2 1

Chẩm Lập Phong luôn luôn làm việc hùng hùng hổ hổ, hắn sốt ruột muốn quay về, nếu không phải đối tác làm ăn đã tan tầm, hắn nóng lòng muốn làm thâu đêm nay cho xong việc, để có thể chạy ngay về nhà.

Nhưng đã không còn cách nào hoàn thành sớm, Chẩm Lập Phong vẫn phải nhẫn nại thương lượng với đối phương.

"Chẩm tổng, hy vọng lần hợp tác này của chúng ta tiến triển thuận lợi."

"Hợp tác vui vẻ."

Hôm nay đại biểu giao lưu hợp tác với bọn hắn là một tiên sinh omega khéo léo.

Sau khi bàn xong chính sự, hai người bọn họ trên bàn ăn còn có thể tán gẫu vài câu đơn giản.

Cuối cùng gần tới lúc tạm biệt, chồng của omega tiên sinh dắt theo bạn nhỏ đến nhà hàng đón anh về nhà.

Bạn nhỏ có dáng người tròn vo, ngay cả trên bàn tay bé xinh là từng ngón từng ngón múp míp, vừa nhìn thấy papa đã vui vẻ vẫy vẫy, đôi mắt to tròn như hai hòn bi ve cũng cười đến độ híp lại cong cong.

Chẩm Lập Phong nhìn omega mới vừa mạnh mẽ vang dội, nét mặt hiện giờ đã mềm nhũn, dang vẻ nghiêm túc lập tức tan ra, trở nên ngọt ngào mềm mại.

Chẩm Lập Phong lặng lẽ đứng từ xa nhìn khung cảnh một nhà ba nười ấm áp của họ, khao khát nồng đậm trong đôi mắt như muốn tràn ra, ngay cả trợ lý đi theo bên cạnh cũng không nhịn được trêu ghẹo.

"Trước giờ không phát hiện ra, Chẩm tổng thích trẻ con như vậy." trợ lý cũng không hiểu rõ chuyện riêng của hắn, còn mở lời đùa, "Ngài với Vệ tổng nhanh chớp thời cơ sinh một đứa thôi."

Mới đầu Chẩm Lập Phong hơi sửng sốt, sau đó chỉ cười khổ đáp một tiếng.

Hắn của quá khứ hẳn sẽ làm vậy.

2 2

Chẩm Lập Phong kết hôn với người yêu nhiều năm rồi vẫn chưa có con.

Khả năng sinh dục của beta từ trước đến nay đã không thể cao như omega, lại thêm việc bọn họ nhiều năm luôn luôn bận rộn cho sự nghiệp như vậy, không có tinh lực để nuôi dưỡng và giáo dục thêm một sinh linh nhỏ bé, cho nên vấn đề liên quan đến đứa nhỏ luôn bị bọn họ gác lại.

Nhưng điều này cũng không thể hiện rằng, hắn không chờ mong có được một kết tinh tinh yêu thuộc về bọn hắn.

Có trời mới biết lúc Chẩm Lập Phong nhìn thấy giấy thử thai bị Vệ Tiểu Thảo giấu đi, hắn vui sướng bao nhiêu.

Hắn cứ như một con ngựa hoang lao đi không ngừng, mua một đống đồ dùng cho trẻ sơ sinh, ăn ở, ngay cả xe tập đi cho bé cũng mua hai chiếc.

Hắn tha thiết ngóng trông Vệ Tiểu Thảo về nhà, người hắn chờ lại mang trên vẻ mặt lạnh lùng, nhướng mày chất vấn hắn.

"Anh mua những thứ này làm gì?"

"Bé con, em về rồi. Em nhìn xem mấy cái túi nhỏ này đáng yêu không?" Chẩm Lập Phong còn đắm chìm trong vui sướng vì được làm papa, chẳng thể nào tự kiềm chế, "Em thích màu gì?"

"Em thích mấy thứ này làm gì? Em còn đang bệnh..."

"Được rồi được rồi, anh hiểu mà bảo bối, tâm trạng lúc này thất thương lắm, mau qua đây ngồi, có mệt hay không? Nghỉ ngơi trước đi, đang sống cho hai mình nên không được để bị mệt."

"Anh đang nói cái gì?" Vệ Tiểu Thảo đầy mặt lạnh lùng, "Trong bụng em căn bản không bé con nào cả."

"Sao lại thế được? Rõ ràng giấy thử đã hai vạch..." Chẩm Lập Phong nhìn người yêu quen thuộc mà lại cảm thấy lạ lẫm, "Em cũng không bàn bạc gì với anh, mà đã... quyết định không sinh đứa nhỏ đúng không?"

Vẻ lạnh băng của Vệ Tiểu Thảo trong nháy mắt liền trở nên vặn vẹo.

"Anh muốn cứ như vậy mà có con?"

"Em nghĩ xem đứa nhỏ này có lỗi gì?" Chẩm Lập Phong bị cảm giác thất lạc hun đỏ cả khuôn mặt, "Chúng mình đã ở chung hai mươi năm, anh muốn có một kết tinh tình yêu chỉ thuộc về hai ta cũng không thể?"

"Đứa nhỏ cũng không phải nhu yếu phẩm, em không nghĩ đến việc sinh con trong hoàn cảnh này. Càng không muốn cãi nhau với anh..."

Câu nói lúc đó cậu thốt lên, cho tới bây giờ vẫn khiến Chẩm Lập Phong đau lòng.

Vệ Tiểu Thảo nói.

"Nếu anh thấy không vừa ý, vậy thì đi kiếm một ai sẵn lòng sinh con cho anh đi, đừng tìm em."

Hình như chẳng ai trong bọn họ sai, lại hình như ai cũng có lỗi, nhưng chỉa ra gai nhọn khắp nơi, không cách nào hòa hợp.

2 3

Khi đó bọn họ chia tay trong không vui.

Từ chuyện của đứa nhỏ rồi những cuộc cãi vã liên tiếp, thời điểm đó Chẩm Lập Phong và Vệ Tiểu Thảo đã mở màn một chuỗi chiến tranh lạnh tưởng như không có hồi kết.

Ai cũng không biết phải hòa hoãn như thế nào, lại càng không muốn cúi đầu.

Bao nhiêu lần Chẩm Lập Phong muốn mở miệng giảng hòa, thì lại bấy nhiêu lần lùi bước trước khi lâm trận. Thậm chí hắn bắt đầu tự hỏi vì sao sau nhiều năm như vậy, hắn vẫn muốn cúi đầu bước tiếp, mọi chuyện dù đúng hay sai cũng đều là hắn lùi một bước, mới khiến Vệ Tiểu Thảo không kiêng nể gì cả, ngay cả việc tước đi tính mạng của một sinh linh chưa chào đời, cậu cũng tự ý quyết định, hoàn toàn không để ý cảm xúc của nửa kia là hắn.

Trên thực tế, hai người bọn họ đều không thể nói là vô tội, nhưng càng phân vân rốt cục ai đúng ai sai như vậy, mới khiến bọn hắn chẳng thể quyết đoán.

Vào cái ngày được tòa án phán định ly hôn, bọn họ trái lại khó có được một phen thành thật với nhau.

Vì muốn ly hôn, nên Vệ Tiểu Thảo triệt để vạch mặt hắn, trực tiếp tố cáo hắn lên tòa, sau một hồi lôi kéo, Chẩm Lập Phong không thể làm gì ngoài lựa chọn buông tay.

Thực ra việc bồi thường ly hôn đối với thu nhập của hắn cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.

Trong lòng Vệ Tiểu Thảo rất quả quyết ly hôn, đến mức ngay cả vật ngoài thân cũng không quan trọng nữa.

Để lại phần lớn tài sản cho Chẩm Lập Phong, Vệ Tiểu Thảo cuối cùng cũng đạt được sự tự do hoàn toàn.

"Vệ tổng." Chẩm Lập Phong ở cửa toà án cửa gọi cậu lại, chuyện cho tới bây giờ, hắn đã không còn nhiều điều muốn nói, "Về sau em phải tự chăm sóc mình thật tốt."

Vệ Tiểu Thảo mỉm cười, đã lâu rồi cậu không cười trước mặt Chẩm Lập Phong.

"Em hiểu rồi, không cần anh nhọc lòng."

"Mặc dù chúng ta đã không còn quan hệ được pháp luật đảm bảo, nhưng anh vẫn muốn nói thêm một câu." Chẩm Lập Phong dù thế nào cũng không muốn bị người khác hiểu nhầm, "Anh không ngoại tình, thật sự..."

Vệ Tiểu Thảo lập tức bật cười, cậu cười muốn gãy lưng rồi.

Cậu cười một lúc lâu mới lại giọng.

"Thực ra thì... Từ trước đến nay em cũng không tin rằng anh thật sự ngoại tình, nhưng... chúng ta bây giờ ở cùng nhau, thật sự quá mệt mỏi. Em có đôi khi cảm giác cho dù có tiền, cuộc sống cũng chẳng vui vẻ được như trước đây."

Ý cười trên mặt Vệ Tiểu Thảo dần dần lắng xuống.

"Anh bận rộn, em cũng bận rộn, rồi chúng ta cuốn theo nhịp sống đó trong căn nhà này, ngoại trừ công việc, em cũng không biết còn có thể nói gì với anh."

Vệ Tiểu Thảo không muốn tiếp tục nghe Chẩm Lập Phong giải thích, cậu chỉ nói tiếp.

"Về sau em không muốn làm Vệ tổng, em chỉ là một kẻ hèn, hoặc làm một cây cỏ nhỏ hợp với em hơn." Cậu khoát tay với người cậu từng yêu rất lâu, "Chúc anh sau này hạnh phúc, con cháu đầy đàn."

Chúng ta vẫn nên từ biệt thôi.

2 4

[Tiểu Thảo, bốn giờ rưỡi chiều nay anh lên máy bay về nhà.]

Vệ Tiểu Thảo vừa mới tỉnh ngủ, thì nhìn thấy thông báo tin nhắn chưa đọc trong điện thoại di động.

Là Chẩm Lập Phong nhắn từ rạng sáng ba giờ tối hôm qua, hẳn là lịch trình trở về tạm thời, chắc hẳn sau đó có gì sẽ thông báo thêm.

Ánh mắt Vệ Tiểu Thảo đảo qua hàng chữ này nhiều lần, rồi lại tắt màn hình.

Cậu chưa trả lời, mặt không đổi sắc đứng lên, vòng qua phòng để đồ rồi tiến vào nhà vệ sinh ở phòng ngủ chính.

Phòng ngủ này lớn thật, lúc trước cũng chính vì điểm nay nên mới xuống tay mua.

Có tiền đúng là sướng, sống tốt ăn ngon.

Vệ Tiểu Thảo nghĩ như vậy, không khỏi nhớ đến lúc mình vẫn còn bày sạp bán hàng, ở trong căn phòng dột rỉ nước vào những ngày mưa, buổi tối thì gió lùa, trong phòng chỉ có một ống nước máy, muốn dùng chút nước nóng, còn phải tự dùng ấm siêu tốc để đun lên, hai người dùng cũng chỉ có thể chen chúc bên trong.

Cậu vừa hồi tưởng, rút ra một chiếc khăn mặt bên trên bồn rửa, lại không nhịn được bật cười.

Cậu còn nhớ trước kia ngay cả khăn mặt và khăn tắm cũng dùng chung với nhau, lấy đâu ra khăn dùng một lần.

Làm sao cam lòng buông bỏ.

Cậu cười đủ rồi, ngẩng đầu nhìn thấy mặt mình tại trên tấm gương trước mặt.

Đột nhiên nhớ tới chuyện xưa.

- -----

"Chẩm tổng, anh đi công tác bao giờ mới về?"

Vệ Tiểu Thảo nghe được âm thanh ồn ào ở đầu kia, không nhịn được nhíu mày.

"Nhanh thôi nhanh thôi, khi nào công việc bên này hoàn thành anh sẽ về ngày... phải nhờ ngài Hứa đây chiếu cố nhiều, tôi kính mời ngài một chén..." Người bên kia đang loay hoay ngay cả thời gian nói chuyện với cậu cũng không dành ra được, "Bé con em ở nhà một mình phải tự chăm sóc thật tốt, anh đang có việc bên này, cúp trước."

Vệ Tiểu Thảo còn chưa mở miệng, đã bị âm thanh máy móc cứng nhắc tút tút làm giật mình.

Ánh mắt cậu lập tức ánh lên một làn hơi nước rồi lại biến mất rất nhanh, Vệ Tiểu Thảo lẳng lặng ngồi một lúc, mãi đến khi cửa bị đẩy mới đột nhiên treo vẻ tươi tỉnh.

"Hôm nay phải phiền anh đưa tôi đến bệnh viện đến rồi, cảm phiền anh phải đi đi lại lại, anh cứ về nhà đi, tôi có thể tự lo liệu."

"Đây là nghĩa vụ của tôi mà Vệ tổng." Nhân viên đưa hắn tới đây trán đổ đầy mồ hôi, "Hay là ngài báo tin một chút với Chẩm tổng để anh ấy mau trở về đi, hôm nay kính cường lực trong tiệm đột nhiên phát nổ thật sự dọa người, may mắn là đôi mắt không bị ảnh hưởng, có điều trên người vẫn nhiều vết thương như vậy, cũng quá sức ngài."

"Không cần làm lớn chuyện như vậy." Vệ Tiểu Thảo dơ bàn tay phải bị bao lại như chiếc bánh ú, "Cũng may là mấy vết rách dọa người chỉ có ở tay, các chỗ khác đều là xây sát nhỏ."

Cậu bố trí nhân viên về tiệm giải quyết hậu quả, còn mình thì đợi trong bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng.

"Ngại quá cô điều dưỡng ơi, cháu muốn hỏi một chút. Thủ tục thuê hộ công riêng như thế nào? Hình như cháu không tự mình được gì cả."

Ngay cả áo khoác cũng không tự cởi được, cơm cũng ăn không vô.

- -----

"Nhớ lại những thứ này làm gì." Lắc đầu với chính Vệ Tiểu Thảo trong gương, nhưng lại nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay phải của mình, không nhịn được tự nhủ, "Cũng đã qua cả rồi."

Cậu không muốn nhắc lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play