"A, được, mau đi đi." Đồ Tá chá vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, suýt chút nữa nói không sao với anh..

Người ta đã chụp ảnh gia đình, nên cậu cũng không thể thua!

Đứng trong phòng ngủ của Nhu Nhu, trong tay cầm chiếc váy nhỏ mà Nhu Nhu mặc năn ngoái, cũng như mấy bộ quần áo nhỏ của các bảo bảo khác, so một cái vui vẻ yeah, nhấp vào một tiéng tách chụp tự sướng, đối với căn phòng trống trải mà nói lớn:" Chúc mừng năm mới!"

Tiếng vang vọng lại, A Tá vuốt ve bụng cười nói mình không hề cô đơn.

Đảo mắt liền đến ngày mùng một đầu năm, A Tá lắc mở túi ni lông, cho đồ vào trong, chọn một ít quần áo dày lấy từ trạm phế liệu, xếp chúng vào một cách có trật tự, trong miệng còn không quên tự nhắc: "Bệnh viện hẳn khá là lạnh. Mình phải nên mang theo vài bộ quần áo dày để làm chăn."

Đồng thời để thêm khăn tắm và bàn chải đánh răng, tất nhiên, tất nhiên cũng sẽ không quên mang heo một chai đầy chứa xà phòng tắm.

Bác sĩ nói thể chất của cậu rất phiền phức, tốt nhất là nên quan sát cậu ở bệnh viện hai ngày trước khi phẫu thuật, nghĩ đến trải nghiệm đau đớn vì băng huyết, cậu liền lạnh sống lưng theo bản năng mà run bần bật.

Tiền bạc thuận theo số mệnh, hẳn là, có lẽ số mệnh quan trọng hơn!

Kế hoạch không thể theo kịp với những thay đổi. Lo lắng rằng sẽ tự mình vô tri vô giác trên sân thượng rồi bị cảm lạnh. Sắp xếp ổn thỏa đến nửa đêm rồi đi ra ngoài khóa cửa sau lại. Sau đó định trở về căn phòng nhỏ nhưng ngoài ý muốn té ngã một cái.

Toàn bộ hệ thống thần kinh đang ở trong giai đoạn trống rỗng, hai giây sau cơn đau ập đến, hạ trụy sậu đau bỗng nhiên tập kích toàn thân.

Trời cao quả nhiên sẽ không để cậu thuận lợi đi yên ổn, khóc a.

Nằm trên mặt đất cũng không làm nên chuyện gì, nhưng sàn nhà quá trơn trượt, còn có một ít máu nhờn, cậu lặng lẽ mà cổ vũ chính mình, dựa vào ghế để đứng dậy, quần sớm đã ướt dầm dề một mảng, cậu lẩm nhẩm oán trách nói, quần đột nhiên lại nặng thêm a.

Đau quá. Bụng giống như treo thêm một con lắc nặng. Một bên ngã trụy xuống một bên như móc lấy da thịt. Đau thật sự đau, đầu cũng đau theo. Cậu dựa vào vách tường đi được một lúc. Quần quá nặng vì ướt sũng, hai chân run rẩy, máu chảy càng dữ dội, dùng hết sức lực toàn thân mới trở về được phòng ngủ.

Cậu cầm lấy đồ đã sắp xếp, mạnh mẽ chuẩn bị đi bệnh viện trước, trong nháy mắt, chân xuất hiện một máu uốn lượn, không chỉ ở phòng khách, mà còn ở trên nền gạch trắng kéo một đường huyết dài

Thật sự quá bẩn, này không được, nếu Nhu Nhu mà trở về thấy thì phải làm sao? Nó sẽ lại lưu lại một bóng ma tâm lý cho con bé, Đỗ Triết sẽ lại đưa ra đề nghị cùng mình làm bận, điều này sẽ ảnh hưởng đến Đỗ
Triết và Uông Hy một lần nữa. Này thật sự không thể được..

Trong đầu liền sáng lên. Này, có một cách!

Cậu rút 130 miếng khăn giấy, ôm chặt cái bụng dần dần biến thành đau đớn, quỳ trên mặt đất chà lau đi đường máu, mồ hôi lạnh túa ra trực tiếp rơi trên nền gạch trắng.

Trong lỗ mũi nồng nặc mùi máu tanh, đầu choáng váng tối đen lại một lúc, ôm đầu lắc lắc. Chồng chất giấy lên nhau để lau vết máu đang chảy. Chiếc khăn giấy trắng sạch được tẩm ướt từng cái một. Lau xong mang chúng đặt lại vào trong túi.

Trong túi nhét đầy khăn giấy bị nhiễm màu máu tươi, hợp nhất lại cùng màu áo trên người.

Màu này thực sự hợp trong lễ tân hôn, tân niên đều dùng được.

Mãi cho đến khi trong túi không nhét được khăn giấy vào nữa, đường máu không đều trên mặt đất vẫn còn dính loang lỗ trên sàn nhà, mới nghĩ chính mình thật sự quá ngu ngốc, không thể nào lau sạch được hết, phương pháp này mình dùng sai rồi.

Sẵn đang hứng khởi, liền lấy chiếc khăn sẽ dùng để rửa mặt từ trong bao đồ ra.

Khăn đã bị tưa chỉ và khả năng hấp thụ không mạnh nên đắp lên thêm vài miếng giấy nữa, dùng chân giẫm lên khăn, đứng lên đau đến mức không thở được.

Cậu chuyển phương hướng, dựa lưng vào cạnh cửa, lấy khăn lau đi lau lại.

Cậu lấy khăn lau vết máu trước đó, vừa đi ra cửa thì trong tim liền đau nhói, đau đến nổi khiến mắt cậu đen nhòe đi. Đèn đường bên ngoài hắt ra ánh sáng mờ ảo, trước mắt cảnh tượng mơ hồ không rõ. Chớp mắt vài lần để xác nhận rằng trên mặt đất không có vết máu.

Cậu im lặng mà tự cho mình điểm tán thưởng, chính mình thật quá con mẹ nó thông minh, quả thực là "thanh khiết tay thiện nghệ."

Tất cả khăn ướt đẫm máu và khăn tắm trong túi đều bị ném hết vào thùng rác. Ở cửa thang máy cơ thể đột nhiên trở nên lạnh băng, phản phất như thể tất cả hướng gió thổi tới chỉ quay quanh mỗi cậu, động tác lấy khăn giấy ra cũng trở nên run rẩy, một số còn vươn vãi ngoài thùng rác.

Theo xu thế phát triển của tiểu thuyết, khi Đỗ Triết trở về mà nhìn thấy mấy mẫu khăn giấy máu này, có thể hay không anh ta liền lập tức chạy đến tìm mình? Nhưng...

Ngày mai bác gái sẽ dọn rác ngoài hành lang đi, Đỗ Triết mãi đến mùng sáu tết mới về a.

Thôi đi vậy, ta không thể xả rác bừa bãi, ta là người trẻ tuổi thích sạch sẽ.

Vì vậy, trong lúc chờ thang máy đến, cơn đau dạ dày khiến cậu phải co rút lại, chân mềm nhũn quỳ xuống trước cửa thang máy, cúi người nhặt mấy mẫu giấy nhỏ màu đỏ nhuỗm máu rơi bên ngoài.

Mùa đông thật lạnh, mặc dù đã đem chính mình bọc lại thật kĩ, nhưng cũng không bài trừ cái lạnh của chiếc quần càng ngày càng ướt đang bị gió thổi qua, rồi gió đông phả vào người. Cậu hy vọng sẽ được ngồi trong một không gian nhỏ ấm áp của chiếc xe bốn bánh và được đưa đến bệnh viện thay vì chỉ đi bằng hai chân đang không ngừng run rẩy.

Rạng sáng bốn giờ sáng mùng 1 Tết, mọi người vẫn đang chìm đắm trong cõi mộng, trên đường xe cộ thưa thớt chạy vụt qua, nhưng chưa thấy một chiếc xe nào dừng lại. A Tá đau đến mức sắp ngất đi vì đau, trong đầu nghĩ thầm cho dù đắt tiền đến đâu cũng thực sự muốn được đi ô tô. Làm thế nào mà sáu năm trước cậu lại đi bộ đến bệnh viện với vết thương dài ở lưng? Điên rồi ư!

Thật vất vả mới gọi được một chiếc taxi, tài xế taxi nhìn vết máu ở quần cậu liền tỏ ra bất mãn, tết nhất mà gặp điều không may, liền tìm cớ từ chối, khịt mũi khó chịu tựa lưng phẩy tay như thể đang ngồi trên chiếc phi thuyền rồi đi.

Đồ Tá Chá nhìn chiếc taxi biến mất ở cuối đường, môi khẽ run lên, cảm thán chính mình, mình đã xuyên không rồi ư, thật chính con mẹ nó lịch sử chết tiệt lại tái diễn!

Hai hàng đèn đường xếp ngay ngắn phát ra ánh sáng yếu ớt, cậu biết điểm cuối cùng của đèn đường chính chung điểm, nhưng liếc mắt một cái nhìn lại, xa xôi không thể với tới.

Sau khi xe taxi rời đi, cậu thở dài một hơi, hai chân mất đi hết sức lực, đành dựa tàm vào vách tường nghỉ ngơi, mấy bảo bảo trong bụng đang kịch liệt động đậy, đầu bắt đầu thường xuyên choáng ván trước mắt dần chuyển sang màu đen, một hồi lâu cũng chưa có biện pháp bình ổn lại. Liên tiếp đèn đường lần lượt vụt tắt, tưởng như không có hồi kết.

Không, không được! Còn không thể chết được.

Hai chân mềm nhũn, cậu quỳ trên mặt đất, ngón tay run rẩy mở gói đường glucose cầm trên tay, đem vài viên đồng thời nhét hết vào miệng cùng lúc. Âm thầm cầu nguyện nó mau giống như một Snickers để tiếp thêm sức lực.

Nhưng vị ngọt mà vị giác chịu đựng quá nặng, mấy bảo bảo trong bụng cùng dạ dày đều tỏ ra phản kháng, nên lại nôn ra hết đến nổi làm hốc mắt đỏ bừng tia máu, mùi máu tươi xộc thẳng lên não, cậu ngồi dưới đất nghỉ ngơi một hồi, tỏ vẻ rất muốn gọi cấp cứu.

Đường thật dài, chân thật mỏi, bụng cũng quá đau, đi không nổi nữa.

Nhưng cậu kỳ thực càng muốn gọi điện thoại cho Đỗ Triết.

Tuy nhiên, cậu lại quên mang theo điện thoại di động của mình.

Cái kia... khi làm xong phẫu thuật, liền phải về nhà một chuyến lấy điện thoại, nếu không Nhu Nhu sẽ lo lắng đến phát điên.

Cậu dọc theo đường đi tự cho chính mình một bài ca cổ vũ chính mình, ngọn đèn đường giống như bầu trời đầy sao lấp lánh, chưa kịp tắt hẳn thì cậu đã đi bộ đến điểm dừng tiếp theo.

Đi được một lúc lâu, cậu dừng lại trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, chân trời rạng đông chợt ló dạng, hơi nắng ấm mỏng manh bị che đậy bởi mấy đám mây đen, cậu ngẩng đầu nhìn lên, không nhìn tói ánh sáng ấy.

Cái đó sẽ làm thân thể cậu dần ấm lên một chút.

Thân thể máu chảy theo một đường dài theo hướng đèn đường dần biến mất, mà quần lại càng ngày càng nặng, nếu không phải A Tá dùng sức nắm chặt khấu quần, nếu không loại trừ khả năng giây tiếp theo chiếc quần vì trọng lượng nặng mà liền tuột xuống.

Hai hộ sĩ khẩn cấp rốt cục xuất hiện ở trước mặt cậu, cảm giác an toàn rốt cuộc cũng xuất hiện, đầu gối liền mềm nhũn, thiếu suýt nữa liên quỳ trên mặt đất. Nhưng nhìn hộ sĩ đẩy xe lăn đi tới, trước mặt nữ nhi, đôi chân mềm cũng muốn bảo trì khí phái nam nhi, liền giả tưởng trên đầu gối khảm kim cương quý giá. (Tổ tông của tui ơi.)

Hộ sĩ đưa cậu lên xe lăn.

Để tránh né cơn đau ở bụng, cậu không ngừng gồng mình run rẩy.

"Tôi có phải tự mình ký giấy chịu trách nhiệm không, nhanh lên, tôi sẽ....

"Đứa bé nếu như không còn... Còn có cần bao lâu nữa để giải quyết cho tôi a? ...
Tôi còn phải trở về lấy điện thoại, nếu không, con gái của tôi sẽ lo lắng cho ta ~"

Y tá giữ cho cậu tỉnh táo, đưa cậu vào phòng phẫu thuật, bác sĩ đeo khẩu trang hết sức thân thiện, mơ mơ màng màng thấy đôi mắt kia đặc biệt nhìn giống Đỗ Triết, cách cặp kính lông mi chớp chớp như cánh bướm.

Cậu đột nhiên cảm thấy yên tâm rất nhiều, cậu đưa tay qua, không nhịn được hỏi: "Bác sĩ, anh có phải họ Đỗ không?"

Bác sĩ trả lời là không phải, đồng thời làm cậu làm thả lỏng. Cậu thực sự có chút thất vọng, nháy mắt trong bụng liền nổi lên một cơn đau, dụng cụ của bác sĩ chưa kinh nghiệm tiến vào trong thân thể thọc tới thọc lui mà chưa có một lời nhắc nhở.

Đồ Tá Chá đau đến nhe răng trợn mắt, không thể kêu lên được, cơn đau như tắc nghẽn trong cổ họng, bác sĩ cố kiềm chế sự vật vã của cậu và nói thuốc mê sẽ có tác dụng từ từ, ngươi cứ thoải mái đi.

Huh? Cậu mơ hồ nhớ ra rằng bác sĩ nào đó đã nói với cậu rằng, cột sống của cậu sai lệch vị trí, không thể đánh mà không đau, nhưng ý nghĩ đó biến mất trong tích tắc.

Không còn cách nào khác, cậu hít sâu thả lỏng, tiếp tục chủ đề vừa rồi cùng với bác sĩ, hơi thở đứt quãng mà nói chuyện phiếm, lão công tôi họ Đỗ a.

Bác sĩ, đừng gây tê gì cả, ngươi xem vết sẹo trên lưng tôi, khâu lại hai lần!

Cậu kiêu ngạo tự hào nói hai lần cũng đều không dùng đến gây tê! Nếu thuốc tê vẫn chưa được tiêm ... lần này cũng không cần phải tiêm.
Để dành một ít tiền, để dành một ít tiền để làm báo cáo tiếng Anh cho con gái ...
Cậu đếm trên đầu ngón tay, nhà tôi con gái muốn học đàn tranh, dương cầm, học khiêu vũ, đều rất mắc a.

Ngoài ra còn có tiền sữa bột của hai đứa nhỏ, tiền viện dưỡng lão của lão gia hỏa, tất cả đều rất mắc a.

Qua nửa cuộc phẫu thuật, người đang lôi kéo những lời đàm tiểu với bác sĩ giọng điệu đang dần dần yếu đi.

Dụng cụ vẫn như cũ nằm trong thân thể cậu, máu đổ trên cụ lạnh ngắt, chúng sắp tách cậu và các bảo bảo ra. Cậu áy náy nói, thực xin lỗi các bảo bảo, vốn dĩ ta nên đưa các ngươi vào viện đàng hoàng, nhưng không nghĩ tới lại đưa các ngươi vào nơi chật vật như thế này.

Thực ra, vẫn có điểm luyến tiếc a.

.
.
.
.
.

Tui lười nha. Đừng cầu hồn tui về nha...
Bái bai....kkkk

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play