Trước khi gặp được Châu Kha Vũ Lưu Chương vẫn luôn theo chủ nghĩa lí tính, mọi việc mọi vật đều do lí trí chi phối, thế giới cần kế hoạch và quy tắc, thế giới cần có người duy trì sáng suốt và logic. Nhưng Châu Kha Vũ một lần lại một lần dẫn anh đi trên con đường khác, vì thế tâm tư, nước mắt, chân tình đều đồng hành cùng anh, mới phát hiện hóa ra sống có tình cảm không phải là chuyện xấu.

Phải, thế giới hiện tại cần những người duy trì sáng suốt và logic, nhưng thế giới hiện tại không chỉ có một mình anh, anh có thể ở trong vòng tay Châu Kha Vũ làm một tên ngốc mất tư duy, thoát khỏi tất cả phiền não và ràng buộc, ích kỉ một chút cùng Châu Kha Vũ đi tìm hạnh phúc.

Châu Kha Vũ là một thế giới khác của anh, ba năm trước hắn đi qua gieo hạt giống nơi này, cuối cùng ba năm sau nở hoa, những cành lá xanh non dịu dàng cũng níu bước chân anh, không cần phải đi ngao du nơi xa xôi, ở bên cạnh tôi, hoặc đưa tôi đi cùng bạn, tôi sẽ xua tan nỗi cô đơn của bạn.

Châu Kha Vũ bảo thời gian để chuẩn bị du học rất dài, may thay hắn trước đây đã thi xong Toefl, lại thêm sự giúp đỡ của anh trai, chắc là có thể theo kịp một nửa số môn học kì tiếp theo, không theo kịp cũng không sao, mục tiêu một năm này của hắn chính là cùng Lưu Chương nuôi dưỡng đứa trẻ này thật tốt, nửa kì tiếp theo chắc chắn Lưu Chương cũng muốn nghỉ học ở nhà, tự mình làm một bảo mẫu nhỏ.

Dáng vẻ ngồi bên giường cùng Lưu Chương nói chuyện của Châu Kha Vũ rất chân thành, Lưu Chương thích nhất đôi mắt của Châu Kha Vũ, một chút tâm sự cũng không giấu được, tâm trạng vui mừng trong ánh mắt cũng sắp tràn ra, chính là vòng đen dưới mắt hiện ra có hơi không hợp.

Lưu Chương ngồi trên giường đánh đầu hắn: "Cậu là tên ngốc à? Lại không ngủ một đêm đúng không! Tôi xứng đáng để cậu bức bản thân vậy à?" Nói xong nước mắt liền rơi, Châu Kha Vũ muốn lấy giấy lau cho anh, anh vội xoay người không cho Châu Kha Vũ thấy: "Thật phiền mà --- Đừng nhìn tôi---"

Châu Kha Vũ ngồi lên giường nắm lấy tay Lưu Chương: "Anh đừng khóc, đợi chút chụp ảnh cưới không đẹp nữa mất! Hơn nữa, em cũng không phải vì anh..." Lưu Chương bị hắn làm tức giận quay đầu: "Vậy cậu là vì ai? Nhà cậu cũng có sản nghiệp cần cậu thừa kế à?"

Châu Kha Vũ lừa thành công anh quay lại, lập tức cầm giấy lau đi nước mắt, vừa lau vừa an ủi anh: "Em là vì bản thân nha, em thích anh như thế, em muốn cùng anh bên nhau không lẽ không phải vì bản thân em sao? Vì thế anh đừng thấy áy náy, áy náy cũng vô dụng, dù sao em cũng muốn đi cùng anh, anh đi đâu em theo đấy."

Lưu Chương ôm hắn, như không biết nên nói những gì, các loại suy nghĩ chạy đua trong đầu, không có gì có thể giành được vị trí đầu tiên, đơn giản mà nói thì suy nghĩ không thể biểu đạt được tâm trạng của anh, vậy nên anh lựa chọn dùng một cái ôm để kết thúc tất cả điều này.

Châu Kha Vũ ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng anh: "Chỉ khóc một ngày hôm nay thôi, sau này không khóc nữa, lần này em quyết định muộn rồi, nhưng sau này mỗi bước em sẽ tiến đến phía anh, anh theo em thì tốt."

"Ừm, suýt nữa quên mất." Châu Kha Vũ chỉ bụng anh: "Cả đứa bé trong đó cũng theo em, sau này chúng ta chính là một nhà ba người."

Lưu Chương khóc rồi lại cười, đập mạnh vai hắn hai cái.

Nhanh quá, cứ như vậy quyết định cùng cậu ấy đi qua một đời.

Nhưng lại không giấu được vui vẻ, bởi vì rất thích cậu ấy.

-

Ảnh cưới cũng không chụp được, bởi vì Lưu Chương khóc đến nỗi mắt đều sưng húp lên, tìm kính của Châu Kha Vũ đeo để che đi. Chứng nhận kết hôn một lần trong đời, anh không muốn có đôi mắt sưng như mắt cá, không chụp, ngày mai rồi đi.

Châu Kha Vũ nói: "Bảo anh đừng khóc, hôm nay không lĩnh chứng, em lại lo lắng thêm một đêm nhỡ ngày mai anh hối hận thì phải làm sao."

Lưu Chương chỉ quầng thâm mắt của hắn, học theo hắn nói: "Bảo em không thức đêm, hôm nay lĩnh chứng, vậy chính là câu chuyện tình yêu của cá mắt sưng và gấu trúc rồi."

Châu Kha Vũ nghĩ một hồi, vẫn là lấy quần áo cho anh: "Đi, chúng ta đi mua nhẫn kết hôn, cho dù là cá mắt sưng và gấu trúc kết hôn, cũng phải cần nhẫn kết hôn."

Nhẫn kết hôn đối với Lưu Chương mà nói kì thực rất dễ chọn, nhưng với Châu Kha Vũ với chứng rối loạn ám ảnh lựa chọn này thật sự quá khó. Alpha trẻ tuổi từ đầu đi đến cuối cửa hàng, lại quay ngược lại, Lưu Chương lúc đầu còn cùng hắn xem, sau khi Châu Kha Vũ đi đến lần thứ năm, Lưu Chương kéo góc áo hắn: "Không được rồi, anh qua bên kia ngồi một chút, con trai em đè anh rồi." Châu Kha Vũ lòng nghĩ con trai em mới một tháng, làm sao có thể đè anh được, nhưng hắn cũng biết bệnh của bản thân, gật đầu tự mình từ từ chọn.

Cuối cùng cầm hai đôi nhẫn đặt trước mặt Lưu Chương, một đôi là nhật nguyệt, một đôi là cặp nhẫn bạc sterling cổ điển, chị gái hướng dẫn mua sắm giới thiệu nói có thể khắc tên bên trong chiếc nhẫn, tương đối phù hợp để kết hôn. Nhưng mà Lưu Chương thích đôi nhật nguyệt hơn, Châu Kha Vũ hỏi anh vì sao thích. Lưu Chương lắc lắc đầu nói không biết, chỉ là có cảm giác vừa gặp đã thích, đầu tiên nhìn thấy đã liền thích, giống như nhìn thấy chúng ta lần đầu gặp mặt.

Lần đầu tiên gặp mặt anh gọi hắn đàn em thuận đường giúp tôi được không, tiến vào dưới tán ô của Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ vốn là người sợ xã hội, nhưng lại bất giác nghiêng nửa tán ô che cho vị khách không mời mà đến, mùi đào mật thoang thoảng của omega bao quanh hắn, tạo nên tình yêu thanh xuân nở muộn của hắn.

Khi chị gái hướng dẫn mua sắm hỏi hai người họ chọn đôi nào, Châu Kha Vũ mua luôn hai đôi, một đôi dùng để kết hôn, khắc tên hai người, bình thường mang theo không phô trương nhưng thiết kế rất tốt. Nhật nguyệt tặng cho Lưu Chương coi như quà kết hôn, khi Lưu Chương cầm lấy mới phát hiện, bên trong chiếc nhẫn có một dòng chữ, một chiếc là "You are my sunshine", chiếc còn lại là "You are my moonlight".

Anh đưa chiếc mặt trời cho Châu Kha Vũ, rất lợi hại học cách cầu hôn Châu Kha Vũ như trong nam chính phim truyền hình, kết quả Châu Kha Vũ nhìn thấy liền cười: ""Ai bảo cơ thể bản thân không thể ngồi xổm chứ, em nhận em nhận, nhanh đứng dậy mặt trăng nhỏ của em."

Mặt trăng nhỏ của em.

Ừm.

Tai Lưu Chương đỏ lên.

-

Tìm một ngày lành đi kết hôn, bản thông báo chính thức đến vòng bạn bè do Châu Kha Vũ nghĩ ra.

"么❤@刘彰/周柯宇"

Giấy đăng kí kết hôn của hai người đẹp đến mức khiến người khác tức giận, Châu Kha Vũ đôi mắt cong lên vì cười, Lưu Chương có hơi dè dặt, tay giữ chặt lấy ngón út Châu Kha Vũ, nhìn sao cũng là bầu không khí vô cùng ngọt ngào.

Thú vị hơn ảnh kết hôn của hai người là phần bình luận ở phía dưới.

Nguyên không bình thường: Chết tiệt! Anh sao lại nhanh như thế! @Lâm Mặc siêu cấp đẹp trai Lâm Mặc khi nào cũng cho em vậy đi!

Lâm Mặc siêu cấp đẹp trai: Yo! Nhanh ghê~ nhớ để đứa bé gọi tớ một tiếng bố nuôi~

Lâm mặc siêu cấp đẹp trai trả lời Nguyên không bình thường: Tai điếc rồi không nghe thấy🥺

BOYUAN: Chúc mừng! Trước khi đi nhớ đến kiểm tra.

Ngôi sao lớn Pai Pai Pai: Anh, kết hôn vui vẻ!

Oscar:... Hai người cậu vậy mà biết nhau?

Daniel Sun trả lời Oscar: Còn tưởng con em sinh xong anh mới biết chứ.... Man em thật sự man rồi.

Lưu Chương từ phía sau tựa đầu vào vai Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ quay lại đặt lên môi anh nụ hôn, anh vừa mới uống sữa socola, hiện giờ trong miệng vẫn còn ngọt, Lưu Chương nắm tay hắn, bị hôn đến thở dốc, cấu vào tay Châu Kha Vũ bảo hắn dừng một lát, Châu Kha Vũ hỏi sao vậy.

"Nhân tiện hỏi mấy người Lâm Mặc nên đặt tên gì hay cho đứa bé đi, hai ngày nay anh lật từ điển sắp nát rồi, sao cũng tìm không được." Châu Kha Vũ tiếp tục hôn anh, môi trượt trên mặt anh, thở dốc nhẹ nói: "Không cần hỏi đâu! Em sớm đã nghĩ xong rồi..."

Mắt Lưu Chương bỗng sáng lên: "Nhanh nói đi, lỡ nghe không hay anh còn sửa kịp."

Châu Kha Vũ ngắt thịt mặt anh: "Anh không tin trình độ đặt tên của em à? Anh đặt một tên nghe xem nào."

"Không, Bá Viễn đã đặt một tên vào hôm nọ, gọi là Châu Hắc Áp, Châu là em, Áp là anh, vì anh lớn lên giống YaYa."

Châu Kha Vũ nín cười tiếp tục hỏi anh: "Sau đó thì?"

"Tất nhiên anh gạt bỏ ngay tại chỗ rồi, sợ đứa trẻ sau này khi đi trên phố mua cổ vịt có bóng đen tâm lí."

Lưu Chương cũng không nhịn cười lên, hai người cười một hồi năm trên giường, Châu Kha Vũ xoa bụng anh: "Dù không biết là trai hay gái, nhưng em quyết định xong một từ "Sam", lấy một nửa từ tên hai chúng ta ghép lại. Em còn hỏi anh em, họ nói tuyết tùng thường tươi tốt quanh năm, ngày sinh của anh dự tính vào ngày đông, cây con cũng phát triển tốt vào mùa đông dài, hàm ý rất hay."

*Chữ Kha 柯 và Chương 彰 ghép thành 衫. Tuyết tùng là 杉树, nếu là tên của bé thì là Sam Thụ.

Lưu Chương chủ động hôn Châu Kha Vũ: "Vậy chọn từ này đi, không đổi nữa."

"Tên mụ nữa? Tên mụ anh định một chữ đi."

"Buồn ngủ rồi, đợi đến khi đứa trẻ ra đời nghĩ lại đi."

"Chọn một chữ đi mà, sợ anh đến lúc đó quên mất."

"Châu Kha Vũ thật ồn! Anh muốn đi ngủ rồi! Còn như thế thật sự sẽ gọi là Châu Hắc Áp đấy."

"Hắc là hắc trong hắc phụng lê ( thích em tiếng Quảng Đông) đúng không? Anh rất yêu em nhỉ."

Lưu Chương tắt đèn, trong đêm tối không nhịn được cười, hai người nhìn nhau trong đêm đen, mắt nhìn nhau.

"Châu Kha Vũ?"

"Chyện gì vậy?"

"Anh thật sự rất yêu em."

"Em cũng rất yêu anh."

END.

Mẹ ruột của fic: Lần đầu viết abo, viết không được hay mong mọi người thông cảm. Nếu có thời gian nhất định sẽ có phiên ngoại.

26.11

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play