Sáng sớm thức dậy, Chương Hiểu trước tiên đến nhà Trương Cường thăm bà nội và chị gái, sau đó mới quay lại nhà Tiểu Sấu Tử.
Trương Cường đang đánh răng, Chương Hiểu hỏi: "Tiểu Sấu Tử đâu? Vẫn chưa dậy sao?"
Trương Cường nhổ bọt kem đánh răng, ậm ờ trả lời: "Cậu ta còn đang ngủ."
"Tớ về nhà một chuyến, hai ngươi đừng tới tìm tớ, giữa trưa tớ sẽ quay lại."
Chương Hiểu vốc nước lạnh rửa mặt xong liền chạy đi, Trương Cường nghe Chương Hiểu nói phải về nhà liền vội vàng đuổi theo: "Hiểu Tử, hay là tớ đi cùng với cậu! Như vậy cũng có bạn." Chương Hiểu không quay đầu lại xua xua tay: "Tớ về nhà tìm đồ, không có việc gì đâu."
Trương Cường đành thôi, nhưng vẫn có chút không yên tâm. Đánh răng xong trở lại phòng Tiểu Sấu Tử, lay Tiểu Sấu Tử còn đang ngủ chưa dậy: "Tiểu Sấu Tử, tỉnh tỉnh."
Tiểu Sấu Tử hầu như cả đêm không ngủ, lúc này Trương Cường làm nhiễu giấc ngủ của hắn, đương nhiên không chút nghĩ ngợi nhắm mắt giơ chân đạp một cước. Trương Cường túm được chân hắn, vỗ một cái: "Cậu nhanh dậy cho tôi! Hiểu Tử về nhà rồi, tôi không yên tâm, chúng ta cùng đi xem."
Tiểu Sấu Tử lúc này mới mơ mơ màng màng mở to mắt, "Còn sớm thế này Hiểu Tử về nhà làm gì nha?" "Tôi làm sao biết, nói là về tìm đồ. Chúng ta qua đó xem sao."
"Sáng sớm thì có thể có chuyện gì được! Cậu đồ Trương mỏ quạ! Ban ngày mà còn có quỷ sao?!" Tiểu Sấu Tử lại ngã xuống, đầu chôn trong lớp chăn ấm áp.
Trương Cường nhìn bộ dáng của Tiểu Sấu Tử cũng hết cách, mà nghĩ lại thì ban ngày ban mặt thứ kia có thể làm gì đâu? Huống chi chẳng qua là cậu ta về nhà, cũng sẽ không tự tìm đường chết chạy đến chỗ kia. Nghĩ vậy tâm tình Trương Cường cũng thả lỏng hơn, cầm khăn mặt trên bàn chuẩn bị ra ngoài rửa mặt, ra tới cửa lại vòng về, dùng chân đá đá Tiểu Sấu Tử: "Ngủ thêm một lát rồi dậy. Sao lại ngủ nướng cả ngày thế hả."
"... Là tên cầm thú nào không cho lão tử ngon giấc đấy."
- -
"Sao lại không thấy?" Trong phòng một mảnh lộn xộn, Chương Hiểu vứt lung tung quần áo trên sàn nhà, gương mặt lo lắng đang tìm kiếm gì đó..
"Rõ ràng là để trong hòm quần áo, vì sao lại không thấy đâu..." Chương Hiểu lấy hết đồ trong hòm ra cũng không thấy.
"Ha ha..." Ngoài cửa truyền đến tiếng cười, Chương Hiểu ngẩng đầu lên nhìn thấy chị gái đang đứng ở cửa nhìn cậu. "Điền Điền sao chị lại về đây? Không phải đã bảo chị sau này không được quay lại nơi này sao?" Chương Hiểu đẩy hòm đồ ra đi qua chỗ chị mình, ngay lúc sắp đến gần, chị cầm vật gì đó trong tay giơ lên, đến lúc nhìn rõ đó là thứ gì, hai mắt Chương Hiểu trừng lớn. Cậu vội vàng chạy tới: "Là chị cầm ư? Điền Điền sao chị lại cầm đồ lung tung như vậy, đưa nó cho em!"
Điền Điền xoay người chạy, Chương Hiểu đuổi theo sau, xuống tới cầu thang lại không thấy bóng dáng chị đâu nữa. Chương Hiểu định đi tới cửa chính, cửa "Phanh!" một tiếng lập tức đóng lại.
Trong phòng nháy mắt trở nên tối mịt, Chương Hiểu đưa tay kéo then cửa, thế nhưng cửa giống như đã bị khóa, không nhúc nhích. Lúc này cậu dần trấn tĩnh lại, xoay người tựa lên cánh cửa, nói: "Ta biết là ngươi, ngươi đi ra!" Trong hàng lang chỉ có một chiếc bàn và mấy chiếc ghế bày ở chính giữa, ngoài ra không còn đồ vật nào khác, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Chương Hiểu từ từ đi qua, sờ lên công tắc đèn, "Tách", cậu ấn xuống, mọi thứ vẫn tối tăm như trước. Tay cậu đặt trên công tắc đèn nhanh chóng bị một bàn tay khác phủ lên, dù Chương Hiểu đã chuẩn bị tâm lý thật kĩ vẫn đột ngột bị dọa sợ.
"Em đã trở về... Là tới tìm ta sao?"
Khí tức lạnh như băng quấn lên trên cổ, Chương Hiểu không quay đầu lại: "Đúng, đúng là ta tới tìm ngươi."
Con quỷ nở nụ cười, gương mặt tựa như đóa hoa nở, hiện ra hình dáng tuấn mỹ. "Ta biết mà..."
"Ta tới để xem ngươi sẽ chết như thế nào."
Hai tay con quỷ ôm lấy Chương Hiểu vẫn dịu dàng như trước, ngữ khí càng thêm cưng chiều: "Ta đã chết qua một lần rồi, bằng không thì làm sao có thể gặp em, gặp Chương Hiểu của ta." Con quỷ cắn lên cổ Chương Hiểu, chậm rãi xoay người cậu lại.
Chương Hiểu đụng phải một đôi mắt thâm sâu, trong mơ hồ còn có thể nhìn ra được, hắn là Tỉnh quỷ năm đó trong giếng, vẫn mang theo ánh mắt ôn nhu cưng chiều cứ như vậy chăm chú nhìn cậu, trầm mặc im ắng.
Con quỷ chôn sâu dục vọng nơi đáy mắt, đã giết người thân cận nhất bên cậu.
Chương Hiểu cảm giác mình sắp hít thở không thông, thân thể dưới chân bắt đầu chậm rãi nặng trĩu, một mảnh lạnh buốt. Giống như rơi vào hồ sâu không đáy, chậm rãi thấm ướt cậu, vây quanh, cuối cùng chìm xuống.
"Không được!" Âm thanh bén nhọn xẹt qua không khí, đập vỡ cảm giác đau đớn không thể thoát ra trên người Chương Hiểu.
Chị gái đứng trên cầu thang hoảng sợ nhìn hắn. Tỉnh quỷ ngoài ý muốn dừng lại, âm u nhìn chị, hay có lẽ là nhìn cây đao trong tay chị...
"Điền Điền đi mau!" Chương Hiểu giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của Tỉnh quỷ, cây đao kia tuyệt đối không thể để hắn phá hỏng!
Chương Hiểu vừa dứt lời, Tỉnh quỷ đã vọt đến trước mặt Điền Điền, hắn tươi cười ôn hòa nói: "Đến, đưa nó cho ta..." Chị gái nhìn Tỉnh quỷ chậm rãi tới gần, lắc đầu: "Không được... Không được..." Vành mắt tràn đầy nước mắt.
Đúng lúc này Chương Hiểu lao tới chắn tại trước mặt Tỉnh quỷ, khổ sở nói: "Ta xin ngươi! Coi như ta cầu xin ngươi! Đừng tổn thương chị gái của ta, ta xin ngươi..."
Ánh mắt Tỉnh quỷ lạnh xuống, đưa tay gạt Chương Hiểu ra, tay hắn chậm rãi hướng về phía chị gái Chương Hiểu, chị vẫn bộ dáng ngây dại như trước, chẳng qua là khóc đến thê thảm, vì sao chị sinh ra lại thê thảm như vậy...
"Đưa ta..."
Tỉnh quỷ bóp chặt cổ chị, lực tay càng lúc càng mạnh, thẳng đến khi chị gái mặt đỏ tím tái không phát ra được thanh âm nào, bị nâng lên không trung, co quắp...
"Bảo bảo!"
Nếu thực sự có thể quay ngược thời gian, Chương Hiểu vẫn hi vọng sẽ gặp con quỷ cô độc này.
Con quỷ chăm sóc mình. Ngày đó con quỷ rất ôn nhu, hắn đối xử với mình thật tốt, hắn rất đẹp, hắn yêu mình.
Khi còn là tiểu hài tử, ấn tượng về Tỉnh quỷ lưu lại trong lòng Chương Hiểu chính là như vậy. Chương Hiểu lúc nhỏ có thể nhìn thấy hắn thương tổn người khác lại không sinh ra căm ghét hay sợ hãi, khi đó khác biệt. Nhưng nếu như không có những chuyện về sau, Chương Hiểu sẽ không ngần ngại chạy về phía hắn, từ yêu mến trở thành một loại tình cảm khác.
"Em là người ta thích. Nhìn xem, em nhớ rõ tất cả." Tỉnh quỷ nhẹ nhàng hôn lên môi, hôn lên mi mắt Chương Hiểu, giống như trân bảo mà hôn. Chương Hiểu nằm dưới thân hắn không phát ra được thanh âm nào, tứ chi như bị tan rã, đau đớn không thôi.
Con quỷ gần như điên cuồng một lần lại một lần chiếm hữu cậu, hôn xuôi từ đỉnh đầu dọc đến ngón chân, giống như tham lam muốn đoạt lấy.
"Ngoan, quay trở về, ta sẽ thật tốt với em." Hắn ôm Chương Hiểu vào trong ngực, không ngừng hôn hít. Chương Hiểu quay đầu đi. Chị gái của cậu, chị đang đứng ở cửa tận mắt nhìn thấy một trận hoan ái vặn vẹo này, từ đầu tới cuối, trong mắt ngoại trừ sợ hãi còn thêm kinh hoàng.
"Điền Điền... Không nhìn, quay đầu đi.." Thanh âm Chương Hiểu đã vỡ vụn, cười đau đớn, Tỉnh quỷ quấn trên người cậu, không ngừng liếm khắp da cậu, tiến vào thân thể của cậu. "Điền Điền... Nghe lời, đi ra ngoài, đi ra ngoài chơi..."
"Ô..." chị gái phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào, ánh mắt vẫn nhìn Chương Hiểu, chị co quắp trên mặt đất, hoảng sợ nhìn hai thân thể dây dưa một chỗ, không ngừng run rẩy.
"Quay trở về, chúng ta ở cùng một chỗ, sẽ luôn ở cùng một chỗ."
Nước mắt Chương Hiểu, thế nào cũng không rơi được.
"Đã hơn một giờ rồi Hiểu Tử còn chưa trở lại, sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Chúng ta đi tìm Hiểu Tử đi." Tiểu Sấu Tử đề nghị, Trương Cường nghe xong gật đầu: "Đi, qua đó xem một chút." Đứng dậy liền muốn đi, Tiểu Sấu Tử giữ chặt Trương Cường, sắc mặt có chút bất an: "Hay là chúng ta mời bác Quan đi cùng, nhỡ đâu đã xảy ra chuyện..."
"Có thể phát sinh cái gì chứ!? Hiểu Tử cát nhân thiên tướng, tự nhiên sẽ không có việc gì! Cậu không nên nói lung tung!" Trương Cường có chút tức giận trừng hắn, khóe miệng Tiểu Sấu Tử giật giật, đang muốn nổi nóng lại bị Trương Cường nói: "Muốn tức giận các loại thì đợi sau khi nhìn thấy Hiểu Tử nguyên vẹn rồi hãy giận!"
Trương Cường hi vọng Chương Hiểu sẽ không gặp phải chuyện không may, nội tâm vẫn có chút bất an. Hắn cảm thấy có lẽ Tiểu Sấu Tử nói đúng, đi tìm bác Quan, có một cao nhân bên cạnh, cho dù xảy ra sự tình gì cũng không đến nỗi nào...
"Đi, chúng ta đến nhà bác Quan!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT