Nơi này có một điểm trú ẩn tạm thời, tất cả thí sinh nhân viên công tác của tổ chương trình Trời Sao đều có mặt ở đây.

Tính đến hiện tại, hoạt động cứu hộ đã kéo dài hơn năm tiếng, thế nhưng bọn họ tìm kiếm mấy lần ở địa điểm mất liên lạc do tổ chương trình cung cấp cũng không phát hiện tung tích của ba thí sinh.

Tình hình ngày càng tồi tệ, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm trong sa mạc quá lớn, nếu thí sinh mất liên lạc không nhận được sự cứu viện kịp thờ, rất dễ đạt đến giới hạn của thể lực, bị sốc dẫn đến cái chết. Khi trời tối thì việc cứu hộ sẽ càng khó khăn hơn, hy vọng tìm được người sống cũng xa vời hơn.

Sau cuộc thảo luận căng thẳng của đội cứu hộ, bọn họ chuẩn bị mở rộng phạm vi tìm kiếm, đồng thời phân chia khu vực, chia người thành mấy đường để tìm kiếm.


Một đường trong số đó do Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương dẫn đội, đương nhiên chủ yếu vẫn là Trì Nguyệt.

Chiếc xe hơi tiếp tục xóc nảy đi trong sa mạc, lần này Kiều Đông Dương vẫn là người lái xe.

Vốn dĩ Trì Nguyệt cho rằng đã quen dựa vào sự phán đoán của Thiên Cẩu nên "chức năng cơ thể người" đã thoái hoá nghiêm trọng đến trạng thái phát triển trí tuệ. Không ngời anh lại nhanh chóng nắm được kỹ năng lái xe trong sa mạc, sự phán đoán nguy hiểm cũng vượt trội hơn người thường.

Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Việc lái xe trong vùng hoang dã của sa mạc đòi hỏi sức phán đoán rất mạnh, không thể hoàn toàn ỷ lại vào hướng dẫn. Trì Nguyệt lại có thể bù đắp sự thiếu sót này, cô có thể căn cứ vào sự phát triển của thực vật và xu thế của cồn cát để phán đoán địa hình.


Hai người phối hợp ăn ý, bọn họ đang chạy đua với thời gian trong trận tranh tài của nhân loại và thiên nhiên.

"Dừng lại!"

Trì Nguyệt đột nhiên quát lên khiến mấy người lập tức căng thẳng.

"Cô thấy cái gì?"

Trì Nguyệt không nói câu nào, đẩy cửa xe ra chậm rãi bước xuống.

"Dấu chân?" Cách đó không xa đột nhiên xuất hiện mấy hàng dấu chân còn mới.

Khu vực xung quanh xe hơi của bọn họ đã bị gió cát bao phủ, dấu chân kéo dàu về phía bên trái, lúc có lúc không...

Trịnh Tây Nguyên than thở một tiếng: "Có dấu chân sẽ có người, tôi lập tức liên hệ với đội cứu hộ..."

Trợ lý Hầu nhìn theo hướng dấu chân: "Dấu chân đi về phía bên kia. Chắc chắn là bọn họ."

Trì Nguyệt cầm đèn pin nhìn dấu chân kéo dài này, cô vẫn không nói gì.

Kiều Đông Dương yên lặng đi đến bên cạnh cô: "Không phải là bọn họ."


Trì Nguyệt quay sang ừ một tiếng: "Đây là dấu chân của đàn ông."

"Hả?" Bàn tay đang gọi điện thoại của Trịnh Tây Nguyên cứng đờ: "Đàn ông? Chẳng lẽ còn có người khác bị mắc kẹt?"

Đây là vấn đề không thể trả lời được, sau khi bọn họ liên lạc được với đội cứu hộ, hai bên trao đổi thông tin với nhau, tổ cứu hộ quyết định phái người đến chi viện cho bọn họ, tìm theo dấu chân này thử xem sao.

"Chúng ta đi xem trước đã." Trì Nguyệt đã lo lắng cho Vương Tuyết Nha đến mức gần như không thể kiềm chế được cảm xúc. Giác quan thứ sáu của phụ nữ thường khá mạng mẽ, khi nhìn thấy dấu chân này, trong lòng cô đã có dự cảm xấu.

Mọi người đều nhìn về phía Kiều Đông Dương.

Anh yên lặng đến gần Trì Nguyệt: "Đã ở trong sa mạc, vậy cứ theo cô Trì."

Bước đi trong sa mạc thường không thể phân biệt rõ đông tây nam bắc, ngoại trừ phải nghe theo Trì Nguyệt thì mọi người cũng không còn cách nào khác.

Bọn họ đi theo dấu chân, trên đường đi Trì Nguyệt vừa đi vừa gọi, cổ họng đã khàn đến sắp mất tiếng.

"Thiên Cẩu." Trì Nguyệt ho khan một tiếng, gửi gắm hy vọng vào Thiên Cẩu: "Mày có thể họ theo tao không?"

Thiên Cẩu: "Đương nhiên là có thể, tôi rất thích học tập."

