Chương 191 VUI VẺ (2)
Kiều Đông Dương kỳ quái nhìn anh ta.
"Chuyện cậu kể cho Trì Nguyệt nghe, không phải do cậu bịa ra à?"
"... Sao tôi phải bịa chứ, đó là sự thật. Tôi đen đủi thế đấy."
Trợ lý Hầu than thở một lúc, lại lắc đầu nói: "Sau này tôi đã nghĩ, lý do ba cô ấy ghét tôi không chỉ vì hiểu lầm đó... Dù sao rất dễ phán đoán xem đó là thật hay giả."
"Vậy thì vì sao?"
"Bởi vì lúc đó tôi còn trẻ, không có tiền."
Kiều Đông Dương híp mắt lại: "Không có tiền thì không có tình yêu à?"
Trợ lý Hầu cười khan: "Anh đừng hỏi chuyện này, dù sao anh cũng không hiểu được đâu."
Kiều Đông Dương nghiêm mặt: "Vậy chẳng phải người có tiền mà vẫn bị đuổi ra ngoài sẽ thảm hại hơn sao? Dù sao cậu cũng có mục tiêu để phấn đấu, tôi phấn đấu kiểu gì?"
Trợ lý Hầu: "..."
Anh ta ngẩng đầu ngắm trăng, do ánh trăng đêm nay quá đẹp sao? Anh Kiều lại phát rồ gọi anh ta ra tâm sự lúc nửa đêm?
"Sau đó thì sao?" Trợ lý Hầu không biết phải trả lời thế nào, đã nghe Kiều Đông Dương hỏi tiếp: "Không phải sau này cậu đã có tiền rồi sao, không đi tìm cô ta à?"
"Ồ. Có tìm chứ."
"Kết quả thì sao?"
"Tôi mua một con Transformers cho con trai cô ấy."
"Còn nữa, năm ngoái chồng cô ấy thất nghiệp, hỏi tôi có thể sắp xếp một công việc cho anh ta không."
"Vậy cậu đã sắp xếp chưa?" Kiều Đông Dương hơi tò mò.
"Sắp xếp chứ, tôi có người bạn làm ở nhà tang lễ, đúng lúc chỗ cậu ta thiếu người."
Khóe môi Kiều Đông Dương hơi giật giật, nụ cười như được phủ một vầng sáng bạc ở dưới ánh trăng, đôi mắt sâu thẳm, vẻ mặt lười biếng.
"Hầu Tử, thấy cậu đau khổ như vậy, tôi yên tâm rồi."
"... Anh Kiều?"
Kiều Đông Dương vỗ vai anh ta: "Chờ dự án này kết thúc, tôi sẽ cho cậu nghỉ dài hạn đi tìm kiếm tình yêu."
Nói xong, anh dập tắt điếu thuốc, quay về lều vải.
Trợ lý Hầu đứng cười toe toét trong cơn gió lạnh tròn nửa phút, đến khi nằm vào trong chăn mới thấy sai sai.
Thời gian xây dựng dự kiến là bảy năm...
Du Vinh nói, thời gian chỉ kéo dài không rút ngắn.
Vậy kỳ nghỉ và người yêu của anh ta thì sao?
Ha ha! Mấy nhà tư bản chỉ biết lừa người ta.
Lúc Trì Nguyệt đi làm, cô còn xách theo một túi bánh bao hấp do Vu Phượng làm.
Vu Phượng ủng hộ việc cô đi làm ở tổ dự án, bà rất biết ơn những người trong tổ dự án, vì tỏ lòng biết ơn, bà đã hấp một nồi bánh bao siêu to.
Đám đàn ông thấy Trì Nguyệt xách đồ đến, lập tức chạy ra cướp sạch.
"Vội vàng cái gì, chưa từng ăn bánh bao à?" Du Vinh mỉm cười mắng bọn họ: "Mấy thằng ranh con, không biết đường để lại hai cái cho anh Kiều."
Trì Nguyệt nhìn Du Vinh: "Có lẽ anh Kiều không ăn cái này đâu."
