu Mạt Mạt bên cạnh gợi chuyện vài lần nhưng anh chỉ trả lời lơ đãng, không muốn tiếp chuyện cô ta. Chu Mạt Mạt thấy anh lạnh nhạt nên cũng không nói tiếp nữa.

Cô ta nhìn theo ánh mắt của Quý Lan, thấy khuôn mặt tươi cười của Nhâm Xử An. Dưới ánh nắng vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Nhâm Xử An sáng bừng lên, ánh mặt trời rực rỡ gần như bị nụ cười đó làm lu mờ.



Buổi chiều, Đoạn Tranh Vanh đúng như lời đã nói với Quý Lan tối hôm trước, mang người của “Kịch không thể dừng” đến đoàn phim để tham quan.

Đoạn Tranh Vanh với tư cách là quản lý vàng của Ám Lam, là người có sự tồn tại nhất định trong giới, tất cả mọi người làm trong cái ngành này không ai là không biết đến anh ấy. Khi đến đoàn phim, trên đường đi luôn có người chào hỏi anh ấy.

Tiểu Tống đã làm theo sự chỉ đạo của Đoạn Tranh Vanh, thu xếp phòng nghỉ một chút rồi dọn một chỗ để đặt máy quay.

Khi Đoạn Tranh Vanh đến phòng nghỉ, Nhâm Xử An đang ngồi trên ghế đọc kịch bản. Thấy Đoạn Tranh Vanh đi vào, cô đứng dậy khỏi ghế: “Anh Tranh Vanh.”

Cô nhìn vài người mang máy móc thiết bị của “Kịch không thể dừng” phía sau Đoạn Tranh Vanh, gật đầu ra hiệu: “Xin chào.”

Đoạn Tranh Vanh cũng gật đầu: “Xử An, sáng nay đưa cho cô kịch bản của buổi phỏng vấn, cô đã xem qua chưa?”

“Ừm, tôi xem qua rồi.” Tay Nhâm Xử An nắm lấy tay vịn của chiếc ghế trong vô thức.

Làm diễn viên lâu như vậy rồi, cô là người mà ngay cả những bài viết giới thiệu diễn viên trên trang chính thức của bộ phim cũng không có chứ đừng nói đến cuộc phỏng vấn riêng như này. Đây là lần đầu tiên cô tham gia một cuộc phỏng vấn nên lo lắng là điều đương nhiên.

Đoạn Tranh Vanh nhìn Nhâm Xử An từ trên xuống dưới, có thể thấy rõ sự căng thẳng của cô.

Anh ấy cười vỗ vai cô: “Thoải mái một chút, chỉ cần đọc sơ qua về các vấn đề trong buổi phỏng vấn là được. Hỏi nhanh đáp nhanh thì sẽ không cho chúng ta xem trước nhưng chắc chắn họ sẽ không hỏi các vấn đề quá khó đâu.”

Nhâm Xử An hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi trả lời: “Được, tôi sẽ thư giãn.”

“Ha.” Đoạn Tranh Vanh không nhịn được cười ra tiếng.

Cách phồng má để tự cổ vũ mình này của Nhâm Xử An thực sự rất buồn

Cười. Trông y như một đứa trẻ chưa lớn ấy, vậy mà trước đó anh ấy còn cảm thấy Nhâm Xử An có vẻ khá trưởng thành.

Anh ấy xua tay: “Thôi bỏ đi, tôi thấy có tôi ở đây còn làm cô căng thẳng hơn ấy. Để Tiểu Tống ở lại với cô, tôi ra ngoài trước.”

Đoạn Tranh Vanh nói không sai, sự có mặt của anh ấy sẽ làm Nhâm Xử An căng thẳng hơn.

Cô biết Đoạn Tranh Vanh là một trong những người đại diện lợi hại nhất trong ngành. Đương nhiên cũng có nghĩa là trước kia anh ấy từng dẫn dắt vô số nghệ sĩ đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp. Thậm chí hai vị hoa đán của Ám Lam cũng do Đoạn Tranh Vanh nâng đỡ mà đi lên như bây giờ.

Đoạn Tranh Vanh đã tiếp xúc với nhiều nghệ sĩ lợi hại như vậy nên cô đương nhiên cũng sợ mình để lộ điều gì không hay trước mặt anh ấy.

Sau khi rời khỏi phòng nghỉ, Đoạn Tranh Vanh đến gặp Quý Lan đang quay phim. Xem xong cảnh quay đối đầu của Quý Lan và Sở Dĩ Lam, Đoạn Tranh Vanh “chậc” một tiếng đi đến chỗ Quý Lan đang nghỉ ngơi bên cạnh: “Mấy ngày không gặp, sao đột nhiên cậu lại có chút xúc động đối với Sở Dĩ Lam thế này?”

