Trịnh Tây Nguyên nghiêm nghị nói: "Cô tìm anh ấy cũng vô dụng. Đã muộn rồi."

"Anh có ý gì?"

"Tin tức đã truyền đi, sao có thể thay đổi xoành xoạch?"

"Đây không phải lần đầu tiên các anh thay đối xoành xoạch." 

Trịnh Tây Nguyên bị chặn họng nên thấy hơi buồn bực.

"Cô bị làm sao thế?"

Lúc này anh ta mới nhớ đến, tại sao Vương Tuyết Nha lại đến vặn hỏi anh ta chứ?

"Quay về huấn luyện đi! Cô đừng quan tâm những chuyện không nên quan tâm."

Anh ta nói khá nghiêm túc, Vương Tuyết Nha cũng là người hiểu ý.

Cô gật đầu: "Tôi hiểu. Được, tôi đi hỏi thăm anh Kiều."

Cô nói xong câu này đã chạy mất dạng.

Trịnh Tây Nguyên xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại trên bàn làm việc gọi cho Kiều Đông Dương.

"Anh tự xử lý đi, em không che giấu được nữa đâu. Đám con gái này mà làm ầm lên, em sợ sẽ gây ra chuyện. Thế nhưng A Kiều, em nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc anh thích ai? Hay là thích cả hai?"

"Cút!"

"Là sao?"

"Đầu của cậu chỉ để tăng chiều cao à? Không biết suy nghĩ sao?"

"?" Nghĩ, anh ta nghĩ thế nào?

Kiều Đông Dương ngắt cuộc gọi của Trịnh Tây Nguyên, Vương Tuyết Nha lại gọi đến.

Anh cau mày nghe máy: "A lô."

"Anh Kiều..."

"Cô đừng hỏi tôi." Kiều Đông Dương nói năng lạnh lùng, hình như tâm trạng không tốt lắm: "Tôi sẽ giải thích rõ ràng với Trì Nguyệt. Cô ấy đâu rồi, cô bảo cô ấy mở máy đi."

"Hả?"

Vương Tuyết Nha không dám nổi giận với Kiều Đông Dương, thật ra cô rất sợ anh.

Vì cô kính trọng anh nên khi đối mặt với anh cũng căng thẳng hơn bình thường, trước đó còn tranh cãi gay gắt với Trịnh Tây Nguyên, bây giờ lại rất ngoan ngoãn, ngay cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều: "Cô ấy không mở máy sao?"

Kiều Đông Dương khẽ "Ừ", không nghe ra anh đang có cảm xúc gì.

"Sáng nay ngắt điện thoại của tôi, sau đó đã tắt máy."

Ồ? Vương Tuyết Nha vui vẻ, anh Kiều vẫn quan tâm đến Nguyệt Quang Quang đó.

Lâm Phán là cái thá gì? Giả hết, tất cả đều là giả!

Cô vui vẻ hơn: "Được được, tôi sẽ bảo cô ấy gọi cho anh, anh tự nói với cô ấy đi."

"Ừm."

Thân thành, tổng bộ công ty Crown.

Sau khi Kiều Đông Dương nhận được bảy tám cuộc điện thoại từ lúc sáng sớm, anh đã mất sạch kiên nhẫn.

Anh đặt điện thoại xuống, yên lặng chờ điện thoại của Trì Nguyệt.

Thế nhưng anh lo lắng chờ đợi cả nửa tiếng, điện thoại vẫn im lìm.

Anh cười khổ, tính cách của Trì Nguyệt thế nào? Sao cô có thể vặn hỏi anh vì việc thế này chứ?

Cô khinh thường, hoặc là cô không hề quan tâm.

Kiều Đông Dương nằm xuống ghế, ngửa mặt nhìn trần nhà, anh im lặng một lúc lâu mới chậm rãi cầm điện thoại, gọi vào dãy số mà rất lâu rồi anh không chủ động liên lạc.

"Tìm ba có chuyện gì?" Người đàn ông trong điện thoại vẫn nghiêm túc lạnh lùng như vậy, giọng nói không có tình cảm, dường như anh là một loài sinh vật nào đó khiến ông ta căm ghét.

Kiều Đông Dương cong môi cười lạnh: "Ông không biết vì sao tôi tìm ông à?"

Đối phương im lặng, một lúc sau mới hừ một tiếng.

"Con không biết suy nghĩ, ba chỉ có thể quyết định thay con."

"Tôi không khiến." Kiều Đông Dương híp mắt lại, khuôn mặt tối tăm nhưng lại cong môi mỉm cười, giọng điệu ngả ngớn.

"Năm nay ông bao nhiêu tuổi? Chắc là vẫn chưa già lắm nhỉ? Ông đã thích Lâm Phán như vậy thì đón cô ta về làm bà hai đi, năm sau sinh thêm một đứa con trai mập mạp, chẳng phải tất cả đều vui vẻ à?"

"Kiều Đông Dương!" Đối phương đã nổi giận: "Tao là ba mày!"

"Nói nhỏ thôi, dọa chết tôi rồi." Kiều Đông Dương thản nhiên cười: "Sao nào, ông là ba tôi thì có thể ép tôi cưới người mà ông thích à?"

"Không ai muốn nhét phụ nữ cho mày, mày không thích Lâm Phán cũng được, nhưng không được thích con bé Trì Nguyệt kia!"

Kiều Đông Dương khẽ giật mình, vừa nghe đến Trì Nguyệt, anh lười biếng ngồi thẳng người, nụ cười cũng tắt ngấm.

"Ông nghe ai nói?"

"Hừ!" Kiều Chính Sùng hừ lạnh: "Mày tưởng có thể giấu được mấy cái chuyện hư hỏng đó sao?"

Kiều Đông Dương nhướn mày, cười lạnh: "Tôi chưa bao giờ giấu ông. Ông là ai? Tại sao tôi phải giấu ông?"

Anh chàng này quá độc mồm, may mắn ba ruột vẫn chưa bị chọc tức giận.

"Kiều Đông Dương, tốt nhất mày nên nhớ kỹ lời tao nói! Mày là người thừa kế nhà họ Kiều, mày không được làm loạn!"

"Kiều Chính Sùng, tốt nhất ông cũng nên nhớ kỹ lời tôi nói. Tôi không thèm thừa kế nhà họ Kiều của ông. Ông đừng xen vào chuyện của tôi, nếu không đứng trách tôi trở mặt!"

"Mày muốn làm phản sao?"

"Nói đúng lắm, tôi làm phản đấy, sao nào?"

"Kiều Đông Dương! Đến khi nào mày mới chịu hiểu chuyện hả? Tao còn tưởng hai năm nay mày đã ngoan ngoãn hơn, không ngờ mày còn tồi tệ hơn..."

"Ông quát mắng cái gì? Từ nhỏ đến lớn, ngoài việc quát mắng tôi, ông còn làm được gì nữa?" Kiều Đông Dương cười lạnh, thốt ra từng lời mỉa mai như đang bắn súng máy: "Ông cất cái tình thương này đi, bây giờ mới quan tâm đến tôi à? Muộn rồi."

"Mày muốn chống đối tao đúng không?"

"Đừng quá đề cao bản thân. Với tôi, ông chưa quan trọng đến thế đâu."

Từng câu nói khó nghe đâm thẳng vào trong lòng, Kiều Đông Dương nghe thấy người ở trong điện thoại đang thở hổn hển, anh thờ ơ mỉm cười, không biết đang vui hay đang đau lòng.

"Đúng rồi, suýt quên nói việc chính. Hôm nay tôi gọi điện cho ông. chỉ muốn cảnh cáo ông - Khoa học Kỹ thuật Đông Dương là của tôi, không phải của Kiều thị, đừng có đến chỗ tôi chỉ tay năm ngón!"

"Mày... Nghiệp chướng! Mày có biết..."

Tút tút tút!

Kiều Đông Dương cúp máy. Sau đó anh tức giận hét lên.

"Hầu Tử, cậu đi vào đây cho tôi!"

Trợ lý Hầu đứng bên ngoài nghe anh nói chuyện đã run như cầy sấy, lúc nghe anh gọi không dám chậm chạp, ngoan ngoãn chạy vào. Anh ta còn cẩn thận đóng cửa lại, mỉm cười gượng gạo.

"Anh Kiều, tôi đã tắm rửa sạch sẽ. Anh định hấp hay kho tàu?"

Đôi mắt Kiều Đông Dương lạnh băng, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

"Có phải cậu vẫn nghĩ tôi không dám đuổi việc cậu không?"

Trợ lý Hầu giật mình, yên lặng ngẩng đầu.

Trong văn phòng lập tức yên tĩnh, hai người nhìn nhau một lúc lâu, trợ ký Hầu chậm rãi thở dài, gật đầu.

"Anh dám. Tôi biết anh dám. Thế nhưng, anh đuổi tôi rồi, sẽ không tìm được người trợ lý nào trung thành hơn tôi."

Kiều Đông Dương bật cười ha ha, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo: "Cái tên ăn cây táo rào cây sung như cậu, còn không biết xấu hổ nói mình trung thành?"

Trợ lý Hầu: "Tôi không ăn cây táo rào cây sung."

Kiều Đông Dương tức quá hóa cười, gật đầu chỉ vào anh ta: "Được được được, cậu không ăn cây táo rào cây sung, cậu vẫn ăn cơm của nhà họ Kiều. Tôi hiểu rồi, được lắm, cậu cút đi, về ăn cơm nhà họ Kiều đi, đừng chọc tôi ngứa mắt!"

"Anh Kiều..."

Đôi mắt trợ ký Hầu đỏ bừng, đây không phải lần đầu tiên Kiều Đông Dương bảo anh ta cút, nhưng là lần đầu tiên nghiêm túc như vậy.

Trợ lý Hầu hít sâu: "Đúng là tôi ra lệnh, đúng là tôi dùng tên tuổi của anh. Nhưng tôi chỉ muốn tốt cho anh."

"Tốt cho tôi?" Kiều Đông Dương trợn mắt, tức giận chỉ thẳng vào anh ta.

Cuối cùng lại chỉ vào cái ghế trước mặt: "Cậu qua đây, ngồi xuống trước mặt tôi, nói cho tôi biết thế nào là tốt cho tôi."

Trợ lý Hầu cúi đầu chạy bước nhỏ đến trước mặt anh, kéo ghế ngồi thẳng người nhìn anh.

"Thứ nhất, tôi không nói chuyện của anh với cô Trì cho Chủ tịch Kiều."

Hai người đều hiểu rõ Kiều Chính Sùng không cần thông qua trợ lý Hầu cũng có thể điều tra được chuyện của anh. Hơn nữa, Kiều Đông Dương cũng không kiêng dè người khác, chỉ cần tìm hiểu tình hình là biết ngay.

Kiều Đông Dương gật đầu, cười lạnh: "Tiếp tục."

"Thứ hai, nếu Chủ tịch kiều muốn giải quyết một người phụ nữ, không phải vô cùng đơn giản ? Ông ấy có cả nghìn cách mà anh cũng không nghĩ ra được để ép cô Trì rời đi. Nhưng bây giờ ông ấy chỉ yêu cầu hoãn thi đấu đến tuần sau để Lâm Phán có thể dễ dàng loại cô Trì. Quy tắc công bằng, mọi việc đều công bằng. Anh không nghĩ, đây là cách nhẹ nhàng nhất hay sao?"

Kiều Đông Dương thở dài.

"Nghe cậu phân tích như vậy, có phải tôi nên cảm ơn cậu không?"

"Không cần, anh đừng cảm ơn, tăng tiền thưởng cuối năm là được."

"Hầu Tử!" Kiều Đông Dương lại nổi giận.

Trợ lý Hầu cười toe toét, sau đó lại nghiêm túc nói: "Nếu anh tin tưởng cô Trì thì nhất định phải tin cô ấy sẽ không bị loại. Hơn nữa, anh thử nghĩ xem, đây không phải là cách tốt nhất để cô ấy chứng minh năng lực của bản thân với Chủ tịch Kiều sao? Cô ấy thua vì năng lực kém hơn người khác, cô ấy thắng sẽ thể hiện rõ tài năng. Nếu không có cơ hội này, cô ấy rất khó thể hiện được bản thân..."

Kiều Đông Dương cau mày nhìn anh ta, suýt bị anh ta thuyết phục, nếu cái tên ăn nói khéo léo này là người của ba anh...

"Tôi đang bảo vệ anh Kiều."

Dường như trợ ký Hầu nhận ra suy nghĩ của anh, chợt thở dài: "Bây giờ Chủ tịch Kiều vẫn đang phụ trách Kiều thị, nếu anh chống đối ông ấy vì chuyện nhỏ thế này... Rất có thể tiếp theo, ông ấy sẽ đổi trợ lý của anh."

"Ha ha, tôi sợ ông ta chắc?" Kiều Đông Dương híp mắt, giận mà không làm gì được: "Cùng lắm thì ông đây mặc kệ. Tôi rời khỏi Crown thì chết à?"

"Anh không thể đi." Trợ lý Hầu nhìn anh, hiếm khi nào nghiêm túc thế này: "Thoạt nhìn anh không quan tâm chuyện gì, nhưng thật ra anh có quá nhiều thứ cần quan tâm..."

Kiều Đông Dương nhìn anh ta chằm chằm.

Trợ lý Hầu nhìn anh: "Tập đoàn Kiều thị là tâm huyết của ông cụ, là thứ ông ấy quan tâm nhất. Năm đó ông cụ bị bệnh nặng, ba anh em nhà họ Kiều tranh giành Kiều thị... Vì sao ông cụ lại mặc kệ lời can ngăn, giao Kiều thị cho Chủ tịch Kiều, chứ không phải bác trai của anh - con trai trưởng của ông ấy?"

Không đợi Kiều Đông Dương trả lời, trợ lý Hầu đã cười nói.

"Vì anh. Đứa cháu trai yêu quý của ông ấy." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play