Có lẽ Kiều Đông Dương đã phát hiện mục đích của Trì Nguyệt, nhìn cô giải thích: "Thiên Cẩu được tích hợp sẵn hệ thống học tập. Nó sẽ ghi nhớ những thứ cô nói cho nó, cũng có thể lặp lại."

Trì Nguyệt ngẩng đầu: "Thiên Cẩu, mày cứ gọi: Tiểu Ô Nha, cô ở đâu... Nguyệt Quang Quang đang tìm cô."

Thiên Cẩu: "Được rồi."

Trì Nguyệt khẽ nói một câu cảm ơn, không biết là nói với Thiên Cẩu hay là Kiều Đông Dương.

Sau đó, bên tai lại vang lên tiếng gào rung thời của Thiên Cẩu.

"Thiên Cẩu, mày cứ gọi: Tiểu Ô Nha, cô ở đâu... Nguyệt Quang Quang đang tìm cô."
Thiên Cẩu còn có chức năng khuếch đại âm thanh?

Giọng nói trẻ thơ xuyên qua không khí truyền đi rất xa, hết tiếng này đến tiếng khác.

"Thiên Cẩu, mày cứ gọi: Tiểu Ô Nha, cô ở đâu... Nguyệt Quang Quang đang tìm cô."

Đúng thật chỉ là một người máy.

Trì Nguyệt thở dài, chậm rãi dạy nó: "Đừng nói câu phía trước, mày cứ bắt đầu nói từ chỗ Tiểu Ô Nha."

Thiên Cẩu dừng lại điều chỉnh: "Tiểu Ô Nha, cô ở đâu... Nguyệt Quang Quang đang tìm cô."

"Tiểu Ô Nha, cô ở đâu... Nguyệt Quang Quang đang tìm cô."

Lần sau lại lớn tiếng hơn lần trước, đáng tiếc trong sa mạc chỉ có tiếng cát vàng hoang vắng, không có ai đáp lại.

Sắc trời dần tối, dấu chân... cũng dần biến mất, hoặc phải nói dấu chân đã bị cát bao phủ. Bây giờ nên đi hướng nào đây?

Trì Nguyệt rất sợ bỏ lỡ thời gian cứu viện Vương Tuyết Nha, sợ sẽ đi nhầm hướng, trong lòng càng lúc càng thấy lo lắng.

"Chân tôi cũng bắt đầu run rẩy rồi. Chúng ta cứ tìm như vậy có thể tìm được người sao?" Trợ lý Hầu vừa tìm vừa thở dài.

"Trời tối rồi." Trịnh Tây Nguyên nhìn bầu trời dần biến thành tấm màn màu đen, hung dữ mắng một tiếng rồi thở ra một hơi: "Mẹ nó, cái nơi quỷ quái này quá đáng sợ!"

Kiều Đông Dương bình tĩnh: "Thiên Cẩu, bật đèn!"

"Vâng, Kiều đại nhân." Thiên Cẩu mở đèn chiếu sáng , học theo câu của Trịnh Tây Nguyên: "Mẹ nó, cái nơi quỷ quái này quá đáng sợ!"

Trì Nguyệt: "..."

Kiều Đông Dương: "Không được chửi bậy."

Thiên Cẩu: "Vâng, Kiều đại nhân. Không được chửi bậy."

Mọi người: "..."

Ngay khi màn đêm buông xuống, trong sa mạc trở nên vắng vẻ và u ám.

"Sợ quá! Ở khu vực này không có cái gì chứ?"

"Không." Trì Nguyệt chậm rãi nói: "Biết đâu sẽ có sói đến."
"Hả?" Trịnh Tây Nguyên rụt đầu lại: "Cô đừng doạ tôi!"

Lúc này giọng nói của Kiều Đông Dương đột nhiên vang lên sau lưng: "Nhìn bên kia kìa!"

Có một vệt sáng xuất hiện dưới cồn cát theo hướng ngón anh chỉ, thoáng qua lại biến mất, lúc lướt qua lại đột nhiên sáng lên như ngọn lửa ma quái trong đêm tối, quỷ quái lại khiếp người.

"Đó là phản quang." Trì Nguyệt nhanh chóng đưa ra phán đoán.

"Thiên Cẩu soi ánh sáng đã tạo ra phản quang..." Kiều Đông Dương cũng giải thích.

"Là cái gì đang phản quang chứ?" Trợ lý Hầu không hiểu ra sao, vừa hỏi một câu thì Trì Nguyệt đã vội chạy đi.

"Cẩn thận!" Kiều Đông Dương sải bước đi theo sau.

Trì Nguyệt như nổi cơn điên, bước chân cực nhanh, anh là một người đàn ông cũng phải chạy theo một lúc lâu sau mới đuổi kịp cô - không, không phải đuổi kịp, là cô đột nhiên dừng lại. Kiều Đông Dương đến gần cầm đèn pin chiếu sáng, thấy trên mặt đất đầy cát có một thứ giống tấm gương phát ra tia sáng như có như không, một bàn tay phủ kín cát vàng đang cầm gương.

"Tiểu Ô Nha!"

Trì Nguyệt quỳ trên mặt đất, điên cuồng đào cát.

"Mau đến giúp đỡ đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play