4 3

Cơ thể beta và omega khác nhau.

Không giống như omega trời sinh đã thích hợp với thai nghén, beta là giới tính thứ ba ngoài alpha và omega, cùng với không có tin tức tố mãnh liệt, bọn họ không thể bị alpha đánh dấu lên tuyến thể. So với omega có kỳ phát tình cố định, nội tiết của beta nội tiết thực ra rất khó suy xét được.

Bọn họ vừa có thể khiến omega thụ thai, cũng có cơ hội sinh con cho alpha, mặc dù người ta vẫn cho rằng alpha và omega mới là cặp đôi hoàn mỹ, nhưng mà thực chất một beta bình thường mới có được linh hồn tự do nhất.

Bọn họ có thể yêu bất cứ ai mà không bị gò bó, cũng sẽ không bị tin tức tố hoặc hay đánh dấu tuyến thể khống chế.

Chí ít đối với Vệ Tiểu Thảo mà nói, cậu chưa bao giờ tự ti vì giới tính của mình.

Nhưng vì yêu cho nên sinh lo, do yêu nên sinh sợ.

Vệ Tiểu Thảo cũng không thể ngoại lệ.

- -----

Cậu và Chẩm Lập Phong đã ở chung rất nhiều năm, nhưng vẫn không có con.

Thực ra ngoại trừ Chẩm Lập Phong tỏ rõ, chính Vệ Tiểu Thảo cũng rất thích trẻ con. Cậu không những không mâu thuẫn với việc có đứa nhỏ, còn ôm lấy chờ mong mơ hồ, nhưng khoảng thời gian trước đây bọn họ quá bận rộn với sự nghiệp, không dành đủ thời gian và tinh lực đối với chuyện này, mà cứ trì hoãn.

Đợi đến sau này áo cơm không lo, bọn họ lại dần trở nên xa cách.

Lúc bấy giờ Vệ Tiểu Thảo luôn cảm thấy cơ thể khó chịu, có thể vì Chẩm Lập Phong đi công tác dồn dập, thời gian hai người cùng làm việc và nghỉ ngơi cũng đành vậy mà bị cắt ngang, có rất ít cơ hội được gặp nhau, cho dù liên lạc cũng vô cùng ngắn gọn.

Vệ Tiểu Thảo khi đó cứ luôn mệt mỏi ngủ rũ, nhiệt độ cơ thể còn hơi cao, cậu thầm chờ mong mà lén mua giấy thử thai về nhà, sau đó thử ra hai vạch lại thận trọng đi bệnh viện kiểm tra.

"Bác sĩ nói với em rằng..." Thời điểm dần trôi cho đến hôm nay, Vệ Tiểu Thảo nhắc tới chuyện này vẫn khó tránh khỏi buồn phiền, "Em không có mang thai, thực tế thi... Cơ thể của em rất khó có thể có con."

4 4

Khác với thể chất dễ thụ thai của omega, beta trời sinh sẽ rất khó có con.

Mà Vệ Tiểu Thảo không chỉ là một beta, cơ thể cậu cũng yếu ớt.

Cậu vốn không được lớn lên trong an nhàn sung sướng, vẻ ngoài bền bỉ khiến người ta không biết được bên trong cậu vốn đã mang nhiều tổn thương.

Cậu mới mười tuổi đã phải ra ngoài tự nuôi sống chính mình, từng nằm tại ghế dài công viên, cũng từng ngủ dưới gầm cầu, khiêng bao tải mấy chục cân đi khắp các hang cùng ngõ hẻm. Trong lúc những người bạn đồng trang lứa đang được gia đình che chở trong ổ ấm, Vệ Tiểu Thảo gánh trên vai gánh nặng mưu sinh.

Thật sự cậu đã vô cùng kiên cường dũng cảm, cũng thành công vượt qua năm tháng rét lẹnh, nhưng những thử thách của vận mệnh này không thể tránh khỏi việc lưu lại trên người cậu nhiều dấu vết khó phai.

Cơ thể cậu có nhiều vấn đề nhất định, cái này khiến cậu có thể rất khó có được một sinh linh thuộc về mình.

Nói không bị đả kích cũng là giả.

Vệ Tiểu Thảo vuốt ve tờ báo cáo xét nghiệm của bệnh viện ngồi ngơ ngác đến trưa, mới mang vẻ không vui trở về nhà.

Cậu tự hỏi làm sao để nói cho Chẩm Lập Phong nghe chuyện này, những ngày này xa cách khiến cậu bất an, cậu bắt đầu hoài nghi tình cảm giữa bọn họ có phải đã bị mài mòn đến độ chẳng còn gì.

- -----

Cậu về nhà lại một lần nữa bị cả phòng đồ cho trẻ sơ sinh làm giật mình, Vệ Tiểu Thảo phải kiềm chế lắm mới có thể khiến chính mình bình tĩnh trở lại.

"Anh mua những thứ này làm gì?"

"Bé con, em về rồi. Em nhìn xem mấy cái túi nhỏ này đáng yêu không?" Chẩm Lập Phong mang trên mặt cảm xúc vui sướng mà cậu đã rất lâu rồi chưa từng thấy qua, hình như rất ân cần hỏi cậu, "Em thích màu gì?"

"Em thích những thứ này làm gì?" Vệ Tiểu Thảo nắm chặt tờ báo cáo trong tay, lại như nghẹn ở cổ họng, "Em có ốm..."

Chẩm Lập Phong không nghe ra tiếng cậu nỉ non, còn đang nói những lời Vệ Tiểu Thảo không thể nào hiểu được.

"Được rồi được rồi, anh hiểu mà bảo bối, tâm trạng lúc này thất thương lắm, mau qua đây ngồi, có mệt hay không? Nghỉ ngơi trước đi, đang sống cho hai mình nên không được để bị mệt."

"Anh đang nói gì vậy?" Vệ Tiểu Thảo chỉ có thể dùng sự lạnh lùng để che dấu cõi lòng tan nát, thấy khuôn mặt Chẩm Lập Phong chờ mong và hạnh phúc như vậy, nhưng chính cậu căn bản không có cách nào cho bọn hắn một kết quả tốt đẹp, "Trong bụng em căn bản không bé con nào cả."

"Sao lại thế được? Rõ ràng giấy thử đã hai vạch..."

Chẩm Lập Phong chất vấn dường như đánh xuyên sự trấn tĩnh của Vệ Tiểu Thảo.

Cậu không nói nên lời, giấy thử chỉ là giả, sự thật là cậu căn bản không có đứa nhỏ, thậm chí cơ thể cậu còn quá yếu có thể vĩnh viễn sẽ không mang thai. Viễn cảnh một nhà ba người mà Chẩm Lập Phong mong muốn, cậu không cách nào thực hiện nổi, Vệ Tiểu Thảo chỉ có thể dùng sự im lặng trả lời tất cả.

"Em cũng không bàn bạc gì với anh, mà đã... quyết định không sinh đứa nhỏ đúng không?"

Đứa nhỏ đứa nhỏ, Vệ Tiểu Thảo cảm thấy alpha trước mắt xa lạ cực kỳ, thì ra Chẩm Lập Phong cũng chỉ muốn có con thôi phải không?

Tựa như.

Lúc trước bọn họ đúng là đồng hội đồng thuyền, cùng buôn bán nhỏ làm được đến ngày hôm nay, nhưng khi đó Chẩm Lập Phong chẳng có gì cả, mà bây giờ Chẩm tổng thì công thành danh toại. Vệ Tiểu Thảo cậu biết đâu chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của Chẩm Lập Phong lúc trước, hiện tại hắn ta đã khác xưa.

Lần này có Phong Tử, thì lần sau sẽ lại xuất hiện thêm ai nữa đây? Lẽ nào cứ phải dùng đến những mâu thuẫn vô tận này làm hao mòn tình cảm giữa bọn họ?

"Anh muốn cứ như vậy mà có con?"

Vệ Tiểu Thảo hỏi câu này, mà trong lòng cậu dường như đang rỉ máu, những mâu thuẫn trước đây hai người không thể hóa giải giống như trò chơi xếp gỗ, lung lay sắp đổ đến lợi hại.

"Em nghĩ xem đứa nhỏ này có lỗi gì?... Chúng mình đã ở chung hai mươi năm, anh muốn có một kết tinh tình yêu chỉ thuộc về hai ta cũng không thể?"

Vệ Tiểu Thảo trơ mắt nhìn khuôn mặt vẫn luôn sĩ diện của Chẩm Lập Phong bây giờ đã mặt đỏ bừng lên, chẳng khác gì một tên ngớ ngẩn mặc chiếc áo đã sờn rách còn tự an ủi bản thân rằng mình thích.

"Đứa nhỏ cũng không phải nhu yếu phẩm, em không nghĩ đến việc sinh con trong hoàn cảnh này. Càng không muốn cãi nhau với anh..."

Trồng xếp gỗ trong lòng Vệ Tiểu Thảo cuối cùng cũng sụp đổ, đập vỡ chút lý trí cuối cùng, bọn họ thật sự nên xa nhau một khoảng thời gian, cậu nói.

"Nếu anh không vừa ý, vậy thì đi kiếm một ai sẵn lòng sinh con cho anh đi, đừng tìm em."

Cậu rất sợ rằng trong mắt Chẩm Lập Phong, đứa nhỏ đã không còn là thứ níu kéo tình yêu của bọn họ, mà là nhu yếu phẩm cần thiết để kế thừa của Chẩm tổng.

Nhưng bọn họ hiện tại đã hãm sâu trong ngục tù, không thể nhìn rõ.

4 5

Chẩm Lập Phong cứ như vậy lẳng lặng nghe Vệ Tiểu Thảo cậu nhắc lại chuyện xưa.

Hắn đột nhiên hiểu ra, khi bọn hắn đứng nhìn ở góc độ khác, tất cả mọi thứ đều chẳng giống nhau.

Sự lạnh lùng của Vệ Tiểu Thảo có thể là bất an, mà sự hưng phấn của mình lại biến thành lưỡi đao, chặt đứt lý trí và trấn định cuối cùng của Vệ Tiểu Thảo.

Chẩm Lập Phong không nhịn được cảm khái nói.

"Cho nên em nhất quyết muốn ly hôn với anh."

Hắn rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân vì sao Vệ Tiểu Thảo lúc đó quyết tuyệt như vậy, cũng cuối cùng vẫn bởi vì hắn quá kém cỏi, ngay cả một chút yêu thương thấu hiểu và quan tâm cũng không thể vững vàng giao nộp vào tay Vệ Tiểu Thảo.

Hắn nghe thấy Vệ Tiểu Thảo hỏi hắn.

"Giận em không?"

"Không giận." Chẩm Lập Phong hồi đáp. Nét mặt hắn hiện tại mang theo sự bình tĩnh mà trước đến nay chưa từng có, căn bản không còn bộ dáng bán thảm thường ngày, hắn chỉ là trịnh trọng nắm tay Vệ Tiểu Thảo, trân quý hôn lên, "Anh phải cám ơn em, bé con."

Nếu có dự quả quyết của Vệ Tiểu Thảo, nếu không có kết cục bọn họ phải ly hôn, nếu không thật sự mất đi người trong lòng, hắn nghĩ hắn sẽ không thể hiểu rõ tình cảm chân thật của bọn hắn.

Là Vệ Tiểu Thảo rời đi, mới khiến hắn quả thật sự cảm nhận được đau đớn cắt xương phá thịt, mới lại nghĩ rằng hắn không thể sống thiếu Vệ Tiểu Thảo, mới biết cùng đường hết cách mà mặt dày, cả lừa lẫn gạt cũng muốn dẫn người ta về nhà.

"Chuyện thân thể em anh không biết, thật xin lỗi, đây là lỗi của anh. Với tư cách là nửa kia của em, anh thật sự đã vô tâm với em." Chẩm Lập Phong vì sự sơ ý chủ quan của mình mà áy náy, lời xin lỗi nói đến miệng, lại khiến hắn không thể nào giải thích, "Anh chỉ là vì..., Anh có lỗi..."

Ngày thường khi đàm phán công việc thì ăn nói chôi chảy hùng hồn, hiện tại hắn lại không cách nào thể hiện với Vệ Tiểu Thảo, hắn chỉ có thể ôm đối phương thật chặt, một lần lại một lần nỉ non.

"Anh không biết phải giải thích làm sao, nhưng mà so với sinh một đứa con, anh càng quan tâm cần em bên cạnh hơn, thú thật... Sau khi chúng ta có tiền anh quả thật đã to gan hơn rất nhiều, người nghèo phất nhanh khiến tâm tình không thể ổn định, nhưng mà thực ra anh vẫn chỉ là một tên nhà giàu mới nổi thấp hèn thôi... Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phải xa em, cũng không hình dung nổi việc em không còn muốn anh nữa."

Trong mắt Chẩm Lập Phong, hắn vẫn luôn cảm thấy Vệ Tiểu Thảo sẽ vĩnh viễn sẽ không rời bỏ hắn.

Nhưng hắn sai rồi, Vệ Tiểu Thảo ra đi không để lại thứ gì, chỉ để lại hắn một mình nơi đây không biết phải làm sao.

"Sau khi em đi rồi, mỗi ngày anh đều ngơ ngơ ngác ngác, ngoại trừ công việc thì đều nhớ em. Nhưng anh hoàn toàn không tra được tin tức về em... Mãi sau mới nghe tin em bị thương từ chỗ Lục Chỉ Nhi, anh lại chạy về quê, nhưng không tìm được em."

Chẩm Lập Phong nhắc khoảng thời gian hắn không tìm thấy Vệ Tiểu Thảo vậy, lại khó chịu muốn chết. Không phải đau lòng chính mình, mà không nỡ để Vệ Tiểu Thảo một mình bên ngoài chịu oan ức.

"Anh nghe nói em bị thương ở đầu, rất nhiều chuyện không nhớ được, phải vào thành phố làm công, anh lại một mạch cho người đi điều tra mới tìm được em tại chợ công nhân trong nội thành."

Chẩm Lập Phong cảm thấy thủ đoạn của chính mình buồn thật.

"Anh sợ em không nhớ ra được anh, lại sợ em còn nhớ anh. Cho nên chỉ có thể nói dối lừa em về trước rồi tính sau... Anh sợ nếu ban đầu nói rõ với em, em sẽ không đồng ý về nhà với anh, cho nên mới nói cái gì mà bao dưỡng này nọ."

Vệ Tiểu Thảo yên lặng nghe, mặc cho hương bị chua chua ngọt ngọt của quả mận bắc quả lan tràn khắp phòng.

Chẩm Lập Phong còn đang hứa hẹn với cậu.

"Anh sẽ lại chân thành với em, cho anh thêm một cơ hội nhé bé con. Bao giờ em thử thách anh đủ, hoàn toàn có thể phục hôn! Không thể sinh con thì không cần nữa, anh có em là đủ rồi, nếu em vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn lời anh nói, vậy để sau này bàn lại."

Vệ Tiểu Thảo vẫn trầm mặc như trước, nhưng trong mắt lại hiện lên một chút ý cười.

Cậu đưa tay vuốt vuốt đầu Chẩm Lập Phong, yên lặng tựa đầu vào lồng ngực đối phương.

Cậu không khỏi nghĩ tới cảnh tượng trùng phùng ngày đó.

- -----

"Ông chủ, ngài muốn xây tường thì vẫn phải lắp đặt lại đường ống nha."

Vệ Tiểu Thảo còn nhớ lúc cậu hỏi vậy, ánh mắt alpha mang tây trang giày da trước mặt vừa tủi thân lại thương yêu.

Hắn tự như những lần ra vẻ cậy mạnh, lẩm bẩm vô cùng đáng thương.

"Anh... Muốn em."

Sau một khoảng thời gian không gặp, vị alpha tưởng như được tự do cũng không thấy hăng hái, bộ dáng trái lại vô cùng tiều tụy, trong mắt tràn đầy tơ màu mệt mỏi, hắn cứ nhìn mình như vậy, dường như trong mắt vẫn còn ngấn lệ.

Vệ Tiểu Thảo trong lòng chửi bới chính mình không có tiền đồ, mới cam chịu gật đầu.

"Được thôi, dẫn đường."

Cậu cũng giống anh, chẳng thể nào buông bỏ.

ENDING.

P/s: Cuối cùng cũng hoàn rồi, edit bộ này nhiều khi mình cứ rưng rưng. Truyện hoàn và mình sẽ beta liên tục nhé hihi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play