Editor: Kei/ Beta: Phi Phi

Trời lại đổ mưa.

Bên tai đều là tiếng mưa rơi tầm tã.

Rồi đột nhiên, trước mắt lóe lên một tia sáng màu trắng, sấm sét nổ vang dội.

“Đùng đoàng”.

Hắn mở mắt ra rồi ngồi dậy khỏi giường.

Trời đã cuối thu, buổi tối ở ngoại ô kinh thành khá lạnh, cái ẩm ướt lẫn lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan vào tận xương tủy.

Đây là một ngôi nhà đơn sơ với đồ đạc đơn giản, không nhìn thấy những đồ vật sắc nhọn. Trong ánh sáng mờ ảo, không có người ngồi trên chiếc ghế mềm dựa tường, chỉ có chiếc chăn bông bị xốc lên một nửa và mặt giường hơi bị trũng xuống, dễ thấy nơi này từng có người nằm cách đây không lâu.

Cảnh tượng này…

Trái tim hắn thắt lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập, hoảng sợ đứng lên, chỉ sững sờ một lát rồi đỡ cửa loạng choạng bước ra ngoài.

Nền nhà bên hiên ướt sũng bởi cơn mưa tạt vào, vừa lạnh vừa trơn trượt, những chiếc đèn lồng đỏ dưới mái hiên cũng đung đưa một cách bất lực trong mưa gió lạnh lẽo.

Núi rừng, cây cối rậm rạp, lầu các, nhà cửa.

Mọi thứ vẫn như cũ.

Đi hết hành lang, hắn bước vào màn mưa.

Chiếc áo choàng phong phanh nhanh chóng bị ướt, mưa lạnh tạt vào như muốn ngấm vào da thịt.

Tòa tháp chìm trong bóng tối, gầy gò và xơ xác, đứng trơ trọi như một ông già dầu khô đèn cạn.

Hắn bước từng bước đến gần một cách cứng nhắc.

Phía trên tòa tháp, hai ngọn đèn lồng đỏ giữa mái hiên đang đung đưa như sắp rơi, trước lan can, bóng dáng người mặc áo ngủ cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Nhưng hắn không nhìn rõ mặt của nàng.

Trong màn mưa mờ ảo, người trên lầu chậm rãi chống tay lên hàng lan can gỗ.

“… Ý ca ca?”.

Là ai đây?

“Ý ca ca?”.

Là ai đây?

“Mau tỉnh lại, nhìn muội đi”.

Lớp sương mù cuối cùng đột nhiên biến mất, một đôi mắt hạnh tràn ngập vẻ lo lắng bỗng dưng hiện ra.

Đã tạnh mưa rồi, trời cũng đột nhiên sáng hơn.

“… Trinh Nhi muội muội”.

Lục Nghi Trinh thấy hắn tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm: “Có phải huynh gặp ác mộng không? Muội thấy sắc mặt huynh không tốt cho lắm”.

Đôi mắt hoa đào vừa mới tỉnh dậy còn mang theo chút mơ hồ, tựa như muốn thông qua nàng nhìn thấy cái gì đó.

Tùy Ý mỉm cười.

“Không, là mộng đẹp”.

“Huynh lừa muội phải không?”.

Lục tiểu cô nương không tin, nếu là mộng đẹp thì sao có thể khiến người ta nhíu mày, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy kia chứ?

“Trán huynh còn đổ mồ hôi lạnh nữa này”.

Nàng đưa tay muốn lau mồ hôi trên trán hắn, nhưng khi chạm vào da thịt hắn thì bị nóng đến mức khẽ kêu thành tiếng.

“Sao lại nóng như vậy?”.

Tiểu cô nương lẩm bẩm lo lắng, ôm lấy mặt hắn rồi cúi người áp trán vào trán hắn.

“Hình như là sốt rồi”.

Tùy Ý nhìn nàng không chớp mắt, thấy nàng đứng thẳng người rồi quấn hắn thành một con nhộng.

“Chắc là tối qua bị gió lạnh thổi nhiều quá”. Nàng hôn nhẹ lên trán hắn, đau lòng nói: “Cũng may phu quân của Hạ nương tử đã trở về, để muội mời vào xem cho huynh”.

Nói xong, tiểu cô nương xoay người xuống giường, mang giày rồi đi ra ngoài, không lâu sau đã dẫn một người đàn ông mặc áo bố trông rất hiền lành đôn hậu trở lại.

Người đàn ông khám cho Tùy Ý, bắt mạch rồi nói: “Đúng là bị nhiễm phong hàn, nhưng không nghiêm trọng, uống một thang thuốc là cơn sốt sẽ đỡ thôi”.

Lục Nghi Trinh nhét người trên giường vào lại trong chăn bông, sau đó vội vàng đi ra ngoài sắc thuốc cho hắn.

Sắc trời bên ngoài đã gần chạng vạng, những làn khói bốc lên từ ngôi làng trên núi xen lẫn với vài tiếng chó sủa.

Hạ nương tử cũng đang nấu nướng trong bếp, vừa mở cửa đã bị mùi khói dầu nóng hôi hổi phả vào mặt.

Sau khi nghe nói Tùy Ý bị bệnh, Hạ nương tử nhiệt tình mời họ ở lại: “Thế hai người cứ ở lại đây thêm một đêm đi, đợi khi tiểu lang quân kia hết sốt rồi quay về. Nếu không, một người thì bệnh, người còn lại thì yếu ớt, phu thê chúng ta thật sự không yên tâm để hai người lên đường như vậy đâu”.

Lục Nghi Trinh thầm nghĩ, cũng hiểu được chuyện này thế là vui vẻ cảm ơn nàng ấy.

Khi thuốc vẫn còn sắc trên bếp lò thì bữa tối đã sẵn sàng.

Lục tiểu cô nương hỏi mượn Hạ nương tử một chiếc áo choàng nam dày và chắn gió, sau đó chạy về phòng mặc cho Tùy Ý rồi mới dẫn hắn đến phòng bếp.

Mấy người quây quần bên bếp lửa ăn bữa cơm đoàn viên, trong lúc hàn huyên, phu quân của Hạ nương tử cũng kể về những gì mình nghe được khi ở bên ngoài.

“Tối hôm qua ở kinh thành xảy ra một vụ án lớn, may mà không làm ầm ĩ quá, nhưng đã bị trấn áp, nếu không sẽ còn xảy ra nhiều vụ cửa nát nhà tan nữa”.

Hạ nương tử ngạc nhiên: “Rốt cuộc là ai mà to gan thế?”.

“Hình như là Dự vương và tiểu Vương gia. Sáng hôm nay khi ta nghe tin thì Dự vương đã vào ngục còn tiểu Vương gia đã không còn nữa rồi”.

“Người của hoàng tộc ấy mà, huynh đệ tương tàn biết đâu mà lần”.

“Chứ còn gì nữa? Đừng nói là hoàng tộc, một vài gia tộc quyền quý cũng có không ít chuyện lùm xùm trong nhà ngoài ngõ đâu … như Tĩnh Quốc công ấy? Sáng sớm hôm nay nhà họ cũng xảy ra chuyện rồi”.

Nếu như những tin đồn trước đã đủ khiến Lục Nghi Trinh kinh ngạc, thì tin tức này càng khiến nàng choáng váng, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Phu quân của Hạ nương tử nói: “Phu nhân Tĩnh Quốc công bị bỏ rồi, chưa ra khỏi cửa thì đã bị Đại lý tự bắt giam, nói là phạm tội, phải điều tra kỹ càng”.

Sao có thể như thế chứ?

Nàng chỉ mời rời khỏi kinh một ngày mà thôi.

Sao mọi thứ lại xoay vần như chong chóng đến nước này.

Giờ đây, Lục tiểu cô nương dường như cũng nhớ ra là Thế tử phủ Tĩnh Quốc công đang ngồi bên cạnh mình, thế là vội vàng quay đầu qua muốn hỏi lại bị Tùy Ý dịu dàng ngăn cản:

“Trinh Nhi muội muội ăn cơm trước đi”.



Sau khi bưng một chén thuốc nồng đậm trở về phòng, Tùy Ý mới lần lượt kể cho nàng nghe về những gì đã xảy ra vào đêm đó.

Nhưng có một vài chỗ hắn cố tình bỏ qua.

Chẳng hạn như nói về chuyện giết tiểu Vương gia, hoặc là chuyện đêm hôm truy hỏi Tùy Yến thị về tung tích của nàng.

“Sau khi bắt được Triệu Kha, hắn nói với ta về chuyện chùa Hiển Kính: là hắn đã xúi giục Yến thị bắt muội. Ta không thể tìm ra tung tích của muội từ hắn ta, thế là ta trở về phủ hỏi Yến thị, nhưng thật may là bà ta không cứng đầu như Triệu Kha, bà ta đã nói tướng mạo và hành tung của tên bắt cóc cho ta”.

“Bọn họ làm nhiều chuyện xấu như thế, bây giờ gặp phải kết cục này cũng là đáng đời”.

Sau khi thổn thức, Lục tiểu cô nương ôm lấy má Tùy Ý hôn một cái: “Ý ca ca, vất vả cho huynh rồi”.

Tùy Ý giơ ngón tay lên và xoa nơi vừa được tiểu cô nương hôn, mỉm cười: “Xem ra ta phải bị bệnh thêm nhiều lần nữa mới được”.

“Huynh lại nói nhảm nữa!”.

Nhưng cũng nhờ sự ngắt lời của hắn, Lục Nghi Trinh mới nhớ rằng thuốc vẫn còn để bên cạnh.

Ngày mùa đông, chỉ sau một lúc nói chuyện, bát thuốc nóng gần như đã nguội lạnh.

Lục tiểu cô nương bưng chén thuốc đưa cho Tùy Ý: “Hiện tại nhiệt độ vừa vặn, huynh nhanh uống đi”.

Ai dè hắn cúi đầu ngửi trong bát thuốc, cầm lấy nhưng không uống: “Đắng lắm”.

“Huynh trở nên giống như trẻ con từ khi nào thế?”. Lục Nghi Trinh cảm thấy buồn cười nhưng lại nhẹ nhàng dỗ hắn: “Ở đây không có mứt hoa quả, chờ khi nào về kinh muội sẽ bù cho huynh, được không?”.

Hắn nhếch đôi mắt hoa đào: “Vẫn còn một cách khác”.

“Cách gì?”.

“Trinh Nhi muội muội đút cho ta thì sẽ không đắng nữa”.

“Vớ vẩn? Đút từng thìa không phải là càng đắng hơn à?”.

“Ta nói không đắng thì sẽ không đắng”.

Lục tiểu cô nương hết cách nên chỉ đành lấy một cái thìa đặt vào trong chén khuấy, múc một thìa thuốc nhưng không đút cho Tùy Ý, mà đưa thìa đến bên môi mình trước vẻ mặt sững sờ của người kia.

Vị đắng ấm áp truyền đến tận đáy lưỡi trong nháy mắt, cả khuôn mặt tiểu cô nương đều nhăn lại.

Sau cú sững sờ ban đầu, Tùy Ý vội đặt chén xuống ôm lấy nàng dỗ dành: “Không sao không sao, mau nhổ ra đi”.

Nhưng tiểu cô nương không nghe lời hắn nói mà nuốt thuốc xuống.

Chờ đến khi vị đắng trong miệng dần tan hết, nàng mới hồi phục sắc mặt, cong đôi mắt lên, mỉm cười rồi nói: “Lúc nhỏ, muội và huynh ăn cùng một gói mật đường; sau khi lớn lên lại cùng uống chung một chén thuốc, chúng ta có phải cũng coi như là đồng cam cộng khổ không?”.

Lông mi Tùy Ý khẽ run lên, dùng ánh mắt khắc sâu gương mặt xinh đẹp của nàng.

“… Sau này sẽ không bao giờ có sự đau khổ nào nữa đâu”.

Tiểu cô nương của hắn vừa cố chấp, lại còn dịu dàng như vậy, bằng mọi giá hắn cũng sẽ chăm sóc nàng thật tốt.

Cuối cùng vẫn không giày vò thêm nữa.

Uống thuốc xong, Tùy Ý lại bị Lục Nghi Trinh bắt vào nằm trong chăn.



Đến giờ, Lục Nghi Trinh cũng dần buồn ngủ.

Nàng bước ra ngoài, đi đến nhà chính hỏi mượn Hạ nương tử thêm một bộ chăn đệm để đi đến phòng trống ngủ.

Hạ nương tử nghe xong thì gật đầu hiểu rõ và nói với nàng: “Muội không cần lo lắng, bệnh cảm lạnh của tiểu lang quân không nghiêm trọng, ngủ một đêm cũng sẽ không lây bệnh cho muội đâu, nhưng mà… phải kiềm chế không thể… khụ”.

Nói xong, Hạ nương tử cho rằng mình đã giải thích rõ ràng bèn cầm lấy quần áo bước vào phòng ngủ.

Tiếng đóng cửa gỗ vang lên “két”.

Chỉ còn lại Lục tiểu cô nương đỏ cả mặt đứng tại chỗ một lúc lâu.

Trong đầu rối tung rối mù.

Nàng thầm nghĩ, nàng và Tùy Ý chưa từng nói bọn họ là phu thê mà, sao Hạ nương tử lại xem như chuyện đương nhiên như vậy chứ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ, là vì ban ngày nàng ngủ bù cùng Tùy Ý mấy canh giờ nên họ mới hiểu lầm chăng?

Nhưng Hạ nương tử đã vào phòng rồi, lúc này tùy tiện tới gõ cửa liệu có trông thấy những gì không nên thấy hay nghe thấy những gì không nên nghe không.

Đôi tai của Lục tiểu cô nương càng đỏ hơn. Suy nghĩ xong, nàng không còn cách nào khác là chậm rãi trở về phòng nơi Tùy Ý đang ở.

Trong phòng không châm đèn, cả phòng đen như mực.

Nhưng đêm nay có trăng, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào qua lớp giấy mỏng ở cửa sổ, chỉ tạm làm lộ ra đường viền của chiếc giường trong phòng.

Không biết Tùy Ý đã tỉnh từ lúc nào, hắn đang khoác chăn bông ngồi trên giường như đang đợi người nào đó.

Trông thấy Lục Nghi Trinh bước vào, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Trinh Nhi muội muội vừa đi đâu vậy?”.

“Muội, muội muốn một căn phòng trống. Nhưng có vẻ Hạ nương tử đã hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta rồi”.

Tùy Ý lặp lại lần nữa: “Quan hệ… của chúng ta?”.

“Thì… thì… tỷ ấy cho rằng chúng ta là… phu thê”.

“Chẳng lẽ chúng ta không phải?”.

Lục Nghi Trinh ngạc nhiên: “Chúng ta có quan hệ như vậy từ khi nào thế?”.

“Nhưng ta và muội đã định thân rồi”.

“Định thân, nhưng đâu phải là thành thân”.

Căn phòng yên tĩnh một lúc.

Bỗng nhiên, Lục Nghi Trinh trông thấy Tùy Ý đang ngồi trên giường khẽ vươn tay tới.

“Trinh Nhi muội muội lại đây một chút. Ta có vài lời muốn nói với muội”.

Lục Nghi Trinh tới chỗ hắn, cởi giày ra rồi ngồi lên giường, nhét cánh tay đang thò ra ngoài không khí lạnh vào trong chăn.

Trong bóng tối, Tùy Ý khẽ cười một tiếng, đột nhiên mở chăn ra rồi bao lấy nàng.

“Á”.

Có lẽ bởi vì bị bệnh, nhiệt độ trên người hắn so với bình thường cao hơn một chút. Vào đêm đông lạnh giá, người được ôm sẽ rất thoải mái. Lục tiểu cô nương kêu lên một tiếng rồi không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn nép vào trong cái ôm của hắn và chăn bông, hít lấy mùi thuốc còn sót lại giữa cổ hắn, lắng nghe hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng như nước mùa xuân, nói:

“Ta thích Trinh Nhi muội muội, ta sẽ không muốn ai khác ngoài Trinh Nhi muội muội”.

“Nhưng hoàn cảnh gia đình ta rất phức tạp, ta lo rằng Trinh Nhi muội muội sẽ phải chịu uất ức khi gả đến đây, vì thế mà ta đã chậm chạp không ước định ngày thành thân với bá phụ và bá mẫu”.

“Bây giờ ta đã loại bỏ sạch sẽ tất cả những thứ dơ bẩn có thể làm cho Trinh Nhi muội muội chịu uất ức đi rồi…”.

“Cho nên, sau khi về kinh, Trinh Nhi muội muội gả cho ta nhé, được không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play