Trì Nguyệt bị Vương Tuyết Nha hỏi hết câu này đến câu khác đến đau cả đầu.

"Rốt cuộc cậu gặp mình để tâm sự, hay để nghe ngóng tin đồn?"

"He he!" Vương Tuyết Nha lè lưỡi: "Vậy thì tâm sự đi, nào ôm một cái..."

Trì Nguyệt cười mỉa, vẻ mặt dịu đi, nắm chặt tay Tiểu Ô Nha ngắm nghía, đau lòng nhìn mấy vết chai trong lòng bàn tay.

"Huấn luyện vất vả lắm à?"

Vương Tuyết Nha gật đầu thật mạnh.

"Mệt! Mệt chết đi được!"

"Mệt thì được." Trì Nguyệt nghiêm túc thở dài: "Thấy cậu như vậy, trong lòng mình cũng thoải mái hơn."

"Nguyệt! Quang! Quang!" Vương Tuyết Nha nghiến răng lườm cô: "Sao cậu lại xấu thế? Không an ủi người ta thì thôi, còn cười trên nỗi đau của người ta!"

Trì Nguyệt cười khẽ, xích lại gần: "Nào, để mình xoa bóp vai, thư giãn gân cốt cho nữ anh hùng nhà chúng ta."

"Hừ! Vậy còn tạm được!"

Hai người ngồi nói chuyện một lúc, Trì Nguyệt đột nhiên hỏi cô: "Phạm Duy còn đến làm phiền cậu nữa không?"

Vương Tuyết Nha không trả lời ngay.

Một lúc lâu sau, cô mới trả lời: "Thỉnh thoảng."

"Thỉnh thoảng là sao?"

"Lúc mình huấn luyện không thường xuyên gặp anh ta. Nhưng lúc gặp phải, chắc chắn sẽ nói chuyện với mình."

Trong tổ chương trình Trời Sao toàn là thí sinh nữ, vì vấn đề an toàn, nhân viên nam không được đi lại trong khu vực sinh hoạt của thí sinh nữ, nhưng khó tránh khỏi việc vô tình gặp nhau khi làm việc.

"Tên cặn bã này, mình vừa đi là anh ta đã đến làm loạn rồi."

Trì Nguyệt vừa nhắc đến Phạm Duy lại thấy ngứa rằng: "Chắc chắn anh ta là người vui nhất khi thấy mình bị loại nhỉ?"

"Anh ta còn nói với mình là anh ta thấy tiếc cho cậu."

"Cút mẹ đi!" Trì Nguyệt biết tính cách của một người rất khó thay đổi, đã là một tên cặn bã thì không thể trở nên tốt đẹp được.

Cô khẽ hừ, bóp mạnh bả vai Vương Tuyết Nha, nhắc nhở: "Cậu phải đề phòng anh ta biết chưa? Trước khi quyết định chuyện gì phải nói cho mình biết trước. Nếu không con thỏ trắng này bị người ta ăn sạch cũng không biết."

"Không đâu." Vương Tuyết Nha biết cô đang lo lắng chuyện gì, cắn môi dưới, hơi đau lòng nói: "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, mình không ngã hai lần cùng một nơi đâu. Hơn nữa, anh Trịnh rất quan tâm đến mình, cậu cứ yên tâm, anh ta không làm gì được mình đâu..."

Anh Trịnh?

Trịnh Tây Nguyên quan tâm đến Tiểu Ô Nha?

Tay Trì Nguyệt hơi khựng lại, nhìn thẳng vào mặt cô.

"Tiểu Ô Nha?"

"Ừ? Sao thế?" Vương Tuyết Nha mở to đôi mắt trong veo.

Trì Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô mấy giây, lại không nỡ nói toạc ra sự thật cho cô biết, chỉ uyển chuyển nói: "Không có gì. Anh Trịnh là khách quen của chúng ta, quan tâm đến cậu một chút cũng đúng thôi."

Câu "khách quen" này vô cùng khéo léo, cô cho rằng mình đã nhắc nhở Vương Tuyết Nha, để cô ấy đề phòng hơn.

Cô không ngờ Vương Tuyết Nha chẳng suy nghĩ gì đã giải thích giúp Trịnh Tây Nguyên.

"Nguyệt Quang Quang, mình cảm thấy anh Trịnh không phải người như thế."

"Thế thì anh ta là loại người gì?"

Vương Tuyết Nha nhìn thẳng vào mắt cô: "Có phải trước kia chúng ta nghĩ anh ấy quá xấu rồi không?"

Trì Nguyệt cau mày: "Tiểu Ô Nha, cậu đừng nghĩ anh ta tốt quá, anh ta là người thực tế hơn cả Kiều Đông Dương. Không đúng, Tiểu Ô Nha, không phải cậu có... thiện cảm với anh ta đấy chứ?"

"Không mà, cậu đừng nói vớ vẩn được không?" Vương Tuyết Nha đã giành nói trước, Trì Nguyệt phát hiện lỗ tai cô đỏ bừng: "Mình và anh ấy không có chuyện gì đâu."

Trì Nguyệt liếc nhìn cô: "Nhìn cậu gấp gáp chưa kìa, mình chỉ đùa thôi."

Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên họp không lâu, chủ yếu xoay quanh nội dung tuyển chọn của "Người Đi Dưới Trời Sao" trong giai đoạn tiếp theo. Trong lúc họp, Trịnh Tây Nguyên tập trung giới thiệu tình hình một vài thí sinh, nhưng anh ta phát hiện Kiều Đông Dương không còn hứng thú với Người Đi Dưới Trời Sao nữa.

Sau khi học xong, nhóm quản lý trong tổ chương trình rời khỏi văn phòng.

Trịnh Tây Nguyên đi đến trước mặt Kiều Đông Dương, chống hai tay lên bàn làm việc, nhìn anh chằm chằm.

"A Kiều, anh thay đổi rồi."

Kiều Đông Dương lườm anh ta: "Cái gì?"

"Cả thèm chóng chán đúng không? Anh nói thật đi, anh không còn kỳ vọng vào chương trình nữa à?"

Hừ! Kiều Đông Dương thờ ơ nhìn anh ta, chỉ đầu ngón tay vào tập tài liệu.

"Là chương trình đã thay đổi."

Trịnh Tây Nguyên ngạc nhiên.

Kiều Đông Dương lạnh lùng nói: "Lúc chúng ta đạt được ý định hợp tác đã nói rõ ràng rồi đúng không? Thi đấu và giải trí đều như nhau. Tôi muốn tuyển chọn nhân tải hàng không vũ trụ, cậu muốn giải trí và rating, chúng ta có thể 1 + 1 = 2, hợp tác đối bên cùng có lợi. Nhưng bây giờ thì sao? Có cần tôi nói thẳng ra không?"

Trịnh Tây Nguyên vỗ trán, bất đắc dĩ cười khổ, ánh mắt nhìn Kiều Đông Dương trở nên sắc bén hơn nhiều.

"Anh chưa từng nghĩ suy nghĩ của anh quá lý tưởng sao?"

Kiều Đông Dương hất cằm lên, cười lạnh: "Là các cậu quá coi trọng lợi ích."

"Đây là hai việc khác nhau." Nếu là bình thường Trịnh Tây Nguyên sẽ không cãi cọ với anh, nhưng lúc nói đến chuyện công việc, anh ta vẫn kiên định với quan điểm của mình: "Ngay từ khi bắt đầu, quy tắc tuyển chọn của anh đã quá lý tưởng. Trên thực tế, nơi có người sẽ có cạnh tranh, đây là quy luật bất thành văn của xã hội. Anh không phủ nhận điều này chứ?"

Kiều Đông Dương hơi nghiêng đầu, dịch ghế ra sau, chắp hai tay trước mặt.

"Tiếp tục đi."

Trịnh Tây Nguyên giật mình, mỉm cười bất đắc dĩ: "A Kiều, vì sao anh lại lựa chọn hợp tác với Hào Quang? Không phải cũng vì sự chú ý và lợi nhuận sao? Thật ra, mục tiêu của chúng ta giống nhau, trăm sông đổ về một biển..."

"Tôi không giống cậu. Tôi chỉ muốn thu hút nhân tài."

Nếu không tuyên truyền rầm rộ, không thu hút sự chú ý, chương trình sẽ không có sức ảnh hưởng lớn cũng không có quá nhiều người đến đăng ký. Nói hơi khó nghe một chút, mục đích khi Kiều Đông Dương hợp tác với công ty Hào Quang cũng chỉ vì nâng cao danh tiếng.

"Tôi đồng ý phương án bên các cậu, cũng phối hợp tuyên truyền với các cậu, nhưng kể từ khi Thẩm Á Lệ nhậm chức, các cậu chỉ chú ý đến việc giải trí, cho đến lúc này người cha ruột như tôi cũng không nhận ra nó nữa."

Trịnh Tây Nguyên ngơ ngác, vừa cười vừa lắc đầu chỉ vào anh.

"Suy nghĩ này của anh quá phiến diện. Ngoại trừ việc Thẩm Á Lệ, còn việc gì làm trái với ý định ban đầu nữa? Em thấy anh đang làm loạn vì Trì Nguyệt."

Kiều Đông Dương hừ cười: "Liên quan gì đến Trì Nguyệt?"

"Trì Nguyệt đã bị loại, đây là lý do khiến anh không còn hứng thú với chương trình đúng không? Lúc thì anh muốn lên trời, lúc thì muốn cải tạo đất đai... Không phải đang xoay quanh cô ấy sao?"

"Ha!" Kiều Đông Dương mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta: "Tuy tôi đầu tư vào Nguyệt Lượng Ổ, nhưng tôi chưa từng mất hứng thú với hàng không vũ trụ. Cậu đừng cắt câu lấy nghĩa, đây là hai chuyện khác nhau."

"Thôi đi, còn không chịu thừa nhận."

Trịnh Tây Nguyên thấy anh không còn khó chịu nữa ben kéo ghế ngồi xuống.

"Về việc Trì Nguyệt bị loại, em còn thấy khó chịu hơn anh."

Kiều Đông Dương nhướn mày, chỉ im lặng mỉm cười.

Trịnh Tây Nguyên bĩu môi nhìn anh: "Anh đừng nghi ngờ em. Lần này Trì Nguyệt rời khỏi chương trình, bọn em là người tổn thất nhiều nhất. Khi cô ấy ở đây, rating của chương trình liên tục đổi mới. Chiến binh đến từ bầu trời và trận đấu xác nhận tư cách được toàn dân chú ý, Trì Nguyệt thu hút thêm fan hâm mộ, chương trình cũng được nhiều người yêu mến, vốn là việc đôi bên cùng có lợi, lần này hay lắm..."

Anh ta tiếc nuối dang tay ra: "Đột nhiên bị loại như vậy, em sắp khóc chết rồi đấy! Rating giảm đi rất nhiều."

Kiều Đông Dương cười lạnh: "Cậu nói vậy là đang trách tôi sao?"

"Nào dám trách anh chứ? Các trận đấu khắc nghiệt như vậy, sao giữ được người ta?"

"Đây chỉ là sự cố." Kiều Đông Dương giận tím mặt.

"Sự cố cái gì? Anh không muốn giữ người ta ở lại thì có. Nếu anh chủ động nói chuyện với Lâm Phán, cô ta sẽ vô tình thế sao?" Trịnh Tây Nguyên nói đến đây thì lại khó chịu thở dài: "Lâm Phán cũng thật là, rõ ràng em đã nói với cô ta rồi, đến khi thi đấu lại đổi ý, anh thấy có tức không?"

Kiều Đông Dương thay đổi sắc mặt, chậm rãi xoay ghế sang, nhìn thẳng vào anh ta.

"Cậu nói gì?"

"Em nói Lâm Phán ấy." Trịnh Tây Nguyên thờ ơ cầm cốc nước lên uống một ngụm, không chú ý đến vẻ mặt Kiều Đông Dương: "Hôm đó em đã nói rõ ràng với cô ta, muốn cô ta nhường Trì Nguyệt thắng... Cô ta thì hay lắm, lúc đó thoải mái đồng ý, quay lưng đi lại dốc hết sức."

Kiều Đông Dương không tin nổi nhìn anh ta: "Cậu bảo Lâm Phán nhường Trì Nguyệt thắng?"

"Đúng vậy." Trịnh Tây Nguyên nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, đột nhiên hơi run rẩy: "Cả hai đều là bạn em, em nói vậy cũng không sao chứ?"

Kiều Đông Dương đứng bật dậy, lạnh lùng chỉ vào anh ta: "Cút mẹ cậu đi! Cậu dám làm chuyện này cơ đấy!"

Trịnh Tây Nguyên bị vẻ mặt hung dữ này dọa sợ.

"Em làm sao? Không phải em làm vì anh sao? Sau khi kết thúc phần thi buổi sáng, rõ ràng Trì Nguyệt đã thua rồi. Tốt thôi! Hai người đều là người sĩ diện, em không biết xấu hổ, anh không muốn nói thì em nói thay anh..."

"Nói thay tôi?" Kiều Đông Dương cười lạnh.

"Đúng vậy! Em nói anh quý trọng nhân tài, không muốn Trì Nguyệt bị loại. Nhờ cô ta giúp đỡ một chút, nếu chương trình thiếu Trì Nguyệt cũng không tốt lắm..."

"Ai nhờ cậu giúp?!" Kiều Đông Dương quát lên, Trịnh Tây Nguyên còn chưa kịp chớp mắt đã thấy có thứ gì đó bay về phía mình, anh ta sợ hãi vội vàng che mặt quay sang chỗ khác.

"Này này này, bình tĩnh! Mặt em... hỏng giờ!"

Kiều Đông Dương đen mặt đẩy anh ta ra, sải bước rời đi.

"Này!?"

Trịnh Tây Nguyên không hiểu ra sao, nhìn anh đi ra ngoài.

"Chỉ chuyện nhỏ như thế, có cần phải nổi giận không?"

Mỗi người có một quan niệm khác nhau, hoàn cảnh lớn lên và cuộc sống của Trịnh Tây Nguyên khác với hai người Kiều Trì.

Anh ta lõi đời và thực tế, hiểu rõ mọi hành động và thủ đoạn trong xã hội. Đầu óc anh ta không khéo léo, càng không hiểu trái tim nhạy cảm của Trì Nguyệt. Anh ta thấy Trì Nguyệt đã thất bại, dù sao Lâm Phán thua cũng không bị loại, vì vậy anh ta tốt bụng nói giúp cô mấy câu.

Trịnh Tây Nguyên đau đầu muốn chết.

"Làm việc tốt lại không được cảm ơn, khó hiểu!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play