Mặc dù Châu Kha Vũ và Lưu Chương đã nói cùng nhau cố gắng nuôi dưỡng đứa bé thật tốt nhưng trên thực tế hai người họ đối mặt với một sinh mệnh nhỏ thường xuyên lúng túng, giống như bạn đã thề thốt ôn tập trước khi bài kiểm tra toán nhưng đến khi nhìn bài thi, ờm, quả nhiên vẫn là chỉ có thể trông chờ vào may mắn.

Khi đứa trẻ vẫn chưa sinh, Lưu Chương thường xuyên thức dậy sớm hơn Châu Kha Vũ một chút, nhìn khuôn mặt có thể búng ra sữa của Châu Kha Vũ bỗng buồn phiền, hắn vẫn là một đứa trẻ nhỏ, sao lại đi nuôi một đứa bé chứ, đáng lẽ bản thân vẫn nên âm thầm chạy trốn.

Khía cạnh này Châu Kha Vũ thực sự hiểu rõ ràng hơn những gì anh nghĩ, trong lòng Lưu Chương có bất kì suy nghĩ gì, trong lòng hắn đều hiểu rõ, nhưng hắn không thể trực tiếp nói với Lưu Chương "Em thật sự không phải trẻ con", chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân chứng mình cho Lưu Chương.

Ba tháng đầu, cơ thể Lưu Chương không có phản ứng gì lớn, Châu Kha Vũ còn nghĩ xem ra không có đáng sợ như thế. Kết quả ba tháng qua đi, Lưu Chương liền bắt đầu giống như công tắc kì quái.

Phản ứng ốm nghén không nhắc trước, căn bản là ăn cái gì nôn cái đấy, Châu Kha Vũ ôm anh vào lòng vừa vỗ nhẹ lưng anh cho dễ thở, vừa đau lòng hỏi anh "Có thứ gì rất muốn ăn không?", Lưu Chương ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn hắn, nói ra câu khiến trong lòng Châu Kha Vũ thấy lạnh.

"Anh muốn ăn sủi cảo, còn muốn gặm cổ vịt, ngày ngày ăn đồ Tây rất mệt, nếu như có sữa socola thì tốt... còn muốn ăn dưa hấu, tại sao bây giờ không phải là mùa hè! Thật phiền mà----"

Châu Kha Vũ cầu cứu viện vòng bàn bè, người ở Mĩ, đối tượng muốn ăn sủi cảo phải làm sao.

Bỏ qua hơn chục tin nhắn tổn thương hắn, vẫn là Bá Viễn chỉ cho hắn một cách, cách nhà hắn ba cây số có một siêu thị Trung Quốc mở cửa 24 giờ, bây giờ đi mua sủi cảo đông lạnh vẫn còn kịp.

Châu Kha Vũ đắp chăn cho Lưu Chương, bật đèn ngủ hình vịt nhỏ trên đầu giường nhanh chóng thay quần áo đi mua sủi cảo cho Lưu Chương, khó khăn lắm mới lấy được hộp sủi cảo cuối cùng rồi vội vàng quay về. Omega nhà mình ngủ đến say sưa. Châu Kha Vũ nhẹ lắc lắc anh, hỏi anh có muốn dậy ăn sủi cảo không, kết quả anh rụt đầu lại trong chăn bảo buồn ngủ lắm, nhanh đi ngủ đi.

Châu Kha Vũ đành chịu thôi, tắt đèn đầu giường chuẩn bị ngủ, Lưu Chương theo nguồn nhiệt quay lại, vùi đầu vào lòng hắn, ngửi mùi cà phê trên người, lại mơ mơ hồ hồ nói muốn uống cà phê. Châu Kha Vũ chợt nghĩ đến, may thay mùi tin tức tố của bản thân bình thường, nếu đổi lại là tin tức tố của Trương Gia Nguyên, đoán chừng Lưu Chương sẽ nói muốn ăn hành tây và tương Dinh Khẩu mất.

Sáng ngày hôm sau, Lưu Chương nhìn Châu Kha Vũ sáng sớm đã dậy và nhìn đĩa sủi cảo không còn nhìn được màu trắng của vỏ bánh, dùng đũa lật hai cái hỏi Châu Kha Vũ đây là đồ gì, Châu Kha Vũ mới ngại ngùng xoa đầu nói, ờm... sủi cảo đông lạnh.

Lưu Chương bật cười, nếu như đồ này có thể nói là sủi cảo đông lạnh vậy thì trong bụng anh có thể nói là cún con rồi, mặc dù cũng hơi tàn nhẫn. Châu Kha Vũ hạ quyết tâm từ ngày hôm nay cần luyện tốt kĩ năng nấu nướng, nhưng hắn có lẽ đối với chuyện này không có chút thiên phú gì, cho đến khi Lưu Chương nhập viện đợi sinh, hắn vẫn chỉ biết luộc sủi cảo đông lạnh, nhưng ít nhất sẽ không bị vỡ, Lưu Chương xoa đầu hắn khen hắn làm rất tốt.

Khẩu vị trở nên kì quái không phải điều khó nhất, Châu Kha Vũ cảm thấy khó nhất chính là chung cư họ chỉ có một giường. Đây có nghĩa là gì, nghĩa là hai người họ khi sinh hoạt không được phép cùng phòng, như vậy khó tránh khỏi châm ngòi nổ.

Có một lần Lưu Chương vừa hay đến kì phát tình, thật sự chịu không nổi, tin tức tố mùi đào mật trộn cùng cà phê gần như nổ tung cả căn phòng, anh vội đến nỗi nước mắt hòa lẫn với mồ hôi, Châu Kha Vũ cắn vào cổ anh để truyền tin tức tố, Lưu Chương quay đầu nhìn hắn, tóc bị mồ hôi làm ướt dính lại trên trán, giống như cún nhỏ bị ướt, không ngừng hỏi hắn, thật sự một lần không làm ư? Chỉ một lần, chỉ một lần thôi có được không. Cuối cùng không nhịn được mà cho anh một lần, sau khi làm xong cả người Lưu Chương không khác gì một quả đào mật mềm nhũn, vòng tay ôm eo hắn lẩm bẩm nói rất yêu hắn, Châu Kha Vũ lấy khăn mặt lau người cho anh, an ủi bảo thoải mái rồi nhanh đi ngủ thôi, bản thân lại chạy vào tắm nước lạnh.

Sáng hôm sau Lưu Chương dạy dỗ hắn, sao có thể phóng túng anh chứ, Châu Kha Vũ thật sự rất oan ức, dè dặt giải thích em muốn từ ba tháng trước rồi... Lưu Chương gõ xuống trán hắn, lần sau không cho phép nữa biết chưa? Lí do cự tuyệt rất đầy đủ, đứa bé trong bụng hôm qua báo mộng nói với anh, bị em đẩy đau đấy. Khi Lưu Chương nói xong xấu hổ kì lạ, nhìn cũng không dám nhìn Châu Kha Vũ một cái, Châu Kha Vũ nhìn bụng anh, lại nhìn lại mình, ngây người tại chỗ cười ngốc.

Điều này vẫn luôn được Châu Kha Vũ ghi nhớ, trước dự sinh một đêm, tại giường trong bệnh viện, Châu Kha Vũ nắm lấy tay anh nói em rất căng thẳng. Lưu Chương nheo mắt nhìn hắn, làm một biểu cảm nghi hoặc: "Em trai, là anh sinh, em căng thẳng cái gì?" Châu Kha Vũ chợt nghĩ đến gì đó, quay người rất căng thẳng hỏi anh: "Lưu Chương, con sẽ không bị em đẩy hỏng chứ? Em hối hận em hối hận rồi, em chỉ hi vọng ngày mai con bình bình an an sinh ra."

Lưu Chương cười rất lâu, cười đến nỗi omega nóng nảy giường bên cạnh dùng cử chỉ quốc tế ra hiệu bảo hai người họ im lặng, Lưu Chương mới dừng lại, anh đặt tay Châu Kha Vũ lên bụng mình: "Em quên tên mình đặt? Tiểu Sam Thụ (hoặc tuyết tùng nhỏ) sẽ phát triển tốt trong mùa đông, vấn đề không lớn, anh không căng thẳng."

Châu Kha Vũ nói nhưng em vẫn căng thẳng, Lưu Chương tính toán đổi chủ đề, hỏi hắn em nghĩ đứa trẻ sẽ trông như nào, giống em hay giống anh.

"Em hi vọng đôi mắt giống anh, môi giống em." Châu Kha Vũ dùng ngón tay chạm vào mắt anh.

"Dù sao chắc chắn chân sẽ dài giống em, hôm nay vẫn đạp anh, nhưng ngược lại anh hi vọng đôi mắt giống em, puppy eyes dễ thương biết bao." Lưu Chương cười nói.

"Bây giờ thảo luận cũng không có ý nghĩa, đợi ngày mai con sinh ra sẽ biết thôi."

"Nhưng mà tưởng tượng như này rất vui, còn căng thẳng không?" Lưu Chương hôn Châu Kha Vũ.

"Không căng thẳng nữa."

"Vậy thì tốt, bây giờ đến lượt anh căng thẳng rồi. Em tiếp tục nói chuyện cùng anh đi."

-

Châu Kha Vũ ngoài cửa phòng phẫu thuật, cảm ơn bản thân trong mười tháng qua đã chạy không dưới trăm lần đến siêu thị nâng cao thể chất cơ thể của Lưu Chương, tóm lại tất cả đều rất thuận lợi, khi hắn nhìn thấy một lớn một nhỏ được đẩy ra, an tâm thở phòm nhẹ nhõm.

Đứa bé ban đầu rất ngoan, không thích khóc cũng không thích ồn, đôi mắt đen nhìn khắp mọi nơi, nhìn thấy Châu Kha Vũ và Lưu Chương cắn ngón tay rồi cười, Châu Kha Vũ vô cùng vui vẻ, quay video chia sẻ lên vòng bạn bè khoe khoang nói không hổ là con của mình.

Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc kéo Bá Viễn bay qua ngay trong đêm, còn không quên cửa hàng mẹ và bé ở sân bay mua vài bộ đồ chơi cho đứa trẻ, con ếch xanh nhỏ rất đáng yêu, chính là không biết con cá nhỏ đen kia là gì trông có hơi kì quái, Châu Kha Vũ nghi ngờ chất vấn thẩm mĩ của Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc. Chẳng qua đứa bé không phân biệt được, còn cực kì thích cho vào miệng cắn đến vui vẻ.

Trương Gia Nguyên không tin, dùng ngón tay chọc chọc hai má thịt của đứa trẻ: "Thấy em cũng cười đấy thôi, Châu Kha Vũ khoe khoang của anh chả có ý nghĩa gì." Kết quả giây tiếp theo đứa trẻ miệng oa oa, bắt đầu khóc*. Lưu Chương bên cạnh gặm gần hết quả táo Bá Viễn mang đến, vỗ nhẹ tay nói không rõ: "Tiểu Sam, làm rất tốt." Đứa trẻ thấy anh liền cười.

*Nguyên văn "掉金豆子" nghĩa là: điệu kim đậu tử: một là nước mắt có hình hạt đậu, hai là ý nói nước mắt rất quý, không được khóc, 3 là lời người lớn dỗ trẻ con khi bé đang khóc, đối với một đứa bé thì "vàng" là vô giá, nếu khóc sẽ làm "vàng" bị bốc hơi đi, vì vậy, không nên khóc, đừng khóc nữa.

Đôi mắt cún con rất giống Châu Kha Vũ, long lanh lấp lánh, Lưu Chương nhìn con rồi nhìn Châu Kha Vũ, nhìn kiểu gì cũng đều thích, cơn ác mộng khi đó, mơ thấy đứa bé chỉ giống anh không giống Châu Kha Vũ, cuối cùng không có thành công. Có lẽ là vì trong mơ chỉ có một mình anh, nhưng bây giờ cùng Châu Kha Vũ ở cạnh nhau rồi, Lưu Chương nghĩ.

Lưu Chương hỏi Bá Viễn gần đây có chuyện gì thú vị không, ở nước ngoài đất khách quê người không quen, em chỉ thích nói chuyện với Châu Kha Vũ, bây giờ mọi người đến đây rồi em chắc chắn sẽ nói chuyện rất lâu với mọi người. Châu Kha Vũ ở bên cạnh nhắc nhở anh, cơ thể anh không cho phép anh nói chuyện lâu đâu. Lưu Chương coi như không nghe thấy, omega cũng sẽ có tính khí nhỏ như thế.

Bá Viễn cười nhìn Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên: "Hai người họ cuối cùng cũng đánh dấu cả đời rồi, có lẽ tuần tới đi lĩnh chứng đấy. Không phải là Trương Gia Nguyên ghen tị nên hai người quyết định tạm thời đến đây sao?"

Trương Gia Nguyên kích động nói lĩnh chứng hôm nào lấy chả được, còn phải chụp ảnh kết hôn đẹp hơn Châu Kha Vũ với Lưu Chương nữa. Lâm Mặc nói thế tốt quá, chúng ta bế em bé đi chụp cùng. Trương Gia Nguyên hỏi anh muốn có con rồi à? Không phải nói muốn chơi thêm hai năm nữa sao? Được được được chúng ta tối nay liền tạo em bé!

Bá Viễn bảo họ đừng giỡn nữa, khu vục công cộng. Lưu Chương truy hỏi anh với PaiPai sao rồi, cậu bé thế nào rồi, Bá Viễn nói cậu ấy phân hóa thành alpha rồi, mới tỏ tình, cậu ấy theo đuổi anh, anh cũng đồng ý rồi. Lưu Chương nói chuyện tốt nha, cảm thấy gần đây chuyện tốt rất nhiều.

Đúng vậy, chuyện tốt rất nhiều, cùng với sự ra đời của đứa trẻ.

Mùa đông cũng sắp qua rồi, mùa xuân cũng sắp tới.

Tuyết đầu mùa mang đến Tiểu Sam Thụ, tuyết tùng xanh tươi bốn mùa, ghi lại tình yêu ở mọi nơi trên thế giới.

Hạnh phúc vẫn luôn tiếp diễn.

26.11

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play