Trì Nguyệt biết anh là người kén ăn, nhưng cô còn chưa nói hết câu đã nghe thấy giọng Kiều Đông Dương vang lên sau lưng: "Ai nói tôi không thích ăn cái này? Tôi thích ăn bánh bao nhất."
Trì Nguyệt: "..."
Du Vinh vội vàng đưa cái bánh mà anh ta cướp được cho anh.
Kiều Đông Dương hừ lạnh, anh nhận lấy, vừa nhìn Trì Nguyệt vừa hung dữ cắn một miếng: "Không biết đường giữ lại hai cái cho tôi, trong lòng em có tôi... có ông chủ hay không?"
Trì Nguyệt nhướn mày nói: "Để hôm nào tôi dặn mẹ tôi hấp nhiều hơn. Giám đốc Du, có tài liệu nào cần tôi sắp xếp lại không?"
Du Vinh nhìn cô rồi lại nhìn Kiều Đông Dương, cười ha hả.
"Có có có, tôi đặt tài liệu ở trên bàn, cô sắp xếp xong thì nộp cho anh Kiều nhé."
"Được. Vậy tôi đi làm việc đây."
Trì Nguyệt vội vàng rời đi.
Hương thơm bánh bao tràn ngập trong chóp mũi, cả đám đàn ông nhìn chằm chằm bóng lưng Trì Nguyệt cho đến khi cô biến mất.
"Ông chủ..."
Tiểu Lộ không sợ chết xích lại gần Kiều Đông Dương.
"Anh thật sự không có quan hệ gì với trợ lý Tiểu Trì sao?"
Tiểu Lộ là người quản lý nhân sự trong tổ công tác, gần đây khá thân thiết với Kiều Đông Dương, đều là người trẻ tuổi nên lúc nói chuyện cũng táo bạo hơn.
Thế nhưng Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn anh ta: "Hỏi việc này làm gì?"
Tiểu Lộ đảo mắt nhìn đám đồng nghiệp xung quanh, khẽ nói: "Anh Kiều, anh xem trong tổ chúng ta sói nhiều thịt ít, trợ lý Tiểu Trì trẻ trung, xinh đẹp lại nữ tính như thế, cứ như con thỏ nhỏ rơi vào ổ sói... Đám người kia sắp dính mắt lên người cô ấy rồi, nếu anh không có hứng thú, e rằng đám người này sẽ ra tay đấy."
Trong tổ công tác cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu lưu manh.
Kiều Đông Dương lườm anh ta, chậm rãi nhai bánh bao.
"Xem ra phải phân phát vợ cho đám người kia rồi."
Cái gì? Đôi mắt Tiểu Lộ sáng ngời, cười ngọt lịm: "Thật sao? Ông chủ quá tốt bụng, tôi thay mặt các đồng nghiệp cảm ơn anh..."
Kiều Đông Dương hừ lạnh, ánh mắt kỳ quái: "Lát nữa để trợ lý Trì đi mua cho, đây là chuyên ngành của cô ấy."
Mua?
Mua vợ kiểu gì?
Tiểu Lộ nhìn ông chủ, mơ hồ cảm thấy lời nói của ông chủ hơi sai sai...
Một tiếng sau, Trì Nguyệt sắp xếp xong tài liệu giao cho Kiều Đông Dương.
Số tài liệu này là thành quả điều tra nghiên cứu của tổ công tác trong hai ngày qua, hôm nay tổ chuyên gia còn phải đến khu vực dự án để tiến hành nghiên cứu bàn bạc về địa chất, nguồn nước, lâm nghiệp và rất nhiều công việc liên quan. Nguồn nước có ảnh hưởng rất lớn đến môi trường, sau khi có báo cáo chính thức còn phải chờ phê duyệt, đây là một quá trình khá phức tạp.
Bây giờ Trì Nguyệt chỉ có thể làm một vài việc lặt vặt như tổng hợp tài liệu, chọn các trọng điểm để báo cáo, rồi nộp các bản kế hoạch cho ông chủ xem xét.
Nói cách khác, trợ ký làm xong tất cả, chỉ cần ông chủ ký tên.
Thời gian của ông chủ rất quý giá, không thể lãng phí vào những việc vặt vãnh – đây là trọng tâm công việc mà trợ lý Hầu dặn dò Trì Nguyệt.
Vì vậy, Trì Nguyệt vừa cầm bút ghi chép báo cáo, vừa nhìn Kiều Đông Dương bận rộn... chơi game, trong lòng cô có một con dã thú đang gào thét.
"Anh Kiều, anh xem cần bổ sung thêm gì không?"
Kiều Đông Dương ngẩng đầu: "Không, em làm rất tốt, làm rất nghiêm túc."
Mí mắt Trì Nguyệt giật giật, chờ anh ký xong mới nói: "Vậy tôi mang sang cho giám đốc Du nhé?"
Kiều Đông Dương khẽ "Ừ", lại đột nhiên đứng lên: "Đi đi, nộp tài liệu xong thì cùng tôi đến Thành phố hàng không vũ trụ."
Cái gì?
Trì Nguyệt dừng bước, sống lưng cứng đờ, cô nghi ngờ ngoảnh lại nhìn anh.
Kiều Đông Dương cau mày: "Sao thế?"
Trì Nguyệt: "Tôi không đi được không?"
Kiều Đông Dương: "Lý do?"
Trì Nguyệt suy nghĩ: "Lúc tôi nhậm chức, giám đốc Du đã nói tôi chỉ cần phụ trách công việc trợ lý dự án..."
Ha! Kiều Đông Dương mỉm cười, anh giơ tay lên búng trán cô, giọng nói dịu dàng mềm mại: "Sao đầu óc em lại chậm chạp như thế? Cô gái ngốc, cũng may tôi là ông chủ của em, nếu em đi làm ở công ty khác, câu nói này đã đủ khiến em cuốn gói rồi."
Trì Nguyệt im lặng hai giây: "Chẳng lẽ tôi nói sai?"
"Đương nhiên." Kiều Đông Dương dừng lại, ánh mắt sâu thẳm: "Em làm trợ lý cho tôi, sao có thể từ chối công việc do tôi sắp xếp chứ? Hơn nữa, em không muốn đến Thành phố hàng không vũ trụ thăm bạn em sao?"
Trì Nguyệt mím môi không nói gì, đương nhiên cô rất muốn đi thăm Vương Tuyết Nha, thế nhưng...
"Tôi biết em đang nghĩ gì." Kiều Đông Dương nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Nhưng em không cần lo lắng những chuyện đó. Đi thôi!"
Ông chủ đã nói thế rồi, cấp dưới có thể làm gì đây?
Trì Nguyệt không từ chối được, dù trong lòng thấy lo lắng cũng chỉ có thể làm theo.
Trên đường đi, cô gửi tin nhắn cho Vương Tuyết Nha, cô nàng kia vui đến mức suýt thì nhảy dựng lên: "Nguyệt Quang Quang, cậu có cần mình chỉ cách vả mặt siêu ngầu không? Mình xem rất nhiều tiểu thuyết, có thể lập tức tìm ra 180 cách cho cậu."
Trì Nguyệt: "..."
Trì Nguyệt chỉ nói cho Vương Tuyết Nha biết việc cô đang làm trợ lý cho Kiều Đông Dương.
Thế nhưng cô là một thí sinh bị loại lại cùng Kiều Đông Dương đến Thành phố hàng không vũ trụ, không phải mọi người đều biết sao?
Nói thật ra đây là một việc rất hãnh diện, dù sao có một vài người luôn cố gắng phấn đấu muốn đến gần Kiều Đông Dương hơn, nhưng bây giờ cô lại nhanh chân đến trước, trở thành "người phụ nữ đứng bên cạnh" Kiều Đông Dương, bọn họ còn đang cắn răng chịu khổ, đổ mồ hôi như mưa trong sân huấn luyện kia kìa.
Trì Nguyệt không làm mấy chuyện và mặt siêu ngầu này.
Dù cô thua hay thắng thì cũng không cần phải nói đến chuyện này nữa.
Lâm Phán đã nhường cô, vậy mà cô vẫn thua bởi sự chênh lệch năng lực.
Cô cũng đã nhận thua!
Bây giờ còn quay về khoe khoang làm gì?
Bởi vậy, cô dứt khoát từ chối mấy cách vả mặt siêu ngầu của Vương Tuyết Nha: "Mình chỉ là một thực tập sinh đang làm thuê cho Kiều Đông Dương, có gì đáng để vênh váo? Bà cô ơi, đừng làm mình xấu hổ nữa."
"Được, được, chúng ta khiêm tốn nhé!"
Vương Tuyết Nha không thể che giấu được niềm vui xen lẫn trong giọng nói.
"Nguyệt Quang Quang, cậu mau đến đây đi, mình có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu!"
"Ừm."
"Hôm nay cậu có thể đến không?"
"Có."
"Tốt quá, mình chờ cậu."
Việc Trì Nguyệt đi cùng Kiều Đông Dương đến Thành phố hàng không vũ trụ như cơn gió xuân thổi đến từng ngóc ngách. Đúng như Vương Tuyết Nha đã nói, tin tức này đủ khiến một đám người bị sốc tâm lý. Từ Trịnh Tây Nguyên đến thí sinh Trời Sao cùng các nhân viên công tác, không một ai dám tin chuyện này.
Lúc Trịnh Tây Nguyên nhìn thấy vẻ mặt hồng hào vui sướng của Kiều Đông Dương, tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống. Giám đốc Mai mừng thầm vì mình biết nhìn xa trông rộng, lúc trước đã đưa một bao lì xì cho Trì Nguyệt, không làm những việc hại người hại mình như Thẩm Á Lệ ngu si kia.
Về phần những thí sinh khác, bọn họ đều muốn nhanh chóng đi nghe ngóng xem Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương có quan hệ gì.
Mọi người đều thấy rất tò mò.
Thế là Vương Tuyết Nha trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Trong phòng huấn luyện, một đống người vây quanh cô hỏi này hỏi kia, Vương Tuyết Nhà thờ ơ mỉm cười, nhắc lại những lời mà Trì Nguyệt đã dặn trước.
"Chúng tôi học cùng trường với anh Kiều. Đúng lúc dự án của anh Kiều đang tiến hành ở quê Trì Nguyệt, cậu ấy là người địa phương có thể giúp đỡ một vài công việc, lại là đàn em nên được quan tâm hơn."
"Thật á? Không phải Chu Thanh cũng học cùng trường với các cậu à? Sao anh Kiều không quan tâm đến cô ta?"
Vương Tuyết Nha vừa nghe người này nhắc đến Chu Thanh thì lại thấy khó chịu: "Sao giống nhau được? Anh Kiều còn phải xem năng lực cá nhân, có phải đang làm từ thiện đâu, sao nhận người bừa bãi được?"
"Ồ. Vậy à?"
"Không thì sao chứ?"
"Không phải hai người họ đang hẹn hò chứ?"
"Chuyện này à..." Vương Tuyết Nha cong môi, như cười mà không phải cười: "Tôi cũng không biết được, dù sao trai đơn gái chiếc ở cạnh nhau lâu ngày, dù có nảy sinh tình cảm cũng rất bình thường. Nguyệt Quang Quang nhà chúng tôi xinh đẹp như vậy..."
Đây cũng là điều mà Vương Tuyết Nha đang suy nghĩ.
Anh Kiều là của Nguyệt Quang Quang, cô không thể để đám phụ nữ này cảm thấy vẫn còn cơ hội.
Nói xong, Vương Tuyết Nha vui vẻ nhìn ánh mắt hâm mộ của bọn họ.
"Không nói nữa, tôi đi xin huấn luyện viên cho nghỉ, lát nữa còn đi gặp Trì Nguyệt, nếu có chuyện hot sẽ nói cho các cậu biết."
"Đi đi!" Mọi người đột nhiên khách sáo hơn nhiều.
Trì Nguyệt đang đợi cô trong văn phòng Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương đã bị Trịnh Tây Nguyên kéo đi họp, lúc này trong văn phòng không có ai.
Vương Tuyết Nha vừa thấy Trì Nguyệt đã vui vẻ nhào tới, ôm cô thật chặt không chịu buông tay, mới nói được mấy câu đã chực trào nước mắt.
"Nguyệt Quang Quang, mình nhớ cậu muốn chết mà cậu lại chẳng nhớ mình!"
Trì Nguyệt vỗ lưng cô, cong môi nói: "Không phải mình đã đến rồi sao?
"Hừ! Nếu không phải anh Kiều muốn đến, chắc cậu chẳng buồn đến nữa nhỉ?"
"Có mà, chỉ cần cậu gọi mình, mình sẽ bay đến ngay."
Vương Tuyết Nha bật cười.
Trì Nguyệt đã từng nói câu này, mỗi khi cô cần sự giúp đỡ, Trì Nguyệt sẽ đến giúp cô. Thế nhưng Vương Tuyết Nha biết Trì Nguyệt không muốn đến Thành phố hàng không vũ trụ nữa, vì vậy dù lúc huấn luyện rất khó khăn, Vương Tuyết Nha cũng không than thở một câu nào.
"Kể xem nào, cậu và anh Kiều là sao hả?"
Hôm đó gặp ở bãi đỗ xe, dáng vẻ của hai người cứ như cả đời này sẽ không qua lại nữa.
Sau đó Vương Tuyết Nha còn lo nghĩ cho bọn họ, không ngờ bọn họ đã bắt tay giảng hòa rồi?
Vương Tuyết Nha rất tò mò, nhưng Trì Nguyệt chỉ nói qua loa: "Mình là người khoan dung lắm đấy, sao lại so đo với anh ấy chứ? Anh ấy đã nhận sai, mình cũng cho qua thôi."
Cùng lúc đó, Kiều Đông Dương đang trả lời câu hỏi tương tự của Trịnh Tây Nguyên.
"Đàn ông tốt không tranh cãi với phụ nữ. Sao tôi lại so đo với một cô gái chứ? Cô ấy đã đến xin việc, còn thừa nhận hôm đó cô ấy hơi nóng tính, tôi cũng khoan dung tha cho cô ấy một lần."
Vương Tuyết Nha: "Cái gì? Anh Kiều nhận sai á?"
Trì Nguyệt cong môi, mỉm cười bí ẩn: "Không thì sao?"
Trịnh Tây Nguyên: "Không thể nào, Trì Nguyệt kiêu ngạo như vậy, sao lại chủ động làm hòa với anh chứ?"
Kiều Đông Dương hừ lạnh: "Phụ nữ ấy mà, ngoài mặt thì cứng rắn nhưng trong lòng rất mềm yếu."
Vương Tuyết Nha: "Sao cứ thấy sai sai ấy nhỉ?"
Trì Nguyệt: "Cậu không tin thì thôi! Mình là loại người chủ động làm hòa ấy hả?"
Trịnh Tây Nguyên: "A Kiều, không phải anh quỳ vỏ sầu riêng đến mụ người rồi chứ?"
Kiều Đông Dương: "Tôi là loại người sẽ quỳ vỏ sầu riêng à?"
Vương Tuyết Nha: "Nói vậy, hai người hẹn hò rồi à?"
Trì Nguyệt giật mình: "Đương nhiên là không rồi. Mình đã từ chối anh ấy, bọn mình không hợp."
Trịnh Tây Nguyên: "Nhìn vẻ mặt này của anh, hai người hẹn hò rồi hả?"
Kiều Đông Dương cụp mắt: "Tôi đang xem xét khảo sát cô ấy, không thể nuông chiều phụ nữ được."
Trịnh Tây Nguyên không hiểu ra sao: "Thật hay giả đây?"
Kiều Đông Dương nhìn sang chỗ khác, có vẻ mất kiên nhẫn: "Có họp không đây? Mau nói về công việc đi."