Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

PHIÊN NGOẠI 1


8 tháng

trướctiếp

Tết âm lịch đến gần, A Tá chỉ đơn giản đặt mua mấy món hàng tết cho mình, đến siêu thị bỏ ra năm đồng mua hoa, năm quả trứng và nấm đông cô. Mỗi năm vào thời điểm nàygiá cả rất đắt.

Năm quả trứng hết sáu đồng, một bọc nấm có giá mười hai lẻ tám đồng, cộng với một chai Pepsi. Cậu xoa xoa cái bụng tròn, nghĩ đến các bảo bảo trong bụng cần thêm dinh dưỡng nên không dám bắt đầu bằng mì gói.

Ban ngày đánh xong bản thảo, nghỉ ngơi một chút, mới bắt đầu vui vẻ chuẩn bị bữa tối giao thừa của mình.

Nhu Nhu sớm đã được Đỗ Triết đón đi từ vài ngày trước, bọn họ muốn tới nơi khác chơi mùa qua tết. Năm nay là cái tết đầu tiên từ lúc Đỗ Trình Tự ra tù, Đỗ Triết muốn mượn cơ hội này để chính thức đem Nhu Nhu giới thiệu với Đỗ gia. Đây cũng không phải là lần đầu A Tá tách khỏi Nhu Nhu để đón tết, tự nhiên cũng liền tập mãi thành thói quen.

Năm nay hơi may mắn một chút, cậu còn có hai bảo bảo trong bụng cùng mình.

Cậu chuẩn bị cho mình với hai bảo bảo một nồi cháo nấm thơm ngào ngạt, trứng luộc, một bữa tối giao thừa đơn giản. Bảo bảo tựa hồ đối với bữa tối này không mấy hài lòng. Phản đối đạp cậu đau đến thắt cả ruột gan. Mở nắp nồi cháo ra, đầu óc cậu quay cuồng nôn khan một trận. Rồi tự vỗ bụng trấn an, nói:"Các ngươi cái gì cũng đều không hiểu, ăn rất ngon a!"

Hít mùi hương trong nồi, cố dụ cho hai đứa nhỏ đang không ngừng phản khán hành hạ bụng mình, nói: "Ngửi được không, ngửi đi!"

Cậu lẩm nhẩm mà nói, không biết bảo bảo ngửi được hay không, dù sao thì cậu cũng đói rồi, các con đoán xem, chị các con đã cùng baba ăn xong cơm giao thừa rồi hay không, không cần phải nói đùi gà nhất định là của Nhu Nhu.

Múc cháo nấm ra khỏi nồi, lẻ tẻ mấy hạt gạo, vài miếng nấm nổi trên mặt nước cháo, quả trứng luộc giấu trong đó được gạt sang một bên, những hạt gạo dính trên đó được gạt ra sạch. Vỏ trứng nóng đến mức làm tay cậu đỏ bừng.

Đang suy nghĩ liệu Nhu Nhu có quên mình hay không, không ở bên cạnh, cũng không thể nào quên lời chúc tết đến Daddy chứ? Không đời nào!

Ý nghĩ đến cùng nhau, trên màn hình hiện lên số điện thoại của Nhu Nhu, không màn đến việc bóc vỏ trứng, ngón tay liền ấn nghe, lấy ống khăn giấy đặt phía sau, dịch chén cháo đang bốc khói, đặt cốc nước trước mặt. Mặt mày hớn hở đối với màn ảnh hi chào.

"Daddy ~ con nhớ người nhiều a~."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhu quả nhiên chiếm trọn màn hình, ngay sau khi được kết nối, liền gửi tới mấy cái hôn gió đến cậu.

A Tá cười nói: "Thật không? Con không phải đem theo gấu bông liền không cần Daddy. Thế nào, ăn cái gì ngon nói cho Daddy biết, cho Daddy thèm với."

A Tá làm cái động tác đầu lưỡi chảy nước miếng, Nhu Nhu cẩn thận điếm đầu tay, nói: "Có thịt gà, cá, vịt, tôm, cua đỏ. Nó có hai cái kẹp lớn, suýt chút nữa cắn nó muốn rớt răng ra! Đều được ông nội làm hết. Lần sau người cùng tới được không ~"

A Tá lập tức thở dài, hận không thể duỗi cổ ra nhìn về phía sau có ai hay khôngnghe được những câu nói không nên nói, cậu liền ý đồ nói sang chuyện khác: "Răng con nhanh như vậy yếu đi? Muốn thay răng sao? "

Nhu Nhu nghe như vậy, cố chứng minh cho cậu thấy răng cửa đã bị lung lay, lấy ngón tay làm lung lay chiếc răng cửa.

"Người xem, lung lay rồi!"

Với kỹ năng thuần thục của Nhu Nhu, cậu không khỏi dở khóc dở cười: "Con không đau chứ?"

Nhu Nhu lập tức lắc đầu nói, "Không đau không đau ..."

Vấn đề đáng lẽ phải kết thúc ở đây thì giữa họ xuất hiện bóng dáng của hai đứa nhỏ, buột miệng hỏi:

"Nhu Nhu, em trai em gái đâu, có uống sữa không?"

"Dì Hy Hy đang cùng baba uy sữa! Siêu đáng yêu, hai tiểu mập mạp! Siêu đáng yêu, Daddy, siêu đáng yêu!" Nhu Nhu tay nắm thành hình bình sữa, ngửa đầu bắt chước động tác uống sữa, xong thỏa mãn liền một hơi tán thưởng.

Nhu Nhu miêu tả động tác của em trai em gái, Đồ Tá Chá gãi đầu, trân trọng từng cái hành động, tủm tỉm cười đoán xem lớn lên họ giống ai

- Nhu Nhu, con ở nơi đó làm gì a?

Nhu Nhu giả làm giống như ăn trộm giơ lên đặt xuống lon coca nói, "Di Hy Hy đến, con vẫn chưa ăn cơm xong, Daddy, năm mới vui vẻ, chúng ta cụng ly nhé!"

A, thiếu chút nữa đã quên mất Uông Hy còn đag ở đó.

Thế nhưng vẫn nghĩ không ra, bọn họ hôn lễ không tổ chức, Đỗ Triết rốt cuộc mặc bộ tây trang nào, thiệp mời hình thức là như thế nào?

A Tá ôm trái tim ẩn ẩn đau của mình, vì sợ trong nháy mắt bị cúp điện thoại, lập tức mở ra lon Coca trước mặt, cầm cái cốc về phía trước, một hơi nói rất nhiều lời.

"Daddy cùng con cụng ly a! A, nhu Nhu, Daddy cho con lì xì giấu ử trong vali, con có tìm được không? Baba, ông và dì Hy Hy cũng có nha."

"Bất quá nếu bọn họ không lấy, con cứ cất trước đi!"

Nhanh chóng uống một ngụm, Nhu Nhu khẽ liếm miệng, tặc lưỡi hì hì nói, Daddy con như vậy thật thông minh ha, đã sớm tìm được rồi, vội vã mà xua xua cái tay chào.

Động tác chào tạm biệt của Đồ Tá Chá đông cứng lại trong không trung, đợi cho đến khi ánh sáng trên màn hình biến mất, phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt vô thần nhưng vẫn đầy ý cười.

Năm nay cậu 28 tuổi, trong cuộc đời chỉ có hai cái tết âm lịch là có người nhà làm bạn.

Khi còn nhỏ làm việc trong các nhà hàng để kiếm tiền. Đêm 30 đám người vây quanh chật ních, thường thường chỉ ăn một chút còn lại say rượu đến nửa đêm mới giải tán rời đi.
Đến tan tầm về nhà, đồ ăn xong cậu đều chuẩn bị xong.

Ở quán ăn cậu mệt đến chết khiếp, về nhà còn phải dọn hết những thứ trong nhà.

Sau này đi học đại học ở xa, bạn cùng phòng cũng phải về quê ăn Tết, cậu vẫn như cũ chống chọi với mấy công việc bán thời gian, nếu không thì học phí và sinh hoạt phí cho học kỳ sau không biết đến từ đâu, và đôi khi cậu phải chịu đựng việc sử dụng "làm tiền" để trang trải học phí.

Sau đó cũng chỉ có hai năm tết âm lịch là có người nhà làm bạn. Đó là từ lúc Nhu Nhu vừa sinh ra.

Trong hai hai năm đó sống với Nhu Nhu rất khó khăn, cùng Nhu Nhu nương tựa lẫn nhau sống bần cùng để trả nợ.Tết nào cũng mua một chai Pepsi 150ml uống từ 30 đến mùng 5 Tết, Nhu Nhu chỉ hiểu là uống được một ngụm, nói rằng nó ngọt ngào, đem đôi mắt cười đến tít lại.

Cho dù lúc đó Nhu Nhu vẫn còn là một đứa trẻ cần được chăm sóc, nhưng chỉ cần cậu nhìn thấy nụ cười của Nhu Nhu, mây mù liền biến thành hư không, bầu trời treo đầy cầu vồng.

Nói về điều này, Nhu Nhu là một đứa trẻ rất thích cười, cũng không biết giống ai

Mùa đông ở Quảng Ninh lạnh thấu xương, ý cười trên màn hình dần tắt đi, trước khi hạ nhiệt còn cùng cậu làm ra chữ V, sau đó lại tán thưởng một chút, cố ý mặc một cái áo màu đỏ để đón tết, mặc dù phía dưới có vài chỗ bị vá lại.

Trạm tái chế rất ít khi thu về quần áo màu đỏ, đây chính là bộ cậu vẫn luôn trân quý đến tết mới dám lấy ra mang.

Bụng ẩn ẩn đau, cháo nấm đã nguội lạnh vẫn tỏa mùi thơm phức, cậu uống vài ngụm nước cháo, nước cháo trôi vào trong bụng, cơn đau yếu ớt dịu đi một chút, hai đứa nhỏ đúng thật là dễ bị cậu lừa a.

Cậu hì hì cười khen: "Các ngươi cùng chị gái quả thật giống nhau a, rất dễ nuôi".

Dựa vào màn thầu để chịu đựng trong thời gian mang thai, cùng Nhu Nhu giống nhau, đều thông minh và lanh lợi.

Nhưng mà, không quá mấy ngày các ngươi cũng sẽ rời đi.

Cậu đã xin phép biên tập viên cho nghỉ bốn ngày, hẹn họ đến ngày thứ hai của năm mới làm xong cuộc phẫu thuật, Nhu Nhu cùng Đỗ Triết ở đó bên đó đến ngày thứ sáu, đợi vết phẫu thuật khép lại. Thời gian bốn ngày thế nào cũng đủ.

Không thể đòi hỏi quá lâu, dù sao việc gõ chữ là để kiếm tiền nuôi gia đình mà.

Bốn ngày thật ra rất nhanh, nghĩ đến đây, cậu cúi đầu sờ sờ bụng, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, lại như đối với không khí mà nói: 'Ở lại cùng ta đi."

Mấy ngày này, Daddy sẽ đưa các ngươi đi ăn sung mặc sướng, sẽ không uổng phí cuộc trải nghiệm trên thế giới.

Nhưng các ngươi a, đầu thai sai chỗ rồi, nếu người các ngươi chọn là Uông Hy thì thật tốt rồi, ít nhất còn một cái đường sống.

Cậu vỗ vỗ đầu chính mình, không nghĩ nữa, vô cùng vui vẻ ăn một bữa cơm rồi lại nói.

Nhìn những bức ảnh và video của Nhu Nhu và Đỗ Triết, góc chụp lén thật sự rất buồn cười. Nhìn đại bảo bối và tiểu bảo bối trong video là niền vui của cậu.

Tần suất cơ thắt bụng không hề ngừng lại, ám chỉ cậu phải thả lỏng, cười hì hì uống một miếng cháo, che lại trên môi và kẽ răng vết máu không kịp biến mất, vừa ăn vừa nôn ra. Các bảo bảo sức ăn xem ra thật lớn a, chắc là thích hương vị của trứng lòng đào này, hy vọng lát nữa không nôn ra lại, nếu không nó tương đương với việc " ăn không trả tiền", quá lãng phí a.