Quý Lan quét mắt nhìn Đoạn Tranh Vanh: “Vai diễn của chúng tôi đối đầu nhau.”

“Đó chính là lợi dụng việc công để trả thù riêng.”

Đoạn Tranh Vanh sờ cằm nói, sau đó cười nhẹ dưới cái nhìn của Quý Lan: “Tôi biết cậu có yêu cầu rất cao với kỹ thuật diễn xuất, cũng sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Nhưng vừa rồi sau khi Mạch Tử hô “cắt” cậu liếc nhìn anh ta một cái cũng đủ đáng sợ rồi, đừng có dọa fan nam của cậu sợ thế chứ.”

Rõ ràng như vậy sao?

Quý Lan im lặng một lúc, chỉ là anh vẫn rất khó chịu khi nghĩ về Sở Dĩ Lam.

Trước đây mỗi lần anh muốn nắm tay thần tiên tỷ tỷ đều bị cô từ chối nhưng tên nhóc Sở Dĩ Lam này lại đặt tay lên vai của thần tiên tỷ tỷ tự nhiên như vậy.

Thần tiên tỷ tỷ còn cười với anh ta nhưng lại không cười với anh. Môi dưới anh nhếch lên nhè nhẹ, Quý Lan mở miệng nói với Đoạn Tranh Vanh: “Chương trình trước đó anh giúp tôi nhận đi.”



Rõ ràng còn chưa ký hợp đồng chính thức với Ám Lam nhưng cho dù là cuộc phỏng vấn “Kịch không thể dừng” hay tạp chí điện tử “NEW-STARE”, Đoạn Tranh Vanh đều đã sắp xếp rõ ràng.

Tất cả các đãi ngộ nhận được hoàn toàn khác so với công ty trước kia của cô.

“NEW-STARE” là một tổ tạp chí điện tử riêng biệt dành cho “người mới” của Hoa Quốc. Ánh mắt nhìn người của đoàn đội rất chuẩn, hơn hai năm kể từ khi phát hành tạp chí đến nay, không chỉ một người mà phần lớn những nghệ sĩ lên trang bìa của “NEW-STARE” nếu không đại bạo thì cũng tạo nên dấu ấn riêng cho mình trong lĩnh vực nào đó.

Vì vậy, lúc Nhâm Xử An nhìn thấy thông báo của Đoạn Tranh Vanh gửi tới, cô không thể không kinh ngạc. Từ một bộ phim truyền hình với một vai diễn nhỏ xuất hiện chưa tới nửa tiếng đồng hồ trở thành nhân vật trên trang bìa của tạp chí điện tử “NEW-STARE”, quả thực là một bước nhảy vọt không thể ngờ được.

Nếu cô không ký hợp đồng với Ám Lam, nếu người đại diện không phải Đoạn Tranh Vanh thì chỉ sợ dù có ra sao cô cũng không thể được như bây giờ.

Nhưng điều này cũng có nghĩa là cả Ám Lam và Đoạn Tranh Vanh đều đã đầu tư hết sức cho cô. Nếu có quá nhiều tài nguyên mà không thể đẩy cô lên được thì cô và Ám Lam đều sẽ mất mặt.

Lúc ấy, chắc chắn sẽ có người viết bài nói rằng Ám Lam đang dần xuống dốc, lực lượng mới không đủ để chiếm được vị trí nào trong giới. Không dễ dàng ký hợp đồng được với một diễn viên mới nhưng dưới sự chú ý của tất cả mọi người, công sức họ bỏ ra cũng chẳng khác nào một trò hề.

Sau khi xin nghỉ nửa ngày ở đoàn phim, Nhâm Xử An cùng với Đoạn Tranh Vanh bay đi chụp mẫu ảnh cho tạp chí. Biểu cảm của Nhâm Xử An không hề kén người nhìn, cũng rất biết cách bắt ống kính để khuôn mặt trắng nõn 360° hiện lên không góc chết.

Dù cho chưa từng chụp những bức ảnh như thế này bao giờ nhưng cô hoàn toàn có thể phối hợp rất ăn ý với nhiếp ảnh gia để thể hiện được chủ đề “muôn màu muôn vẻ” của bộ ảnh này.

Bây giờ là tháng hai, thời gian xuất bản dự kiến là vào sau đầu mùa xuân. Đó là khi toàn bộ thế giới bắt đầu sinh sôi nảy nở.

Cho dù là quần áo hay đạo cụ, đều là những màu sắc sặc sỡ nhưng không thể che giấu được sức sống mãnh liệt toát ra từ Nhâm Xử An, dường như mọi thứ đều bắt đầu có sức sống vô hạn.

Khi cô cười, ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt của cô giống như thể ánh mặt trời đang tuần hoàn lưu động trên khuôn mặt ấy vậy.

