Kiều Đông Dương tức giận, khuôn - mặt tối tăm, ánh mắt sắc bén nhìn trợ ký Hầu cứ như đang muốn xé xác anh ta: "Nếu đã vì tôi, sao không trực tiếp để tôi thừa kế đi?"

"Lúc đó anh còn quá nhỏ. Bác trai và chú anh là người hiền lành lắm à? Nếu năm đó anh gánh vác khối tài sản khổng lồ này, còn không bị bọn họ xé xác chắc? Anh nhìn Chủ tịch Kiều là hiểu." 

Những năm gần đây, trong xí nghiệp gia tộc liên tục tranh giành đấu đá, đâu có ngày nào được yên bình?

Trợ lý Hầu khuyên nhủ anh: "Dù ba anh đối xử tệ với anh thì ông ấy cũng là ba anh. Những năm qua ông ấy cũng không làm gì anh..."

Kiều Đông Dương cười lạnh: "Đó là vì di chúc của ông nội."

Ôi! Trợ lý Hầu thở dài, không thể cãi lại: "Trước khi ông cụ qua đời đã nói rất nhiều, từng câu từng chữ đều dặn dò anh, ông ấy đã gửi gắm tương lai của Kiều thị cho anh rồi..." 

Đáng tiếc, Kiều Đông Dương không được nghe những lời này.

Lúc đó anh đang ở nước ngoài, vì vậy anh mới nói mình chưa từng học chương trình Ngữ văn tiểu học.

Đến khi anh quay về, ông nội đã được chôn cất, không kịp gặp mặt lần cuối.

Cổ họng Kiều Đông Dương hơi nghẹn lại, nhìn chằm chằm trợ ký Hầu một lúc lâu, giọng nói khàn đặc: "Cậu là người của ông cụ?"

Trợ lý Hầu thấy anh đã suy nghĩ rõ ràng thì mỉm cười: "Còn không phải à? Tôi đã nói tôi dựa vào mối quan hệ bám váy mà?"

"Anh Kiều, coi như vì ông cụ, anh đừng hành động theo cảm tính."

Kiều Đông Dương im lặng một lát rồi xua tay.

"Cậu ra ngoài đi, tôi muốn suy nghĩ một lúc."

"Nghĩ đến ai?"

"Có phải tôi chưa làm gì cậu nên cậu thấy ngứa da không?"

"Vâng, anh Kiều. Vậy tôi cút trước."

Trong tình huống bình thường, trợ ký Hầu là một trợ lý có năng lực. Anh ta cung kính đứng lên, trước khi đi còn không quên an ủi anh.

"Anh phải tin tưởng cô Trì, cô ấy sẽ thắng."

"Đây không phải chuyện thắng thua." Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn trợ ký Hầu: "Tôi không hy vọng chuyện này sẽ xảy ra thêm lần nữa, rõ chưa?"

Trợ lý Hầu gật đầu: "Không phải tôi không báo cáo với anh, tại gần đây anh quá đắm chìm..." Nói đến đây, anh ta nhướn mày nhìn Kiều Đông Dương: "Người đàn ông đắm chìm trong tình yêu sẽ rất khó bình tĩnh đưa ra phán đoán chính xác. Tôi chỉ có thể quyết định giúp anh."

"Cậu còn ngụy biện?" Ánh mắt Kiều Đông Dương sắc như lưỡi dao.

Trợ lý Hầu sợ hãi: "Tôi sai rồi, lần sau không thế nữa."

"Còn có lần sau? Cút, cút."

Hầu Tử đã cút, nhưng anh nên giải thích chuyện này thế nào?

Theo một nghĩa nào đó, Hầu Tử ra lệnh cũng có nghĩa anh đã ra lệnh...

Việc Hầu Tử đã quyết định cũng có nghĩa là anh quyết định...

Ít nhất, người ngoài đều thấy như vậy.

Anh chắc chắn phải gánh tội này.

Kiều Đông Dương đau đầu, xoa đầu Thiên Cẩu: "Nhảy một điệu cho tao xem nào."

"Vâng, Kiều đại nhân!"

Thiên Câu lạch cạch đi đến giữa phòng bắt đầu nhảy nhót, điệu nhảy của người máy rất vui nhộn và hài hước.

Thế nhưng Kiều Đông Dương lại đứng lên đi đến trước cửa sổ, khuôn mặt nghiêm nghị ngắm những tòa nhà chọc trời ở đằng xa.

Hôm nay là ngày huấn luyện thứ hai, trên cơ bản Trì Nguyệt đã tìm được trạng thái.

Phương pháp huấn luyện của tổ chương trình Trời Sao khác với lúc cô học trong trường, chuyên nghiệp hơn, cụ thể hơn, mục tiêu rõ ràng hơn. Huấn luyện viên Lưu là huấn luyện viên giỏi nhất trong ngành hàng không vũ trụ, cách huấn luyện và tư duy đều rất khéo léo, có điều hành động hơi gia trưởng.

Liên quan đến việc hoãn thi đấu, Trì Nguyệt không nói gì, nhưng huấn luyện viên Lưu lại đi làm ầm ĩ một trận.

Đương nhiên, vẫn chẳng có kết quả gì.

Tin tức hoãn thi đấu đã được gửi đi, không thể sửa đổi được nữa.

Trì Nguyệt thấy rất vui khi được học tập một vị huấn luyện viên nghiêm khắc và chuyên nghiệp, vì vậy đã cố gắng rất nhiều.

Mỗi người đều nhận ra tình huống hiện tại của cô.

Lâm Phán cũng sẽ dốc hết sức để đối phó.

Chỉ cần hai người đồng thời xuất hiện trong một khu vực huấn luyện, bầu không khí sẽ thay đổi, dường như trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.

60 thí sinh phân chia thành từng nhóm nhỏ "Nhóm ủng hộ Lâm Phán", "Nhóm ủng hộ Trì Nguyệt", "Nhóm trung lập", "Nhóm bỏ đá xuống giếng", "Nhóm quần chúng ăn dưa"... Mỗi người đều có quan điểm khác nhau, nhận thức khác nhau, lập trường khác nhau.

Thế nhưng, mọi người đều thấy hôm nay Lâm Phán rất hăng hái.

Tin tức Kiều Đông Dương quan tâm đến sức khỏe của cô ta nên đích thân điều chỉnh thời gian thi đấu, cứ như đang mọc cánh đã lan truyền trong đội.

Tuy Lâm Phán vẫn phủ nhận, nói anh Kiều đang suy nghĩ cho hiệu quả của chương trình, nhưng trên mặt đã thể hiện rõ sự vui vě.

"Trì Nguyệt, cậu có chắc sẽ thắng Lâm Phán không?" Hàn Điềm Điềm ở chung phòng ký túc với Trì Nguyệt, vì vậy cô ta vô tình đứng vào "Nhóm ủng hộ Trì Nguyệt", bị mọi người cô lập, lúc nói chuyện cũng lén lút không cho cô ta biết. Cứ thế, cô ta nghiễm nhiên đứng về phe của Trì Nguyệt.

Hàn Điềm Điềm rất hy vọng Trì Nguyệt sẽ thắng để vả mặt đám người kia. Thoạt nhìn, cô ta còn lo lắng hơn cả Trì Nguyệt.

"Không biết nữa." Trì Nguyệt không ngẩng đầu lên, nghiêm túc kéo giãn chân.

"Tôi nói cho cậu biết, Lâm Phán là BUG đấy..." Hàn Điềm Điềm không phục nói: "Vì sao cô ta có thể trở thành thí sinh hàng đầu chứ? Chính vì gen của cô ta khác với chúng ta. Cô ta là con lai, sức khỏe và tố chất cơ thể tốt hơn chúng ta."

Trì Nguyệt nhìn cô ta: "Vì vậy, chúng ta càng phải cố gắng hơn."

"Không phải cứ cố gắng là có tác dụng. Cũng như việc không thể chọn cha mẹ và xuất thân vậy..."

"Điềm Điềm." Trì Nguyệt ngắt lời cô ta: "Hình như Thang Bình đang gọi cậu."

"Hả? Ừ. Cậu ấy đâu?"

"Bên kia..."

Cuối cùng Trì Nguyệt đã đuổi được cô ta.

Cô nàng này cứ như một con muỗi vo ve, ngày nào cũng đi lan truyền năng lượng tiêu cực, tâm trạng tốt đẹp đều bị cô ta phá sạch.

Trì Nguyệt yên lặng đi về phía vòng xoay, Vương Tuyết Nha đang huấn luyện ở bên đó, thấy cô đi đến vội vàng nhảy xuống, lau mồ hôi trên trán: "Sao thế? Cậu xong rồi à?"

"Ừm, xong rồi."

"Đã quen chưa?"

"Quen rồi."

Vương Tuyết Nha đột nhiên kéo cô đi đến chỗ không có ai, lo lắng nói: "Cậu chưa gọi cho anh Kiều à?"

Trì Nguyệt: "Tại sao mình phải gọi?"

Vương Tuyết Nha đúng là Hoàng đế không gấp thái giám lại gấp: "Chị gái à, cậu có bị ngu không? Cậu không thấy Lâm Phán đã đắc ý thế nào rồi à..."

"Tiểu Ô Nha!" Trì Nguyệt cau mày: "Mình không muốn ngày nào cũng phải nghe thấy cái tên này."

"?"

"Lâm Phán, Lâm Phán, tại mình sắp mọc kén rồi. Cô ta liên quan gì đến mình?"

Không liên quan sao? Vương Tuyết Nha thấy ngạc nhiên với câu hỏi của cô.

Trì Nguyệt nhận ra mình quá nặng lời: "Mình biết cậu đang quan tâm mình. Nhưng cậu phải hiểu, cô ta là cô ta, mình là mình, thắng thua phải xem thực lực chứ không dựa vào miệng lưỡi."

"Ừ."

Vương Tuyết Nha mím môi.

"Có thế mình quá để ý đến cô ta. Xin lỗi, có làm ảnh hưởng đến cậu không?"

"Không." Trì Nguyệt mỉm cười: "Mình không bị người khác ảnh hưởng."

"Anh Kiều... cũng không thể sao?"

"Không thể..."

Sau khi huấn luyện xong về phòng ký túc, Trì Nguyệt vừa bật máy đã thấy Kiều Đông Dương gọi đến.

Cô khó chịu trực tiếp dập máy.

Vương Tuyết Nha đứng bên cạnh cô thấy vậy, bĩu môi nói: "Còn nói không ảnh hưởng cơ mà?"

"Không ảnh hưởng không có nghĩa là muốn nghe máy."

Cô nàng này quá bình tĩnh.

Đôi khi Vương Tuyết Nha rất khâm phục cô, cô luôn có thể mặc kệ mọi việc, đúng là thần tiên mà.

"Đinh đinh đinh, đinh đinh đinh!"

Trên màn hình hiển thị có người yêu cầu gọi video: "Thiên Cẩu mời bạn trò chuyện video".

Trì Nguyệt không kết bạn với Thiên Cẩu, cũng không nhớ trong danh bạ có người tên là Thiên Cẩu.

Vì vậy...

"Nghe đi, nhanh lên!" Vương Tuyết Nha giục cô: "Nghe đi mà, đội hai vẫn chưa huấn luyện xong, Hàn Điềm Điềm và Thang Bình chưa về ngay được, cậu mau nói chuyện đi, mình đi canh cửa cho cậu..."

Trì Nguyệt dở khóc dở cười: "Có phải đi ăn trộm đâu."

"Ha ha." Vương Tuyết Nha đi ra ngoài.

Trì Nguyệt suy nghĩ rồi nhận cuộc gọi.

"Chị gái nhỏ Trì Nguyệt, vì sao cô không quan tâm đến người ta?"

Giọng nói non nớt của Thiên Cẩu phát ra từ điện thoại. Trì Nguyệt nhìn nó, đang định nói chuyện lại thấy Kiều Đông Dương xuất hiện trong màn hình. Đôi mắt anh đen láy, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khi nhìn người khác vẫn lộ ra vẻ sắc bén cao ngạo.

"Vì sao không nghe máy?"

"Không muốn nghe."

"Vì sao không mở máy?"

"Không muốn mở."

"Vì sao không để ý đến tôi?"

"Không muốn để ý."

"Trì Nguyệt, có phải em đang ghen không?" Kiều Đông Dương hỏi như thật, dường như giữa hai người không hề có khoảng cách, ngón tay anh chọc vào màn hình: "Nghe nói phụ nữ tức giận sẽ nhanh già. Ôi, hình như em có nếp nhăn kìa!"

Trì Nguyệt không nói câu nào.

Kiều Đông Dương: "Em xích lại gần một chút nào, để tôi xem thử."

Trì Nguyệt hít sâu: "Anh có chuyện gì?"

Kiều Đông Dương cười như không cười nhìn cô: "Không phải tôi tìm em, là Thiên Cẩu..."

Anh nghiêng người, nhường ống kích cho Thiên Cẩu.

Thiên Cẩu mặc áo hoa, đội cái nón cỏ cực to, nhảy nhót chuẩn bị hát nhạc thiếu nhi.

"Thiên Cẩu vừa học được kỹ năng mới, muốn biểu diễn cho em xem. Nào, Thiên Cẩu, hát đi nào, để chị gái nhỏ Trì Nguyệt nguôi giận... Nói cho cô ấy biết, anh Kiều không muốn chọc cô ấy giận."

"Vâng, Kiều đại nhân, tôi đang định hát, nhưng anh cứ nhảy vào mồm tôi." !

"Mày nhanh lên."

Kiều Đông Dương vẫy tay, Thiên Cẩu vừa hát vừa nhảy múa, dáng vẻ rất đáng yêu, quần áo cũng buồn cười.

Thế nhưng Trì Nguyệt không cười, cô nhìn hai tên hâm trong điện thoại, đột nhiên nói: "Anh tưởng tôi quan tâm đến thời gian thi đấu sao?"

Kiều Đông Dương xích lại gần: "Tôi biết em không quan tâm. Em chỉ quan tâm tôi có yêu em không."

"Đừng có tưởng bở." Trì Nguyệt dở khóc dở cười: "Tôi chỉ quan tâm, trận thi đấu này có thể công bằng tuân theo quy tắc hay không."

Cô vẫn thấy sợ hãi với việc của Thẩm Lam, chỉ cần quy tắc công bằng, dù thua cô cũng nhận. Chỉ sợ có người ngầm giở trò khiến cô không đề phòng được.

"Em yên tâm. Người kia chỉ hơi xấu xa thôi, sẽ không chơi chiêu trò bẩn thỉu đâu."

"Người kia là ai?"

"Một người đáng ghét."

Kiều Đông Dương không giải thích với Trì Nguyệt, càng không muốn nói cho cô biết mối quan hệ của mình với nhà họ Kiều và Kiều Chính Sùng.

"Em huấn luyện cho tốt, đừng nhớ tôi quá. Tôi dặn Trịnh Tây Nguyên mang mấy thứ cho em, em nhớ phải ăn đấy."

"Sao nào, thiên vị à?"

"Bữa ăn tình yêu của bạn trai..."

"Xin lỗi, tôi ế."

"Trùng hợp quá! Tôi cũng ế, chúng ta thành đôi đi?"

Trì Nguyệt ngồi xuống giường, vừa nghịch màn vừa chậm rãi nói: "Được rồi, đừng lắm lời. Tôi không nuôi nổi anh."

"Thế thì tôi nuôi em." Kiều Đông Dương nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt cháy bỏng như muốn chui ra khỏi màn hình: "Trì Nguyệt, làm bạn gái tôi có khó thế không?"

Trì Nguyệt im lặng.

Một lúc lâu sau, cô nói: "Không phải khó làm bạn gái anh, mà là làm bạn gái rất khó."

Kiều Đông Dương gõ ngón tay lên trán cô ở trên màn hình: "Thế thì sao?"

"Tôi không nhắm vào anh, nhưng tôi thấy tất cả đàn ông đều là tên khốn."

Kiều Đông Dương dở khóc dở cười: "Trì Nguyệt, có phải em hiểu lầm mối quan hệ nam nữ rồi không?"

"Tôi không hiểu lầm, chỉ lười thôi."

"Tôi hiểu."

Trước kia anh cũng thế này, có thể hiểu đại khái là – cô chưa gặp đúng người?

Kiều Đông Dương đột nhiên mỉm cười: "Em nói xem, bây giờ tôi bao nhiêu điểm?"

"Hả?" Trì Nguyệt suy nghĩ: "Miễn cưỡng được 50 điểm."

"Vẫn 50 điểm?"

"Vậy thay đổi nhé, giảm một chút?"

"Đừng! 50 thì 50. Trì Nguyệt, em là yêu tinh à?"

"Cái gì?" Trì Nguyệt không hiểu.

"Tại sao chỉ có mình tôi nhớ em chứ? Hai ngày qua không gặp em, trong lòng tôi thấy rất khó chịu, chỉ muốn bay ngay đến Cát Khâu."

Trì Nguyệt thấy bất ngờ với câu trả lời thành thật này.

Trong ấn tượng của cô, lúc đàn ông yêu... Nhất là những người đàn ông có điều kiện bản thân khá tốt, ngày thường đều thích chơi trò cao ngạo thờ ơ, bởi vì trước mặt anh ta có một khu rừng rộng lớn, có rất nhiều cô gái ưu tú để lựa chọn, dù có thích người ta vẫn sẽ tỏ ra cao ngạo, thể hiện sức hấp dẫn độc đáo của mình.

Kiều Đông Dương là người nổi bật nhất trong nhóm đàn ông, nhưng anh bằng lòng cúi đầu thể hiện tình yêu.

Một người thế này, hoặc là tên cặn bã rất giỏi giả vờ, hoặc là một người đàn ông tốt, thế giới tình cảm vẫn trống rỗng.

"Ôi, bà cô à, em nói một câu đi."

Trì Nguyệt cong môi: "Anh đang mắc hội chứng yêu đơn phương, có lẽ không phải vì tôi, mà vì bệnh đấy."

"Em là thuốc của tôi."

"Không đùa đâu, tôi thật sự rất nhớ em."

Buồn nôn chết mất!

Trái tim Trì Nguyệt nhảy lên thình thịch, khuôn mặt ửng hồng, vẻ mặt ngượng nghịu.

"Có phải hai ngày qua anh không bị ai mắng, thèm đến phát điên rồi không?"

Ha! Kiều Đông Dương mỉm cười: "Hay là vậy? Nào, em mắng câu này đi: Ma quỷ à, chọc người ta ghét, còn không nhanh bay đến đây đi?"

"... Kiều Đông Dương, anh điên rồi à?"

Trì Nguyệt vô thức lớn tiếng quát, chọc anh cười to.

Đúng lúc này cánh cửa mở ra, Hàn Điềm Điềm và Thang Bình đi vào, nghi ngờ nhìn cô.

"Trì Nguyệt, cậu đang làm gì thế? Tôi nghe thấy cậu mắng Kiều Đông Dương?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play