Editor: Kei/ Beta: Phi Phi

Có lẽ bởi vì những lời này quá mềm mại và yên tâm.

Đêm nay, Lục Nghi Trinh hiếm khi ngủ được một giấc yên ổn.

Ngày hôm sau khi thức dậy, cơn sốt của Tùy Ý cũng đã giảm bớt.

Hai người thu xếp đồ đạc rồi chào tạm biệt phu phụ Hạ nương tử.

Sắc trời hửng sáng, sương sớm gió nhẹ, tiếng gà trống gáy truyền từ phía Đông sang Tây ngôi làng.

Trước tiên, Lục Nghi Trinh và Tùy Ý đến trấn Ngư Đường gần đó để thuê một chiếc xe ngựa, sau đó mới từ từ quay về kinh.

Sau giờ Ngọ, vừa mới vào thành, họ đã nghe vụ án Đoàn Nghiệp tham ô đã được sửa lại, án xử sai rồi.

Sau khi Đoàn Nghiệp được khôi phục chức quan, ông ấy liền vào cung xin Quan gia cáo lão từ quan. Hiện giờ, e rằng đã được ân chuẩn và đã ra khỏi cung rồi.

Lục tiểu cô nương không khỏi suy nghĩ: “Khi Đoàn Tể chấp rời đi, phe cũ trong triều cũng không còn người đáng tin cậy nữa, có vẻ sau khi kết thúc trận tranh đấu này thì phe mới vẫn tốt hơn.

Quay về hẻm Du Lâm.

Vừa bước xuống xe ngựa, Lục phu nhân nghe tin vội chạy đến ôm lấy nàng khóc rất nhiều; Lục Tông mời Tùy Ý vào sảnh phụ rồi lại nói lời cảm ơn một lần nữa.

Không lâu sau, Tùy lão thái thái sát vách cũng dẫn theo Tĩnh Quốc công đến nhà để nói lời xin lỗi.

Chạng vạng, Từ Uyển Âm đến thăm nàng, tiện thể cũng gửi lời thăm của Đoàn Dục Nhi.

Mãi cho đến khi ăn xong bữa tối, bên trong Lục phủ mới trở về yên tĩnh vốn có.

Cả nhà quây quần bên bàn tròn nói chuyện rất lâu.

Gần tới giờ Tuất, Lục Nghi Trinh mới được cho về phòng nghỉ ngơi.

Ánh trăng đêm nay vô cùng êm đềm.

Tiếng mõ gõ đã qua canh ba, Lục tiểu cô nương cũng ngáp một cái, tự thổi tắt nến rồi nằm lên giường.

Lớp vải mềm mượt nhuốm mùi hương mà nàng quen thuộc nhất, bên tai cũng rất yên tĩnh nhưng tiểu cô nương không hiểu sao nhắm mắt hồi lâu vẫn không ngủ được.

Lúc thì gương mặt hung ác của những kẻ bắt cóc trong chùa Hiển Kính đêm đó hiện lên trong tâm trí nàng; lúc thì lại nhớ đến cái ôm ấm áp của Tùy tiểu Thế tử đêm qua.

Đừng nói là đêm nay nàng sẽ gặp ác mộng đấy nhé?

… Nếu, nếu Tùy Ý đây thì tốt biết mấy.

Nhưng ngay sau khi ý nghĩ này xuất hiện nàng đã kịp kìm nén nó lại.

Tại sao lại như vậy chứ?

Rõ ràng trước đây nàng có thể ngủ ngon khi không có hắn bên cạnh; nhưng tại sao chỉ sau một ngày, nàng lại thay đổi rồi?

Lục tiểu cô nương trùm chăn lại lăn một vòng trên giường.

Nàng ép mình không được suy nghĩ lung tung rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng càng làm như vậy thì đầu óc nàng càng tỉnh táo hơn, cuối cùng cơn buồn ngủ hời hợt cũng biến mất không còn dấu vết.

Cây cối trong đình viện bị gió lạnh thổi xào xạc.

Trong bóng tối, Lục Nghi Trinh choàng chăn ngồi dậy; ngồi một lúc, nàng mặc thêm áo khoác quyết định đứng dậy.

Thật sự không thể ngủ được.

Lục tiểu cô nương thở dài thườn thượt, duỗi ngón chân ra, kéo lê đôi giày thêu rồi đi về phía cửa.

“Két”.

Nàng mở cửa ra.

Còn chưa kịp nhấc chân bước ra ngoài thì cơ thể đột nhiên bị một bóng đen bao phủ, tim nàng đập nhanh hơn, vừa định mở miệng lên tiếng, nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, nàng đã kiềm chế sự hoảng sợ của mình.

Là Tùy Ý.

Hắn mặc một chiếc áo lông trắng, cao ráo rắn rỏi, cũng không biết đã đứng ở đây bao lâu rồi.

Vào khoảnh khắc trông thấy tiểu cô nương mở cửa, ánh mắt hắn có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã mỉm cười nhìn nàng. Đôi mắt hoa đào cong cong, lúm đồng tiền nhàn nhạt ở khóe môi khiến người ta say như uống rượu.

Lục Nghi Trinh ngây người một lúc mới nhớ đến chuyện hỏi hắn: “Sao huynh lại đứng ở đây? Đứng bao lâu rồi?”.

“Ta hơi khó ngủ, chưa đứng được bao lâu”.

Lục tiểu cô nương không tin, cầm lấy tay hắn, vừa chạm vào lập tức bị lạnh kêu lên một tiếng.

Nàng tức giận mà hạ giọng nói: “Thế này mà không bao lâu? Đã đông thành đá rồi!”.

Tùy Ý muốn rút tay về nhưng không được, chỉ có thể dịu giọng: “Thật sự không có bao lâu, tay bị cóng lúc trèo tường đấy”.

Lục Nghi Trinh phồng má, dùng hết sức lôi hắn vào phòng, sau khi đóng cửa lại, lôi ấm sưởi trên giường xuống rồi nhét vào lòng bàn tay hắn.

Không thể sưởi ấm được mu bàn tay nên tiểu cô nương đã dùng lòng bàn tay ấm áp của mình bao lại.

Dù lo lắng chăm sóc hắn nhưng đôi mày thanh tú của nàng vẫn cau lại, rõ ràng là vẫn chưa hết giận.

“Huynh mới giảm sốt mà lại không chịu ở nhà, lỡ như lại bị ốm nữa thì phải làm sao?”.

“Ta biết sai rồi, Trinh Nhi muội muội”.

Tùy Ý dừng một chút.

“Nhưng không nhìn thấy Trinh Nhi muội muội, lòng ta thực sự rất bất an, chỉ có thể đứng trông coi trước cửa phòng muội”.

Nghe xong lời này, Lục Nghi Trinh căn bản không còn cách nào tức giận với hắn.

Trong lòng ngập tràn sự chua xót, như có hàng ngàn con kiến bò qua.

“Muội cũng… muội cũng muốn gặp huynh”.

Lục tiểu cô nương ngại ngùng nói xong lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn: “Dù sao, nếu sau này huynh muốn gặp muội thì cứ vào trong phòng luôn, chứ đừng đứng bên ngoài chịu lạnh”.

Nàng khó có thể tưởng tượng được, hắn sẽ đứng bao lâu mới trở về nếu đêm nay nàng trằn trọc không ngủ được rồi đứng dậy ra ngoài?

“Nếu lúc nào cũng muốn gặp Trinh Nhi muội muội thì sao?”.

Lục Nghi Trinh đang khó chịu thì đột nhiên ngẩn người khi nghe hắn hỏi như thế, nhất thời không thể đưa ra câu trả lời.

Tùy Ý cũng không yêu cầu nàng nói chuyện, cứ thế đặt ấm sưởi vào lòng bàn tay nàng, vòng tay ôm nàng vào lòng, khẽ thở dài: “Nên cưới muội về nhà sớm một chút mới được”.

Lục tiểu cô nương im lặng, đưa bàn tay còn lại ôm lấy hắn.

Đêm qua nàng đã cho hắn câu trả lời.

Nàng bằng lòng gả cho hắn.

“Vậy đêm nay…”.

Tùy Ý cúi đầu hôn lên vành tai của tiểu cô nương.

“Có thể để ta ngủ cùng Trinh Nhi muội muội được không?”.

Hơi thở nóng bừng khiến sống lưng tê dại, đáy lòng cũng vừa xót vừa ngứa.

Nàng hoàn toàn không thể từ chối.

Sau khi dẫn người đến bên giường, đầu óc tiểu cô nương vẫn còn ở trong trạng thái mông lung.

Tùy Ý mỉm cười khi trông thấy nàng ngơ ngác, cũng không lên tiếng nhắc nhở mà tự mình cởi áo lông, áo khoác ngoài, rồi nhẹ nhàng giúp nàng cởi bỏ áo khoác ngoài.

“Đêm đã khuya, nên đi ngủ rồi”.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng ấn tiểu cô nương xuống đệm, kéo chăn bông rồi đắp cho cả hai người.

Không lâu sau, hắn cảm giác được một cái lò sưởi nhỏ chui vào trong ngực minh, tiếp đó, eo cũng bị hai cánh tay mềm mại ôm lấy.

Hắn khẽ cười vài tiếng rồi ôm nàng, hôn lên đỉnh đầu mềm mại của nàng.

Cả người đều bị bao quanh bởi hương thơm của nữ nhi.

Tùy Ý chỉ cảm thấy cả trái tim đều giống như ngâm trong hũ mật, cảm xúc ngọt ngào mềm mại, tựa như trong khoảnh khắc tiếp theo sẽ tràn ra.

Đêm nay, cả hai người không làm gì và cũng chẳng nói gì.

Chỉ đơn giản ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.



Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Nghi Trinh bị tiếng gõ cửa đánh thức.

“Cô nương đã dậy chưa? Nên thức dậy rửa mặt dùng bữa rồi”.

Bảo Khấu ngày nào cũng đều sẽ gọi nàng như vậy, Lục tiểu cô nương mơ màng, vừa định trả lời, nhưng chợt nhận ra bên cạnh mình vẫn còn một người khác.

Ký ức đã mất đang dần quay về, nàng vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, quay đầu nhìn sang thì bắt gặp đôi mắt cười dịu dàng của Tùy Ý.

Hắn, hắn vẫn còn tâm trạng để cười sao?

Cùng lúc đó, Bảo Khấu ở ngoài cửa hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời, dường như cảm thấy sự khác thường trong phòng ngủ, tiếng gõ cửa dừng lại, nữ sử đẩy cửa bước vào phòng.

Trái tim Lục Nghi Trinh đột nhiên ngừng đập, hoảng sợ cực điểm, kéo chăn bông lên rồi vùi cả hai người họ vào trong chăn.

Trong không gian chật hẹp và tối tăm, hơi thở nóng ấm quyện vào nhau.

Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nàng nhỏ giọng nói một cách hoang mang: “Giày của huynh!”.

Người đối diện cũng chậm rãi nhỏ giọng đáp lại: “Đêm qua trước khi lên giường, ta đã giấu nó xuống dưới giường rồi”.

“…”.

Sao hắn, có vẻ giống như đã sớm chuẩn bị rồi nhỉ?

“Vừa rồi, Trinh Nhi muội muội chỉ cần nói với nữ sử nhà muội là “Đợi lát nữa sẽ dậy”, thì nàng ta sẽ không bước vào”.

“…”.

“Cô nương?”.

Bảo Khấu đã đi đến trước giường.

Lục Nghi Trinh giật mình, ngồi dậy rồi thò đầu ra khỏi màn giường.

Bàn tay muốn vén màn của Bảo Khấu dừng lại trong không trung.

“Ta, lúc nãy ta ngủ say quá, không nghe thấy”.

Lục Nghi Trinh siết chặt kẽ hở của màn giường, rất sợ cảnh vật bên trong giường bị nhìn thấy, đôi mắt hạnh to tròn, rón rén mà nhìn nữ sử nhà mình, chỉ sợ nhìn thấy sự hoài nghi trên nét mặt của người hầu thân cận nhiều năm.

Cũng may là Bảo Khấu đã hiểu mà thu tay lại.

“Mấy ngày nay cô nương nhất định là mệt lắm, dùng bữa sáng xong có thể chợp mắt một chút”.

Tiểu cô nương mím môi, cố nặn ra một nụ cười.

“Nước ấm để rửa mặt đã chuẩn bị xong, cô nương dậy sớm một chút đừng để nước nguội”.

Nói xong, Bảo Khấu liền xoay người rời đi.

Cánh cửa vang lên tiếng “Cạch” rồi đóng lại.

Lục Nghi Trinh thở phào nhẹ nhõm, ngã nhào trở lại chiếc giường mềm mại như thể đã kiệt sức.

Tùy Ý nằm nghiêng chống tay bên giường, giúp nàng đắp chăn lên, cười hỏi: “Hồi hộp lắm không?”.

Trong lòng Lục Nghi Trinh vẫn còn sợ hãi, tự nhiên không muốn nhìn thấy hắn, trừng mắt nhìn hắn: “Huynh không có ý tốt”.

“Là lỗi của ta, ta nên nhắc nhở Trinh Nhi muội muội sớm hơn”.

Hắn nhận sai nhanh như thế, chân thành như thế, Lục tiểu cô nương thoáng cái đã không giận nữa.

Nàng đưa đôi tay mềm mại về phía hắn.

Tùy Ý lập tức ôm nàng vào lòng.

“Thế lát nữa huynh đi như thế nào vậy?”.

“Chờ mọi người đều đi dùng bữa rồi ta lặng lẽ trèo tường trở về”.



Người xưa có câu: “Có một ắt có hai, có hai ắt có ba”.

Sau khi Tùy tiểu Thế tử nếm mùi ngọt ngào, mỗi ngày tiếp theo hắn đều đúng giờ trèo qua tường rồi leo lên giường của Lục tiểu cô nương.

Ban đầu Lục Nghi Trinh có chống lại.

Nhưng một khi Tùy Ý nhìn nàng với đôi mắt hoa đào đó và dỗ dành nàng bằng giọng điệu nhẹ nhàng và chân thành hết mức, thì nàng đã ngây người, trái tim cũng nhũn thành một vũng nước.

Thôi vậy.

Tiểu cô nương thầm nghĩ, dù sao cũng đâu có làm chuyện quá giới hạn, hắn chỉ muốn nhìn nàng, ôm nàng ngủ một giấc thôi mà.

Sự việc xảy ra vào tại chùa Hiển Kính đã làm nàng sợ hãi, càng làm hắn sợ hãi hơn.

Chỉ là mỗi khi mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bên cạnh, tiểu cô nương bao giờ cũng không khỏi ngẩn người.

Sao lại trở thành như vậy chứ?

Làm thế nào mà nàng lại trở thành một cô nương không biết dè dặt chút nào vậy chứ?



Chuyện ngày đó mờ dần, gió tuyết dịu đi, khi xác pháo đỏ rực quét qua mỗi sân nhà, dư âm của việc Tùy Yến thị vào ngục cũng từ từ lắng xuống trên những con phố của kinh thành.

Ngày phủ Tĩnh Quốc công mang theo hậu lễ đến Lục gia bàn bạc hôn sự.

Lục Nghi Trinh cũng ngồi phía sau chiếc bàn dài, nghe trưởng bối hai nhà chọn ngày lành tháng tốt và quyết định nhiều thủ tục của lễ thành thân.

Âm thanh trong phòng tiệc rất huyên náo.

Lục tiểu cô nương hốt hoảng, nàng có cảm giác rất không chân thực.

Dường như chuyện đến hẻm Du Lâm rồi gặp gỡ Tùy gia Thế tử chỉ mới xảy ra cách đây không lâu.

Nhưng hôm nay, không ngờ bọn họ đã thành thân rồi.

Ánh mắt nàng chuyển sang phía đối diện, dừng lại trên dáng người cao thẳng khí khái của Tùy Ý.

Hắn nhanh chóng nhận ra ánh nhìn chăm chú của nàng, đưa mắt nhìn sang rồi nở một nụ cười.

Tựa như ngày mới quen…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play