Nhiếp ảnh gia thấy biểu hiện của Nhâm Xử An rất tốt, hoàn toàn phù hợp với chủ đề lần này, chụp ảnh cũng phối hợp ăn ý thì không khỏi hưng phấn lên. Còn chuyển sang trạng thái phấn khích, không ngừng giao lưu với Nhâm Xử An, thậm chí những ý tưởng mới cũng liên tiếp nhảy ra trong đầu.

Sau khi chụp xong, trên mặt nhiếp ảnh gia tràn đầy sự cảm thán và thoả mãn. Ông ấy lấy một bao thuốc từ trong túi áo ra, lẩm bẩm nói với Đoạn Tranh Vanh: “Tiểu Nhâm rất tuyệt khi đứng trước ống kính, vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tinh thần đại chiến một trăm trận với người mới không tìm được đúng cảm giác rồi.”

Đoạn Tranh Vanh cười tự giễu: “Người tôi dẫn dắt mà mọi người còn không yên tâm, xem ra thanh danh của tôi những năm gần đây không được như trước rồi.”

Dưới sự giúp đỡ của trợ lý nhiếp ảnh gia, Nhâm Xử An đã thay xong quần áo của mình. Từ phòng thay đồ đi ra, cô thấy Đoạn Tranh Vanh đang nói chuyện với nhiếp ảnh gia nên cũng không vội vã đi vào ngay lập tức.

Nhâm Xử An xuống cầu thang, cô đi đến trước cửa một phòng đơn. Hơi lạnh xông thẳng vào mặt, cô khoác áo lên, không để ý hình tượng gì mà ngồi xổm xuống. Nhìn vào ánh đèn chiếu sáng công viên, cô thở nhẹ vào lòng bàn tay.

Hơi thở màu trắng biến mất trong không khí.

Buổi trưa ngồi máy bay từ đoàn phim bay tới nơi này, cô mới chỉ ăn một chút trên máy bay, sau đó bận tới bận lui cho tới giờ. Nhâm Xử An đã đói tới mức ngực dán vào lưng, một lúc nữa sau khi hoàn thành công việc ở đây, cô lại phải bay về đoàn phim. Cô thực sự mệt đến mức có chút buồn ngủ nên mới chạy ra ngoài cho tỉnh táo.

Đang lúc mơ mơ màng màng thả lỏng bản thân thì lại bắt gặp một gương mặt có vẻ quen thuộc khiến Nhâm Xử An ngay lập tức bừng tỉnh lấy lại tâm trí. Khi nhìn rõ người đứng dưới ánh đèn, cô quay đầu đi ngay lập tức, tay che lấy mặt.

Trong lòng không thể ngừng mắng mỏ.

Chắc là do duyên phận nên ở đâu cũng gặp được bọn họ!

Tốc độ phản ứng của Nhâm Xử An cũng không tính là chậm, nhưng đối phương vẫn nhìn thấy mặt của cô.

“Chị Xử An, lâu rồi không gặp!” Anh ta từ xa đi tới gần cô, chẳng mấy chốc đã đi tới trước mặt Nhâm Xử An. Hoắc Khưu Dung ngẩng đầu nhìn toà nhà hai tầng phía sau Nhâm Xử An: “Chị Xử An tới đây chụp tạp chí sao, trùng hợp quá đi.”

“Đúng vậy, trùng hợp quá.” Cô uể oải chào. Nói xong cô nhìn về người phía sau Hoắc Khưu Dung, không thể ngờ tới mà sửng sốt.

Người đi cùng Hoắc Khưu Dung không phải là Trương Lan.

“A, đây là…” Cô chớp mắt nhìn Hoắc Khưu Dung.

Hoắc Khưu Dung vẫn có chút bụ bẫm như trước. Anh ta ngượng ngùng cười, giới thiệu: “Chị Hiểu Hiểu là người quản lý hiện tại của em.”

Từ Hiểu Hiểu cũng nhận ra Nhâm Xử An.

Cô ấy nhìn cô gái nhỏ đang khoác lên mình chiếc áo lông không đắt tiền lắm, đánh giá một lượt.

Gương mặt vốn là một trong những thứ đánh giá được giá trị trong làng giải trí, một gương mặt xinh đẹp như vậy lại bị Trương Lan lạnh nhạt hai năm. Cô ấy không khỏi “chậc chậc” hai tiếng trong lòng, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng nói: “Xin chào, tôi là Từ Hiểu Hiểu, hiện tại tôi đang dẫn dắt Hoắc Khưu Dung.”

“Ồ, là vậy hả, xin chào chị.”

Suy nghĩ của Nhâm Xử An vận chuyển rất nhanh.

Cô biết Hoắc Khưu Dung ký kết hợp đồng ba năm với Thanh Quả, hiện tại không thể đổi công ty.

Khả năng duy nhất chính là Trương Lan bị công ty thay thế.

Theo suy đoán của cô, cuối cùng Trương Lan đã không thể suôn sẻ như trước, khi mà cô ta còn rất khinh thường các nghệ sĩ nhỏ. Dù sao… nhờ có “công” của cô ta mà Thanh Quả đã mất đi một vài diễn viên vào tay hai công ty hàng đầu là Ám Lam và Tinh Diệu.

Mặc dù rất xấu hổ khi khoe khoang như thế nhưng cô tự tin 100% vào diễn xuất của mình. Vừa nghĩ tới Trương Lan đang phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn tồi tệ, cô lại càng cảm thấy vui mừng, nụ cười trên mặt cũng càng sâu hơn.

Trương Lan phớt lờ và chế nhạo cô hai năm, cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy trò cười của Trương Lan rồi. Cô mím môi, có chút che giấu nụ cười: “Tôi còn tưởng rằng sẽ có một đợt sóng mới nữa.”

Cô không nói tên họ của ai cả, nhưng Hoắc Khưu Dung cùng với Từ Hiểu Hiểu đều hiểu rõ.

Từ Hiểu Hiểu mỉm cười nhìn Hoắc Khưu Dung nói đùa: “Tôi thấy cô vừa nhìn thấy Khưu Dung đã muốn trốn. Tôi còn nghĩ rằng quan hệ của cô và Khưu Dung không tốt, thực sự muốn đổ mồ hôi hột thay Khưu Dung đấy chứ.”

Hoắc Khưu Dung cả ngày gọi cô là “Chị Xử An, chị Xử An”, Nhâm Xử An đóng miệng mở miệng, cuối cùng cũng không gọi cả tên lẫn họ của anh ta ra.

Cô bỏ qua họ mà gọi thẳng tên của anh ta: “Mối quan hệ của tôi và Khưu Dung khá tốt, Khưu Dung không ít lần nói giúp tôi.”

Nghe thấy câu nói này của Nhâm Xử An, Hoắc Khưu Dung có chút ngại ngùng lắc đầu. Vành tai cậu thiếu niên có chút ửng hồng, nét cười giữa hai hàng lông mày như muốn tràn cả ra.

Anh ta nhẹ nhàng nói: “Thật ra em thường hay hỏi chị Xử An những vấn đề về kỹ thuật diễn xuất, đôi khi không hiểu kịch bản cũng hỏi chị Xử An. Một năm trước đó em cũng đã gây ra nhiều rắc rối cho chị ấy.”

“Như vậy à…” Từ Hiểu Hiểu gật đầu.

Cô ấy trầm ngâm nhìn Nhâm Xử An, vỗ vai Hoắc Khưu Dung: “Trước đây rất cảm ơn Xử An chiếu cố, Xử An cũng sắp ký hợp đồng với Ám Lam rồi, Khưu Dung chắc cũng có chút không nỡ nhỉ?”

Nhâm Xử An cũng không để ý nhiều, cười nói với Hoắc Khưu Dung còn đang sửng sốt: “Sao cậu ấy lại không nỡ để tôi đi chứ, chỉ là không nỡ để mất đi một vị giáo viên dạy diễn xuất mà thôi.”

Hoắc Khưu Dung xua xua tay, phản bác lại: “Không phải, em thật sự không nỡ để chị Xử An đi mà!”

Nói xong, anh ta nhìn chằm chằm Nhâm Xử An, hận không thể khắc dòng chữ “Em không nói dối” thật lớn lên trên mặt.

Nhâm Xử An vừa rồi chỉ là trêu anh ta, thấy anh ta xem là thật như vậy, cô liền nhếch miệng nở nụ cười.

Cô vỗ vai cậu thiếu niên: “Được, được, được. Nếu sau này cậu có vấn đề về kịch bản hay là về kỹ thuật diễn xuất, cũng có thể gửi tin nhắn hỏi tôi.”

Nghe thấy câu nói của Nhâm Xử An, hai mắt Hoắc Khưu Dung phát sáng, niềm vui thể hiện rõ trên nét mặt: “Thật sao? Cám ơn chị Xử An! Chị Xử An là tốt nhất luôn!” Khi anh ta nói, âm đuôi hơi cao lên do tuổi tác còn trẻ, thanh âm nói ra vẫn mang một cảm giác thiếu niên.

Trong miệng Nhâm Xử An “chậc chậc” hai tiếng: “Cậu đừng có mà nịnh nọt tôi.”

Không còn chuyện Trương Lan thiên vị Hoắc Khưu Dung mà chèn ép sự tồn tại của Nhâm Xử An, hai người thân mật hơn trước rất nhiều, nói chuyện cũng tự nhiên và thoải mái hơn.

“Tôi nói chuyện có mấy câu ở phía trên, nhìn lại thì không thấy cô đâu, cũng đoán ra rằng chắc cô xuống lầu hít thở rồi.”

Giọng của Đoạn Tranh Vanh vang lên sau lưng Nhâm Xử An, anh ấy chậm rãi đi tới phía cô.

Bởi vì lời dặn dò của Quý Lan nên giờ anh ấy cứ như một bà mẹ vậy, nhìn xem Nhâm Xử An đã kéo khoá của áo khoác lên chưa. Sau khi xác nhận xong, anh ấy mới nhìn về phía Hoắc Khưu Dung và Từ Hiểu Hiểu, gật đầu xem như là chào hỏi.

Sau đó quay lại nói với Nhâm Xử An: “Xử An, thu dọn một chút, chúng ta còn phải đi cho kịp chuyến bay.”

Nhâm Xử An biết thời gian của mình sắp xếp có chút gấp gáp nên nhanh chóng gật đầu.

Cô mỉm cười nói với hai người Hoắc Khưu Dung: “Tôi phải đi rồi, sau này có vấn đề gì thì cứ nhắn tin cho tôi.”

Hoắc Khưu Dung ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, được thôi, chị Xử An mau đi đi.”

Từ Hiểu Hiểu và Hoắc Khưu Dung đi xa dần, biến mất trong màn đêm.

Đoạn Tranh Vanh nhìn bóng lưng của bọn họ, đẩy gọng kính hỏi: “Quan hệ của cô với Hoắc Khưu Dung coi bộ không tệ nhỉ?”

Nhâm Xử An gật đầu, lúc này cô cứ như một cán bộ kỳ cựu với hai tay đang ôm chiếc áo khoác lông rộng lớn.

“Hơn nữa, anh bạn nhỏ rất chăm học hỏi. Rõ ràng chỉ dựa vào gương mặt là có thể kiếm ăn rồi, không cần phải dựa vào tài năng làm gì nữa. Với lại cậu ấy luôn tìm tôi để đặt câu hỏi và thường xuyên qua lại nên cũng dần quen thuộc luôn rồi. Thật ra thì anh cũng biết thái độ lúc đấy của Trương Lan đối với chúng tôi mà, vì vậy không thể trao đổi trực tiếp, chỉ nhắn tin qua WeChat thôi.”

Nghe thấy cách Nhâm Xử An gọi cho Hoắc Khưu Dung, Đoạn Tranh Vanh không nhịn được mà cười khẽ một tiếng: “À, anh bạn nhỏ…”



Lúc này Từ Hiểu Hiểu đang đưa Hoắc Khưu Dung rời khỏi công viên văn hóa. Sau khi lên xe, cô ấy nhìn lên nhìn xuống Hoắc Khưu Dung vài lần rồi nói: “Có vẻ cậu và Nhâm Xử An có quan hệ không tệ nhỉ.”

Hoắc Khưu Dung ngại ngùng gật gật đầu: “Chị An thực sự đã dạy em rất nhiều, chỉ là trước kia chị Lan thiên vị em quá nên em cũng không tiện để nói gì.”

“Ám Lam đã sắp xếp tài nguyên cho cô ấy nhanh như vậy thì có lẽ họ cũng xem trọng đến sự phát triển của cô ấy sau này. Hơn nữa bộ phim truyền hình mà cô ấy đóng quả thật cũng rất tốt, ước chừng một năm rưỡi nữa thôi thì cô ấy sẽ có chỗ đứng trong giới đó.” Từ Hiểu Hiểu ngồi trong xe với gương mặt dịu dàng nhưng ánh mắt cô ấy lại có chút tính toán: “Sau này lúc cậu đi phỏng vấn, nếu được hỏi về kỹ năng diễn xuất thì cậu nhất định phải nhắc đến Nhâm Xử An. Nếu hỏi người mà cậu có mối quan hệ tốt thì cứ nhắc đến tên cô ấy, cậu nhớ chưa?”

“Hả?” Hoắc Khưu Dung ngẩn ra.

Nhưng sau đó anh ta đã nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân ẩn chứa trong đó rồi ấp úng hỏi: “Chị Hiểu Hiểu, vậy hình như không được tốt lắm?”

Từ Hiểu Hiểu liếc anh ta rồi mỉm cười, sau đó hỏi ngược lại: “Cậu đã hỏi cô ấy về kỹ năng diễn xuất, là giả sao?”

“Không phải.” Hoắc Khưu Dung nhanh chóng phủ nhận.

Từ Hiểu Hiểu tiếp tục hỏi: “Vậy thì cậu và cô ấy có quan hệ rất tốt, cái này cũng là giả sao?”

Hoắc Khưu Dung lắc đầu và phủ nhận: “Cũng không phải ạ.” Lúc này anh ta dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Được rồi, em hiểu rồi.”

Nói xong anh ta duỗi tay gãi gãi đầu, mặt hơi đỏ bừng tựa như có chút ngại ngùng. Sau đó anh ta ngập ngừng rồi ngẩng đầu nhìn Từ Hiểu Hiểu: “Chỉ là… trả lời trực tiếp tên của chị An như thế có quá trắng trợn không ạ?”

“Cậu chỉ cần nói đúng sự thật trong tình huống phải đối diện với ống kính thôi, cậu suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? ”

Từ Hiểu Hiểu quay đầu lại, vẻ mặt cô ấy hơi kinh ngạc khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Hoắc Khưu Dung, lúc này đột nhiên cô ấy dừng lại: “Cậu…”

Mới nói chữ đầu tiên thì dường như cô ấy chợt hiểu ra điều gì đó rồi lập tức thu ánh mắt lại: “Được rồi, nếu cậu có suy nghĩ riêng của bản thân thì bỏ qua đi. Dù sao cậu cũng đang trên đường khẳng định chỗ đứng trong giới mà, vì vậy phải có trách nhiệm với tương lai của bản thân chứ!”

Hoắc Khưu Dung rũ mắt xuống rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Em biết rồi, chị Hiểu Hiểu cứ yên tâm.”



Sau khi Nhâm Xử An chụp xong vào ngày thứ hai của tạp chí điện tử, Weibo chính thức của công ty Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam đã phát hành tin tức đúng vào sáu giờ chiều.

Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam V: Đi trong gió, tìm kiếm ánh sáng mà hướng tới, chào mừng @ Nhâm Xử An đã gia nhập vào đại gia đình Ám Lam [tim, tim].

Sau khi tin tức chính thức được tung ra, ngay cả Nhâm Xử An còn chưa kịp phản hồi thì đã thấy Weibo hiển thị: Quý Lan vừa thích bài đăng này.

Nhâm Xử An đang ở studio đợi chụp thì ngẩng đầu lên một cái “xoát “. Cũng không biết vì lý do gì mà ánh mắt như đang ẩn chứa tâm tư của cô tự động xuyên qua đám đông và nhìn vào gò má của Quý Lan.

Một luồng sáng màu vàng của mặt trời mùa đông chiếu rọi lên khuôn mặt hoàn hảo của anh. Quý Lan đang nhìn vào điện thoại, tròng mắt âm trầm như muốn cong lên, khóe miệng cũng khẽ cong.

Anh giống như một đứa trẻ vừa nhận được một món đồ chơi mà mình thích nên đang rất hài lòng vậy. Dịu dàng như thể nó chỉ là ảo ảnh của sự ấm áp trong mùa đông. Thấy được gò má dịu dàng của Quý Lan khiến Nhâm Xử An có chút giật mình.

Có hàng ngàn bức ảnh liên quan đến anh trên mạng xã hội nhưng với vô số sự theo dõi của người hâm mộ và hàng loạt hoạt động thương mại thì Quý Lan chưa từng bị chụp một bức ảnh với biểu cảm dịu dàng như vậy bao giờ.

Những biểu cảm này của anh chỉ tồn tại trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình mà thôi. Mới chỉ thích Weibo chính thức của Ám Lam mà biểu cảm của anh đã dịu dàng như vậy…

Nhâm Xử An đột nhiên cảm thấy lòng mình như có một cảm giác khác thường đang trào dâng. Cô cứ say sưa nhìn gò má của anh, góc nghiêng này thực sự quá hoàn hảo rồi.

Đang cảm thán trong lòng thì cô chợt thấy Quý Lan ngẩn cổ thẳng tắp rồi quay đầu nhìn về hướng bên này. Trong lòng Nhâm Xử An chợt thấy vô cùng ngại ngùng, cô lại bị bắt quả tang lúc nhìn lén anh rồi!

Nhưng điều không ngờ đó chính là, cô chưa kịp chột dạ né tránh thì Quý Lan đã nhanh chóng dời đi ánh mắt của mình. Môi mỏng mím nhẹ, hơn nữa chóp tai bên cạnh mái tóc đen mềm mại của anh còn có chút đỏ ửng.

Quý Lan đang… đỏ mặt sao?

Nhâm Xử An sững sờ chớp mắt, lúc nãy cô thấy Quý Lan đang liếc nhìn mình nhưng chưa tới một giây thì anh đã nhanh chóng thu hồi đôi mắt ti hí đang dè dặt mà trộm nhìn kia…

Nó non nớt giống như một người thiếu niên mười mấy tuổi vậy. Quả thật đây đúng là loại cảm giác kỳ diệu của thiếu niên mà. Cô không nhìn nữa, rụt tay vào cổ tay áo khoác và liên tục siết chặt lại.

Quả thật không biết cô có tật xấu gì mà trong nháy mắt ấy, cô lại rất muốn… tới xoa bóp mặt của Quý Lan.



Bởi vì Ám Lam yêu cầu kỹ năng diễn xuất rất cao nên nhiều năm nay họ chưa từng ký hợp đồng với một diễn viên trẻ nào như Nhâm Xử An.

Hơn nữa một lượt thích của Quý Lan đã đem hai chủ đề là # Nhâm Xử An ký hợp đồng với Ám Lam# và # Lượt thích của Quý Lan # lên thẳng danh sách hot search.

Mặc dù hai chủ đề này không phải top một nhưng quả thật nó cũng nằm trong danh sách hot search.

[Ồ ồ ồ, anh Lan của tôi một tháng còn chưa thấy xuất hiện đến hai lần, mà lần này lại bấm thích trên mạng xã hội sao, tự nhiên tôi thấy ghen tị với cô Nhâm Xử An ghê. /Chanh/ /Chanh/ /Chanh/]

[Tôi cứ cảm thấy Quý Lan đặc biệt dành thời gian canh trên Weibo để bấm thích ý… ngưỡng mộ quá đi. /Chanh/]

[Cuối cùng sau khi đào được một hạt giống tài năng thì chúng ta có thể thấy Quý Lan rất coi trọng cô ấy nhỉ.]

[Tôi đã cố ý tìm một số bộ phim trước đây của Nhâm Xử An và thấy rằng cô ấy thực sự là một người tài năng đấy. Cô ấy đã rất nỗ lực để đóng nhiều vai diễn khác nhau. Cô ấy kết hợp những đặc điểm của nhân vật và của riêng mình, diễn xuất cũng vô cùng tự nhiên, được Ám Lam coi trọng như vậy thì đương nhiên sẽ có một tương lai tươi sáng rồi.]

[Nói về diễn xuất… thì bạn ở trên núi à [đầu chó], có ai trong số các bạn đã xem “Kịch không thể dừng” được phát sóng vào buổi trưa hôm nay chưa? Đó là cuộc phỏng vấn Nhâm Xử An đang ghi hình cho “Ám Dũng” ấy. Cổ họng của cô ấy nói chuyện không ổn cho lắm, còn phải uống nước vài lần giữa chừng nữa. Tôi nhớ cách đây không lâu đạo diễn của “Ám Dũng” đã đăng Weibo để khen ngợi một diễn viên trẻ tuổi, mấy người nói đó không phải là Nhâm Xử An đi.]

[Ôi, sau khi đọc xong những gì người ở trên nói thì tôi đã cố tình kiểm tra Weibo của đạo diễn Mạch Tử và bài phỏng vấn “Kịch không thể dừng”. Người mà đạo diễn Mạch Tử nhắc đến chắc chắn là An An nhà chúng tôi đó nha! A, a, lần đầu tiên diễn mà đã được đạo diễn nhớ rồi. Tuyệt quá đi, tôi rất mong chờ màn ra mắt của “Ám Dũng” đó!]

[Ha ha ha ha đã giải mã! Tôi vừa xem Weibo của Mạch Tử và thấy xấu hổ thay những người đã nói thần tượng nhà mình chắc chắn sẽ đè bẹp thần tượng nhà người khác. /Che mặt/ /Che mặt/]

[Tôi đã theo dõi An An hai năm trước và bây giờ kho báu của tôi cuối cùng cũng đã tỏa sáng 55555 An An tiến lên! Một tương lai đầy hứa hẹn nhỉ!]

[Chúc mừng An An đã ký hợp đồng với một công ty tốt như vậy. /Trái tim/ /Trái tim/ /Trái tim/]

Nhiều cư dân mạng và những người trong ngành đều chú ý đến động thái của Ám Lam. Nhưng ở studio, Nhâm Xử An vẫn đang tập trung làm việc, cô hoàn toàn không có tâm tư để để ý đến những chuyện trên mạng.

“Chúng ta đã quay lại bao nhiêu lần rồi? ”

Đây là cảnh phòng hóa trang trong hậu trường cũng không mấy ấm áp, Chu Mạt Mạt đang đứng trước gương trang điểm với bộ trang phục nặng nề.

Cô ta khẽ cau mày, còn giọng điệu thì vốn đã có chút nóng nảy nhưng cũng có thể coi là dịu dàng. Nếu theo kịch bản thì Giang Đồng sẽ phải dựa vào sàn nhà lạnh như băng ở phía dưới.

Cô ấy biết cảnh này cũng không đạt nên trong mắt chỉ còn lại sự mệt mỏi và buồn bực.

Vì sao có một cảnh mà cô ấy lại diễn tệ đến vậy chứ?

Ánh hào quang của Chu Mạt Mạt đã làm cô ấy choáng ngợp. So với kỹ năng diễn xuất trưởng thành của Chu Mạt Mạt thì màn diễn xuất của Giang Đồng chỉ có thể bị lu mờ.

Càng muốn sử dụng sức lực của mình thì lại càng không nắm bắt được nhân vật. Cảnh này thực sự đã diễn lại quá nhiều lần rồi.

Mạch Tử nhìn hình ảnh trên màn hình, ông ta cảm thấy phong độ của Giang Đồng không tệ nhưng khi ở cùng Chu Mạt Mạt thì khoảng cách thật sự rất rõ ràng. Khí thế của Chu Mạt Mạt luôn áp đảo Giang Đồng, vì vậy khi lên hình nhìn cực kỳ không hài hòa.

Ông ta xem lại đoạn phim vừa quay hai lần và phát hiện có gì rất kỳ lạ ở đây.

Sau khi thở dài thì Mạch Tử nói: “Mạt Mạt, cô thu lại khí thế khi diễn của mình một chút được không? ”

“Tôi đã hạ thấp tiêu chuẩn lắm rồi… việc này có vẻ không ổn lắm đâu?”

Thái độ của Chu Mạt Mạt vẫn nhẹ nhàng như mọi khi nhưng lúc này sự bất mãn mờ nhạt giữa lông mày cô ta đột nhiên lại chuyển thành vẻ ngạc nhiên.

Cô ta mím chặt đôi môi đỏ mọng và không nói nữa. Bầu không khí lúc này đang có gì đó không ổn. Nhâm Xử An đứng bên cạnh cũng cảm thấy rất lo cho Giang Đồng.

Tất cả mọi người đều đang chờ Giang Đồng điều chỉnh lại trạng thái của mình.

Giang Đồng không phải là nhân vật lớn gì. Cô ấy chỉ là một diễn viên nhỏ có hai triệu người hâm mộ nên điều đó không chỉ khiến Giang Đồng mất mặt, mà còn làm đoàn phim không vừa lòng với cô ấy.

Tiếp theo sẽ đến lượt Sở Dĩ Lam và Nhâm Xử An lên diễn, vì vậy cô đã đứng chờ ở một bên.

Anh ta không ngờ có một cảnh quay mà lại lâu đến vậy nên trong lòng có chút nóng nảy.

“Sao còn chưa đạt vậy?”

Ngay khi lời nói của anh ta thốt lên thì mí mắt của Nhâm Xử An bỗng giật một cái. E rằng Sở Dĩ Lam đã tạo áp lực cho Giang Đồng bằng những lời nhận xét của mình rồi. Có lẽ cô ấy sẽ không thể quay đạt được.

Nhưng Sở Dĩ Lam không hề động đến Giang Đồng mà ngược lại còn đưa tay lên gãi gãi đầu rồi lẩm bẩm giống như đang tự nói với mình: “Mạt Mạt chèn ép Giang Đồng như vậy quả thật không giống với tính cách thường ngày của cô ấy tí nào, vậy thì Giang Đồng sẽ không thể phát huy được đâu.”

Nhâm Xử An bỗng im lặng một lúc. Cô cũng cảm thấy dường như Chu Mạt Mạt đang cố ý chèn ép Giang Đồng. Nói một cách đơn giản thì có lẽ Giang Đồng đã bị Chu Mạt Mạt nhắm vào rồi.

Nhưng mấy ngày qua, Giang Đồng vẫn luôn ở bên cô mà. Cô chưa từng thấy Giang Đồng đắc tội với Chu Mạt Mạt bao giờ.

Lúc này Nhâm Xử An bắt đầu nghĩ ngợi.

“Chị Mạt Mạt, nếu không thì chị đánh thật đi.”

Khi nghe Giang Đồng đột ngột nói vậy thì tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lúc này Giang Đồng chống người mình rồi đứng dậy từ trên mặt đất.

Trong cảnh quay, nữ ca sĩ sẽ cần phải ngã xuống đất và cô ấy đã diễn cảnh này rất nhiều lần rồi. Thế nên đầu gối của Giang Đồng đã hơi đau, chắc là hai bên cũng sưng lên rồi.

Nhâm Xử An nhìn bộ dạng cau có của Giang Đồng, cảm thấy xót vô cùng. Nhưng trong tình huống này, cô không thể nói bất kỳ điều gì được.

Giang Đồng đã tự nói vậy thì những người khác cũng không còn nhiều lời nữa.

“Bốp.” Một tiếng tát vang lên.

Rồi lại một tiếng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play