Một lúc sau, cậu tự mình đi rửa bát, Đỗ Triết gọi video đến, A Tá tưởng là Nhu Nhu dùng điên thoại của Đỗ Triết gọi nhầm đến, lập tức nhận máy.

Khuôn mặt của Đỗ Triết hiện ra trên màn hình, Nhu Nhu được anh ôm vào trong lòng Nhu Nhu vụng trộm nói: "Daddy, baba nói muốn chúc tết người a"

Đỗ Triết vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Chúc mừng năm mới."

Mặc cho Đỗ Triết đã thốt ra lời những lời lạnh băng, A Tá vẫn không nhịn được cười khúc khích, Đỗ Triết vậy mà đối với cậu nói năm mới vui vẻ, ooh. Cậu vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Chúc mừng năm mới. Nhu Nhu có nghịch ngợm không?"

Bàn tay nhỏ đang phản kháng của Nhu Nhu đang giãy dụa, Đỗ Triết đôi mắt sủng nịnh nhìn Nhu Nhu nói: "Không có. Rất ngoan. Cha tôi, bọn họ cũngrất thích "

Nghe được cha anh thích Nhu Nhu cùng các bảo bảo, A Tá thở phào nhẹ nhõm mọt hơi: " Vậy là tốt rồi, thật tốt." Cậu lễ phép nói: "Cha anh thế nào rồi? Ở trong hành lí của Nhu Nhu em có để hộp bồi bổ thân thể, anh nếu không chê có thể đưa cho ông ấy không, nói là Nhu Nhu tặng cho ông nội."

Nhu Nhu không biết đã rời đi từ lúc nào, cách màn hình, ánh mắt sâu thẳm của Đỗ Triết xuyên đi hàng trăm km, như muốn nhìn thấu cậu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho tôi thêm chút thời gian"

Đồ Tá chá hiểu rõ, lập tức trả lời: "Không việc gì, không sao đâu. Không nghĩ muốn anh liền mang về đây, anh uống cũng được đi. Mua ở cửa hàng chính hãng! Hoặc là anh nói muốn thêm vài ngày nữa rồi trở về, không sao đâu, anh cùng Nhu Nhu chơi vui vẻ là được.. "

Vừa lúc còn có một ít thời gian để nghỉ ngơi, nếu Nhu Nhu về sớm, phỏng chừng nửa đêm đều không thể lau mồ hôi cho Nhu Nhu được.

Phía sau đột nhiên có tiếng khóc của một đứa bé, A Tá không khỏi nhìn về phía sau, lấy hết can đảm nói: "Có thể cho em...."

-- Triết ca, chú kêu anh qua cùng chụp ảnh gia đình.

--Nhìn đứa bé xem.

Bóng dáng của Uông Hy xuất hiện ở phía sau, lời nói của Đồ Tá Chá bị mắc kẹt trong cổ họng, mạnh mẽ cùng máu nuốt xuống. Đỗ Triết chuyến ống kính, khẽ gật đầu về phía đầu dây bên kia, rồi nói với cậu: "Trở về rồi cùng cậu nói chuyện sau."

__________________ >><<_________________

Hề lô lâu quá mới quay lại truyện này. Tui đag tiến hành sửa lại truyện rồi up cho hết các ngoài lề phiên ngoại.

Tui tính tết rồi đăng luôn cho zui, tại đag rảnh nên làm một ít đăng trước nhá hàng, phần này còn nửa chương nửa. Tại tui hứng up lên thông báo cho mn còn ai nhớ tui hông chứ hổng có gì mới

Zui zẻ hông quạo, tui sẽ quay lại sớm thôi

_____________________________

Hình như phiên ngoại này A Tá của tui lại mang thai lần ba hả ta. Phần này tui đọc cũng không hiểu mấy. Không biết edit lại có đúng không nữa
#TTK


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp