"Hài tử, bác thật sự là không làm được, cháu tìm người khác đi." Người đàn ông trung niên lắc đầu thở dài, bi ai nhìn Chương Hiểu. Ông chỉ là đưa thi thể của vợ về quê chôn cất, không ngờ lại nghe được một trận đại sự xảy ra trong thôn.
Chương Hiểu đứng trước cửa nhà ông không chịu đi, "Bác có thể cứ như vậy không nghe không quan tâm sao? Đã nhiều mạng người như vậy rồi! Cứu cháu mười một tuổi năm đó cũng là bác đúng không? Nếu lúc trước bác có thể cứu tại sao bây giờ lại không thể chứ?"
Người đàn ông này là Quan Thành Trung, chính là người đã cứu Chương Hiểu ngày trước. Thậm chí khi Chương Hiểu còn nhỏ hơn lúc đó, chính ông đã chặt đứt gốc đào ở hậu viện kia. Cây đào năm đó sắp thành tinh, bởi vì xung quanh âm khí quá nặng, cây đào hấp thu tinh khí quá nhiều, tuy rằng ông không thể đối phó con quỷ cường đại dưới đáy giếng kia, thế nhưng có thể trước lúc cây đào tinh chưa thành hình đem nó nhổ tận gốc, tránh cho một mối họa lớn.
"Hài tử, bác... Bác thật sự là bất lực..." Quan Thành Trung không ngừng lắc đầu, vẻ mặt đau lòng.
Chương Hiểu nhìn ông, hung hăng nắm chặt nắm đấm, cậu nhìn Quan Thành Trung, ánh mắt có chút phiếm hồng: "Cháu cầu xin bác giúp cháu, cháu thật sự chỉ có thể tìm được bác thôi."
Quan Thành Trung nhìn Chương Hiểu, ông làm sao có thể không buồn khổ, ông và vợ tha hương nơi đất khách, ở lại một thôn nhỏ vắng vẻ xa xôi, vợ ông lại bất hạnh qua đời, cũng là bởi vì quỷ mà chết. Ông không thể làm thêm việc gì nữa, bắt thêm quỷ là rước họa vào thân, là vận cực xấu.
Chương Hiểu không nói thêm gì, cậu nhìn Quan Thành Trung, ánh mắt cương quyết mang theo đau đớn.
Sau đó cậu quay người chạy ra khỏi nhà. Quan Thành Trung nhìn đứa nhỏ này, hốc mắt không khỏi ướt, không phải là ông không giúp cậu, ông thật sự là bất lực, có rất nhiều thứ không phải bản thân có thể chống lại được.
"Hiểu Tử!"
Trương Cường mang theo Tiểu Sấu Tử đi đến nhà Chương Hiểu, Chương Hiểu đang ở nhà chăm sóc bà nội. Đêm qua bà nội bị bệnh, hiện giờ đang phải truyền nước. Chương Hiểu nói nhỏ giải thích cho hai người một chút, dẫn họ đi ra đại sảnh.
"Hiểu Tử... Tớ với Trương Cường tới thăm cậu."
Chương Hiểu nhìn vẻ mặt trầm trầm của Tiểu Sấu Tử, cười cười: "Tớ không sao, vẫn tốt lắm. Cậu đừng trưng ra bộ dáng này chứ." Trương Cường liếc mắt kéo Tiểu Sấu Tử, tiểu tử này, sao đến thời điểm này lại trở nên đàn ông như vậy hả?
"Hiểu Tử, chúng ta tới là muốn giúp cậu." Trương Cường hào sảng vỗ vỗ vai Chương Hiểu, "Hiểu Tử có chuyện gì, còn có người anh em này!"
Chương Hiểu an tâm cười cười, sau đó nhìn phía sau ngôi nhà, mặt không biểu tình nói: "Chúng ta không thể để hắn tiếp tục hại người."
"Tớ biết, tớ hiểu mà!" Tiểu Sấu Tử cướp lời nói, nhưng nhớ đến bà nội Chương Hiểu còn đang ngủ liền giảm thấp thanh âm xuống, hắn xán đầu đến: "Chúng ta mời vài đại sư lợi hại đến thu phục nó..."
Trương Cường hồ nghi nhìn Tiểu Sấu Tử, hắc, tiểu tử này bình thường sợ đến chết đi sống lại, sao thời điểm này dám nói ra mấy lời như vậy? Chương Hiểu và Trương Cường đồng thời trầm mặc, Tiểu Sấu Tử lập tức cảm thấy lạnh ngắt, cả người gắt bao bám chặt Trương Cường, "Ừ... thật ra, thật ra các cậu cứ bàn cách đi..."
Trương Cường niết Tiểu Sấu Tử một cái, nhẹ giọng trách mắng: "Không nên nói thì đừng nói, nhìn chủ ý của cậu xem, mời đại sư? Có phải cậu muốn nhà Hiểu Tử lại ồn ào một trận hay không? Vẫn ngại chưa đủ loạn hay sao?"
"Cậu thì giỏi rồi!" Tiểu Sấu Tử trừng lại hắn.
"Kỳ thật có người có thể giúp đỡ chúng ta, nhưng ông ấy không chịu." Chương Hiểu nói
"Là ai?" "Người nào?" Trương Cường Tiểu Sấu Tử cùng lúc vui mừng nhìn Chương Hiểu, Chương Hiểu đáp: "Chính là người năm xưa đã cứu chúng ta, thế nhưng ông ấy không chịu giúp, tớ đã đi tìm ông ấy rồi."
Trương Cường lơ đễnh, "Cái này dễ thôi, miễn sao tìm được người là tốt rồi. Chúng ta đi cầu ông ấy, tớ không tin ông ấy thật sự không chịu giúp chúng ta."
"Đúng đấy! Không phải còn có tớ với Trương Cường sao, tin tưởng bọn tớ, ông ấy nhất định sẽ giúp cậu. Chúng ta cùng đi cầu ông ấy!" Tiểu Sấu Tử nói xong liền muốn đứng dậy đi tìm, Trương Cường kéo hắn lại: "Cậu gấp cái gì? Cậu biết người ta sao? Đừng có gây loạn!"
"Móa ai thèm gây loạn! Tôi đây không phải đang muốn nhanh chóng tìm được người kia để thu phục con quỷ sao! Nơi nguy hiểm như vậy cậu còn muốn cho Hiểu Tử ở lại sao, ai biết khi nào thứ kia lại tới nữa."
"Được rồi, đừng cãi nhau. Tiểu Sấu Tử nói không sai. Tớ cũng đang lo lắng chuyện để tỷ tỷ với bà nội ở lại nơi này."
Trương Cường nói: "Bây giờ chúng ta đi tìm ông ấy?"
Chương Hiểu lắc đầu: "Hiện tại không được, tớ muốn thu xếp ổn thỏa cho bà nội và chị tớ trước, hai người họ ở nhà khiến tớ lo lắng."
"Vậy trước mắt hôm nay cứ để hai người ở lại nhà tớ đi, dù sao bà nội tớ cũng ở nhà một mình, vừa vặn có bạn."
Ba người thương lượng một phen, để bà nội cùng chị gái Chương Hiểu ở lại nhà Trương Cường, Trương Cường cùng Chương Hiểu thì ở lại nhà Tiểu Sấu Tử, ba người dự định buổi tối sẽ đi tìm Quan Thành Trung.
Đợi đến tối trăng lên. Hơn bảy giờ, Chương Hiểu, Trương Cường cùng Tiểu Sấu Tử ba người đi tới nhà Quan Thành Trung. Trong nhà sáng đèn, Chương Hiểu đi tới gõ cửa, không ai trả lời.
Qua thật lâu cửa mới mở ra, Quan Thành Trung một thân mồ hôi lớn mồ hôi nhỏ đi ra, "Vào đi, vừa rồi bác ở hậu viện chẻ củi nên không nghe thấy tiếng gọi cửa."
Muộn thế này còn chẻ củi? Chương Hiểu trong bụng hồ nghi, nói: "Chúng cháu đến là vì chuyện kia, bác Quan, cháu thực sự hi vọng bác có thể giúp bọn cháu."
Lần này không đợi bọn hắn nói thêm, Quan Thành Trung không ngờ lập tức đáp ứng, gật đầu nói: "Hài tử. Bác không biết có thể chế ngự hắn hay không, có thể giúp được hay không cũng chỉ có thể trông chờ vào vận khí, bác sẽ cố gắng hết sức."
Mọi người cùng hẹn tối mai gặp lại trong căn nhà kia.
Đợi đến lúc ba người Chương Hiểu đi xa, Quan Thành Trung lấy ra từ trong ngực một cây đao bằng gỗ vừa mới tạc xong ở trong hậu viện. Đây là dựa vào Đoạt hồn kim đao đã bị thất lạc mà khắc theo, chỉ tiếc linh lực không bằng một phần mười cây kim đao kia. Nhưng giờ nếu muốn tìm lại thanh kim đao thất lạc nọ, sợ là so với lên trời còn khó hơn.
Quan Thành Trung thở dài, ông quyết định đánh cược lần này, cũng không còn gì đáng sợ hơn việc bản thân chỉ còn một mình, chỉ là ông không nắm chắc phần lớn, sợ không cẩn thận sẽ chọc giận con quỷ kia, tệ hơn nữa nó sẽ đi giết hại thêm càng nhiều thôn dân.
Quan Thành Trung nhìn sắc trời, ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng tỏ, không biết là phúc hay họa...
Buổi tối đi ngủ, Trương Cường cùng Tiểu Sấu Tử một phòng, Chương Hiểu nằm bên phòng sát vách. Ngủ đến nửa đêm Chương Hiểu bị âm thanh kỳ quái đánh thức, cậu vùi mặt vào chăn, không khỏi có chút nóng người, cái này Trương Cường cùng Tiểu Sấu Tử cũng quá lớn mật rồi, ở nhà cũng dám như vậy...
Chương Hiểu đột nhiên nhớ tới con quỷ kia, đầu óc tựa như vướng mắc điều gì, trong đầu cứ hiện lên gương mặt con quỷ đó. Một hồi lâu cậu vùi đầu vào tay, Chương Hiểu phát hiện mình ngoại trừ oán hận cùng sợ hãi hắn ra, hoàn toàn không có chán ghét. Thậm chí còn cảm thấy, lúc nhỏ có hắn, cũng tốt. Giả như không có những sự tình sau này phát sinh mà nói...
"Móa nó điểm nhẹ!" Sát vách truyền đến âm thanh Tiểu Sấu Tử tức giận mắng, Chương Hiểu dùng gối bịt chặt đầu.
Trên giường, Trương Cường đang đặt Tiểu Sấu Tử dưới thân hôn hôn lên mặt hắn: "Cậu đừng kêu lớn như vậy, Hiểu Tử đang ngủ ở phòng bên..."
"Ai kêu lớn! A--"
"Xem đi, đây không phải là cậu kêu sao?"
"Có gan cậu đừng có động thêm nữa" Tiểu Sấu Tử đẩy hắn ra, hai chân vòng trên lưng Trương Cường tuột xuống, ý muốn rời khỏi Trương Cường. Trương Cường làm sao có thể dễ dàng thả ra, đem tiểu tử đang ngọ nguậy cưỡng ép kéo vào trong ngực, "Tôi sai rồi... Cậu đừng giận, tôi cam đoan sẽ điểm nhẹ."
Dưới thân lại một trận trùng kích mãnh liệt, Tiểu Sấu Tử cảm thấy ruột mình cũng sắp bị đâm hỏng rồi, ngoại trừ khiến cho Trương Cường thoải mái ra hắn nửa điểm khoái cảm cũng không có, Tiểu Sấu Tử cào lên lưng Trương Cường: "Tôi không làm! Cậu thả tôi ra! Đau quá!"
Trương Cường đau lòng không nỡ, rồi lại không khống chế nổi chính mình. Ngừng lại một chút lật Tiểu Sấu Tử lại, từ phía sau hắn tiến vào. Trương Cường vuốt ve lưng hắn, ôn nhu nói: "Đợi một lát sẽ tốt ngay."
"Mới vừa rồi cậu nói tốt! Đến bây giờ cũng chưa có tốt! Cậu gạt người! Mau xuống, tôi không làm! Khốn kiếp! Cậu đồ xấu xa! Dựa vào cái gì chỉ có mình cậu thoải mái a!" Tiểu Sấu Tử nức nở dưới thân vùng vẫy. Trương Cường cũng không biết làm sao, lúc nãy khiêu khích mình là hắn, bây giờ khóc nháo kêu không làm cũng là hắn.
"Nghe lời, đừng làm rộn." Trương Cường đưa tay ôm vòng eo nhỏ gầy của Tiểu Sấu Tử, thả chậm tốc độ dụ dỗ. Trong nháy mắt đỉnh vào nơi nào đó, Tiểu Sấu Tử lại kêu lên, Trương Cường luống cuống: "Đau lắm sao?" Thanh âm Tiểu Sấu Tử có chút thay đổi, "Ưm... có chút thoải mái, cậu... cậu tiếp tục..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT