Màn đêm dài vô tận, những cồn cát nhấp nhô như những con thú dữ ẩn nấp trong không gian tăm tối, mỗi khi cơn gió lạnh thổi qua lại thấy da đầu tê dại.

Trì Nguyệt không kịp chờ dụng cụ, hai tay như xẻng đào ra một lỗ hổng trong đống cát. Đôi tay bị hạt cát ma sát đến nóng bỏng, rách da, đau đến tận tim, nhưng cô không dừng lại một giây nào.

Kính chắn gió, khăn choàng cổ đều bị vứt sang một bên, trên sống lưng ướt đẫm mồ hôi, mái tóc bị hạt cát và mồ hôi cọ xát thành từng sợi, cô vẫn liều mạng đào, dường như không có ai ngăn cản thì cô sẽ không bao giờ dừng lại...

Kiều Đông Dương do dự khoảng mười mấy giây, thấy dáng vẻ không quan tâm đến hai tay của cô thì nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống đào với cô.

Trịnh Tây Nguyên và trợ lý Hầu chạy đến, lại qua mấy phút nữa, đội ngũ chi viện cũng chạy đến... Nhiều người nhiều sức, chẳng mấy chốc đã đào xong.


"Tiểu Ô Nha..."

"Hả? Phía dưới là cái gì?"

"Không đúng! Còn một người bị cô ấy đè ở phía dưới nữa..."

Ngoại trừ Vương Tuyết Nha còn một cô gái nữa, không biết cô ta là ai. Sở dĩ biết cô ta là một cô gái vì mọi người thấy mái tóc dài lộ ra bên ngoài đồng cát.

Trì Nguyệt gọi vài tiếng, không thấy Vương Tuyết Nha đáp lại, cô xoa mặt phủi cát cho Vương Tuyết Nha, dùng tay ép cô ấy mở miệng ra rồi rót nước vào trong miệng cô ấy, sau đó dùng sức ôm cả người cô ấy ra khỏi hố cát, sải bước rời đi.

"Đưa đến đội y tế."

Mọi người đều thấy ngạc nhiên. Nếu một người đàn ông bế một người phụ nữ thế này thì rất bình thường. Thế nhưng một cô gái lại bế một cô gái khác bằng kiểu bế công chúa thế này... đúng là hơi kỳ quái.

Trợ lý Hầu cảm động, xoa cát ở trên trán: "Cô Trì, để tôi giúp cô..."


"Không cần!"

Trì Nguyệt ôm Vương Tuyết Nha bước đi rất nhanh, mồ hôi trên trán lăn dài xuống gò má, chảy cả vào trong mắt, cô không thể đưa tay ra lau mặt, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.

Chỗ đậu se cách nơi này một quãng đường.

Trịnh Tây Nguyên bước lên, cũng muốn giúp đỡ nhưng vẫn bị cô từ chối.

"Tôi làm được, cảm ơn!"

"Vì sao ánh mắt của cô khi nhìn tôi, hình như không hay lắm?" Trịnh Tây Nguyên nhìn bóng lưng Trì Nguyệt đang bước đi rất nhanh, vừa phủi cát trên người vừa lẩm bẩm.

Kiều Đông Dương đi tới: "Đó là khinh bỉ."

"Khinh bỉ? Em có làm việc gì khiến người ta khinh bỉ sao?"

Kiều Đông Dương không nói gì nhưng trên mặt rõ ràng viết: "Vì sao lại khinh thường cậu, chẳng lẽ trong lòng cậu không tự nghĩ được sao?"

Trịnh Tây Nguyên: "... Em sẽ ăn thịt người à?"

Kiều Đông Dương vỗ vai anh ta rồi rời đi: "Tôi giao lại nơi này cho cậu."


Lúc này, người của đội ngũ chi viện đã ôm một thí sinh khác ra khỏi chiếc hố.

Trịnh Tây Nguyên vừa nhìn đã giật mình: "Này, A Kiều, người ở trong hố... là Lâm Phán. Anh cứ rời đi như thế à?"

Dường như Kiều Đông Dương không hề nghe thấy, còn bước đi nhanh hơn.

Trịnh Tây Nguyên thở dài, muốn để lại đống lộn xộn này cho trợ lý Hầu, nhưng Hầu Tử lại chuồn nhanh hơn bất kỳ ai, ôm Thiên Cẩu chạy theo Kiều Đông Dương.

Trì Nguyệt vững vào ôm Vương Tuyết Nha, sắc mặt nghiêm nghị, đôi môi mím chặt lại, không ai biết cô có mệt mỏi hay không, nhưng từ khuôn mặt căng thẳng của cô có thể thấy đã dốc hết sức. Kiều Đông Dương yên lặng đi theo bên cạnh cô, nhìn sống lưng thẳng tắp của cô, nhìn ngón tay bị mài rách còn chưa khô máu của cô, anh càng nhíu chặt mày hơn: "Tại sao cô lại từ chối? Có nhiều người đang ông ở đó như vậy, cô là một người phụ nữ còn bướng bỉnh cái gì chứ?"
"Tôi không muốn để đám đàn ông xấu xa chạm vào cô ấy!" Trì Nguyệt trả lời rất dứt khoát.

"..." Kiều Đông Dương không cãi lại được.

Trì Nguyệt cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi hiện ra một biểu cảm kỳ quái cũng như lúc nhìn Trịnh Tây Nguyên.

"Thu lại những suy nghĩ vớ vẩn của anh đi!"

Kiều Đông Dương: "Cô có ý gì?"

Trì Nguyệt không nói gì nhưng trên mặt lại viết rõ "Anh đang nghĩ gì, trong lòng anh không thể tự hiểu sao?"

Kiều Đông Dương: "..."

"Tôi không có hứng thú với phụ nữ."

Trì Nguyệt lại coi như không nghe thấy, bước rất nhanh trong hoang mạc yên lặng và tối tăm, cứ như một con chim ưng sắc bén bảo vệ lãnh địa của mình, không cho ai xâm phạm.

Bầu trời tối đen, sa mạc mênh mông bát ngát.., một cô gái ôm một cô gái khác.

Kiều Đông Dương nhìn vậy thì thấy vừa tức vừa hận, lại hơi si mê.

Ở đằng xa, đội y tế mang theo cáng cứu thương chạy tới.

Vương Tuyết Nha được đưa lên xe cứu thương, nhân viên y tế lập tức thực hiện các biện pháp cấp cứu khẩn cấp, chuẩn bị đưa đến bệnh viện.

Lúc này Kiều Đông Dương mới lại đến gần Trì Nguyệt: "Lên xe đi."

Chắc chắn Trì Nguyệt phải đi theo đến bệnh ư, ngoại trừ Vương Tuyết Nha, xe cứu thương còn phải cấp cứu cho một thí sinh khác, đã không còn chỗ cho cô nữa.

Cô nhìn thoáng qua, lắc lắc cánh tay tê dại đến chết lặng, không từ chối "tài nguyên" tự đưa đến cửa, gật đầu với Kiều Đông Dương: "Cảm ơn."

Kiều Đông Dương: "Không có thành ý."

Trì Nguyệt mím môi yên lặng ngồi lên xe.

Kiều Đông Dương khởi động xe: "Vì sao không nói câu nào?"

Trì Nguyệt: "Sao tôi phải nói những lời không có thành ý?"

Kiều Đông Dương: "..."
Chẳng mấy chốc, Lâm Phán cũng được đưa lên xe cứu thương.

Lúc này Trì Nguyệt mới biết được cô gái bị chôn vùi chung với Vương Tuyết Nha là ai, điều này khiến cô hơi ngạc nhiên.

Bình thường Lâm Phán và Vương Tuyết Nha gần như không cùng xuất hiện với nhau trong tổ chương trình.

Ấn tượng sâu nhất là một lần Vương Tuyết Nha bị đẩy xuống dốc cát, cô từng nói với Trì Nguyệt một câu: "Thế nhưng, sau khi mình ngã xuống sườn núi, ngẩng đầu lên lại thấy Lâm Phán... Cô ta đứng trên sườn núi nhìn mình."

Lần trước là trùng hợp, vậy lần này thì sao? Vì sao cô ta lại bị chôn trong cùng một cái hố với Vương Tuyết Nha chứ?

Lúc này người phía sau đã chạy đến, Lâm Phán cũng được đưa lên xe cứu thương.

Trợ lý Hầu thở hổn hển ngồi lên xe, Thiên Cẩu thấy Kiều Đông Dương đang ngồi trên ghế lái thì lại phát ra một tiếng thở dài: "Kiều đại nhân, tôi sẽ thất nghiệp sao?"
Kiều Đông Dương hỏi trợ lý Hầu: "Đã tìm được tung tích của người còn lại chưa?"

Có tổng cộng ba thí sinh mất liên lạc, bây giờ đã tìm được hai người, còn có một người nữa.

Trợ lý Hầu: "Nghĩ đến một hàng dấu chân nam kia là lại thấy sợ hãi."

Kiều Đông Dương trao đổi ánh mắt với anh ta, không nói gì nữa.

Trì Nguyệt không hề có phản ứng gì.

Kiều Đông Dương: "Để bọn họ tiếp tục tìm kiếm! Xe cứu thương đưa Vương Tuyết Nha là Lâm Phán đến bệnh viện trước đã!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play