0 9

Vì sao trong nhà một alpha độc thân lại có lục lạc để dỗ trẻ?

Vệ Tiểu Thảo thấy có chút kỳ lạ, cơ mà cũng không nghĩ thêm.

Bởi vì cậu vẫn hạ quyết định như ban đầu, sẽ có một ngày cậu phải rời khỏi nơi này.

Thực ra ban đầu cũng là nhất thời nóng đầu, bây giờ nghĩ lại cậu lúc đó sở dĩ cứ đi theo ông chủ như vật, cũng một phần vì đã ba ngày không kiếm được miếng ăn, nhất thời váng đầu, phát sinh quan hệ.

Vệ Tiểu Thảo vô ý tra ra đời sống tình cảm của ông chủ, cậu cảm thấy việc này không khác gì tự chuốc lấy phiền phức, nhưng cậu sớm chiều ở chung với người này, thật sự quá dễ dàng nhìn ra đầu mối.

Ngay cả việc xiên que gà bobo mỗi ngày, cậu cũng đều có thể nghe một lưỡng lớn chuyện xưa từ bác gái.

"Thấy ngài quay về, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm." Dì bảo mẫu là một beta chừng năm mươi tuổi, làm việc rất nhanh nhẹn, vừa giúp cậu sắp xếp các xiên que, vừa nói chuyện phiếm với cậu, "Ngài biết đáy, theo lúc trước ngài mời tôi đến làm, đến bây giờ cũng được bốn năm năm. Tình cảm giữa ngài với Chẩm tiên sinh, tôi cũng nhìn ra... Cậu ấy với cậu à, ở bên nhau cũng không dễ dàng gì, thi thoảng giận dỗi nhau cũng bình thường, tu luyện mười năm mới chung được thuyền, trăm năm luyện được chung gối chung chăn."

Cuối cùng Vệ Tiểu Thảo không ngăn nổi sự tò mò của mình, cậu cố gắng im lặng một lúc, mới ung dung thở dài, nói: "Nhưng đứa nhỏ..."

Cậu nhắc đến lại dừng, bỏ thêm tiếng thở dài khiến người ta hiểu nhầm.

Dì bảo mẫu thật sự an ủi hắn, vội vàng nói: "Đứa nhỏ mất rồi, tôi biết mọi người chắc chắn sẽ buồn, tôi là một người mẹ, tôi biết việc này rất khó chịu... Nhưng hai người còn trẻ, có thể chăm lo điều dưỡng cơ thể, sau này chắc chắn sẽ sinh thêm một bé con khỏe mạnh."

Vệ Tiểu Thảo không cẩn thận bẻ gãy một cái thăm trúc.

Đù.

Ông chủ xử lý như vậy, thật sự cạn lời.

Vợ đứa nhỏ một cũng không giữ nổi, thật vô dụng.

10

Vệ Tiểu Thảo cũng không phải là người có phẩm hạnh đạo đức, cho dù biết được bí mật động trời của ông chủ cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Trong miệng ông chủ cậu nào là bảo bối nào là bé con, thứ tình cảm tốt đẹp này không nhiều liên hệ lên bản thân Vệ Tiểu Thảo.

Cậu vẫn giữ nguyên bổn phận của mình, buổi tối tắm rửa còn cố ý dưỡng cho tóc mình mềm mượt óng ả.

Cậu là beta, sẽ không có tin tức tố giống alpha, nhưng hắn vẫn rất thích làm chính mình thơm ngào ngạt.

Lúc trước khi cậu còn ở nông thôn, cũng sẽ dùng xà bông thơm tắm rửa kỹ càng, tắm đến độ trắng tinh từ đầu đến chân.

Bây giờ có điều kiện rồi, cũng phải cố gắng hưởng thụ thoải mái mới đúng.

Cậu để bụng việc ông chủ thế nào đối với cậu như thế nào, nhưng chờ khi cậu chuẩn bị xong, lúc tiến vào phòng ngủ, vừa hay trông thấy ông chủ đang ráng lờ đi cơn buồn ngủ nằm chờ cậu trong ổ chăn.

Đèn đầu giường vẫn sáng, trong hoảng hốt còn có vẻ vô cùng ôn hòa.

"Em tắm sạch thật."

Ông chủ trong khi nói chuyện đều mang giọng ngái ngủ, cơ mà vẫn cố chấp chờ Vệ Tiểu Thảo cùng lên giường.

"Hửm." Vệ Tiểu Thảo ngồi xuống bên giường, đưa tay ra tắt đèn, "Đại gia anh không cần chờ em đâu, anh cứ ngủ trước đi."

Ông chủ nghiêng đầu lại dựa vào cậu cọ cọ, ôm cậu có chút trẻ con, dựa vào gối.

"Không sao, tôi cũng không buồn ngủ."

Vệ Tiểu Thảo được chăn mền ấm áp phủ lên cái cằm thon nhỏ, trong chăn toàn là mùi hương quả mận bắc trên người alpha.

Ngọt ngào, còn có chút chua nhẹ.

Vệ Tiểu Thảo đáp một tiếng buồn buồn.

"Ừm."

Ông chủ rất tự nhiên trong ổ chăn lật cậu quay lại, lầm rầm hỏi cậu.

"Bày sạp bán hàng có mệt không?"

Vệ Tiểu Thảo không quá muốn nói chuyện phiếm, thì trả lời đơn giản.

"Khá ổn."

"Nếu không muốn..." Ông chủ xích lại gần bên cạnh cậu, kề bên tai cậu nói nhỏ, "Thì đến công ty làm không em? Bên chỗ tôi đang muốn tuyển thêm..."

"Không cần đâu." Vệ Tiểu Thảo đẩy hắn ra, lại quấn chặt chăn, không muốn gió lùa vào, "Hiện tại em vẫn còn làm ổn, thêm nữa là, em cũng không biết làm gì nữa, đến làm ở công ty ngài, thì chẳng phải lại càng phải mò mẫm làm vướng chân thêm sao."

"Nhưng..."

"Em buồn ngủ rồi..." Vệ Tiểu Thảo ngáp một cái, trong mắt thấm ra một ánh nước lấp lánh, "Em ngủ trước được không?"

"Ngủ đi ngủ đi..." Ông chủ dừng câu chuyện, đưa tay ém lại góc chăn cho Vệ Tiểu Thảo, còn vỗ nhẹ nhẹ chúc cậu ngủ ngon, "Ngủ ngon Tiểu Thảo."

"Ngủ ngon."

Vệ Tiểu Thảo trở mình, đưa lưng về phía ông chủ nhắm mắt lại.

1 1

Vệ Tiểu Thảo ngã bệnh.

Ngày đó hắn quên mang dù đi ra ngoài, trên đường đạp xe về đột nhiên trời đổ mưa to, vừa kịp để xối Vệ Tiểu Thảo ướt nhẹp.

Quần áo cậu dính chặt vào người, nhìn qua có chút thê thảm, héo úa.

Cơ mà cậu cũng chẳng quan tâm đến chính mình bao, vừa về đến nhà, đã mặc kệ cả thân mình ướt sũng, bận trước bận sau thu dọn sạp hàng, đợi đến khi cậu nhận ra phải đi thay quần áo, nước trên người cũng bị nhiệt độ cơ thể hong khô hơn phân nửa.

Cậu cũng tưởng chuyện chẳng có gì to tát, cuối cùng đêm về lại bắt đầu sốt cao.

Lại trùng hợp công ty Chẩm Lập Phong có việc nên không về ăn tối, nửa đêm mới nhón chân tiến vào phòng ngủ, còn chưa nằm xuống thì đã bị Vệ Tiểu Thảo toàn thân nóng rực còn run rẩy làm giật mình.

Hắn vội vàng đi lấy nhiệt kế trong nhà, đo được ba mươi tám độ bảy.

- -----

Vệ Tiểu Thảo bị nóng đến độ choáng váng đầu óc, cả người cứ nửa mê nửa tỉnh, cau mày căng thẳng, lúc được Chẩm Lập Phong đỡ dậy mớm thuốc cũng không mở mắt.

"A..."

"Bé con ngoan nào, em cứ ngủ đi... Tôi giúp em thay đồ, nhẹ thôi haizz."

Cậu đổ nhiều mồ hôi, tất cả người ướt sũng cứ như mớt được vớt ra từ dưới nước lên, áo ngủ dính lên người đúng là chẳng thoải mái. Chẩm Lập Phong còn dốc lòng dùng khăn ấm lau người cho cậu, muốn cậu dễ chịu hơn một chút.

Vệ Tiểu Thảo nhỏ giọng thở dài vô cùng đáng thương.

Vệ Tiểu Thảo tỉnh tỉnh mê mê nghĩ, tra nam đúng là rất biết dỗ người, từ bé đến lớn cậu còn chưa được ai chăm sóc như vậy.

Cậu còn nhớ rõ câu hát trong đoạn nhạc thiếu nhi.

Không có hương hoa, không phải cây cao, Vệ Tiểu Thảo cậu chỉ là một bụi cỏ vô danh.

Cậu là một beta chẳng ai cần, lúc nhỏ được bà nội nuôi lớn.

Bà cậu góa chồng khi còn trẻ, cùng cha Vệ Tiểu Thảo lớn lên. Nhưng mệnh cha cậu cũng không tốt, còn chưa tới ba mươi đã trượt chân té lầu trên công trường trượt mà mất, lúc đó cậu còn chưa đầy một tuổi, mẹ cậu nhận tiền trợ cấp, bỏ cậu lại cho bà nội rồi đi mất.

Nhưng nội đã già rồi, sức khỏe cũng không tốt, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, bà nội hầu như toàn co quắp trên giường, Vệ Tiểu Thảo không chỉ cần tự lực cánh sinh, còn phải chăm sóc bà nội.

Nhưng sau đó, bà nội cũng mất.

Cậu lúc này chỉ còn là cỏ dại.

1 2

Đương lúc Vệ Tiểu Thảo bị vây trong những giấc mộng xưa, còn có người vì cậu mà sốt ruột muốn xoay như chong chóng.

"Lão Chu, cơ thể em ấy thế nào?"

Beta bị Chẩm Lập Phong sai sử đang một đầu tóc rối bù, liếc mắt nhìn hắn với vẻ mặt rất thúi.

Làm một hàng xóm tốt là nửa đêm bị gọi qua tăng ca, hắn khép lại chính mình cái hòm thuốc rồi nói.

"Nhìn qua thì giống cảm lạnh bình thường, ngủ qua một giấc xem sao, nếu mai bệnh trở nặng thì nên đến bệnh viện xem sao."

Dù sao hắn cũng chỉ là một bác sĩ mở phòng khám đa khoa nho nhỏ, không thể xem xét kỹ hơn.

Bọn họ quen nhau rất nhiều năm, xưng anh em từ lúc Chẩm tổng vẫn còn chưa phát tài, cùng làm hàng xóm trong một con ngõ nhỏ.

Bác sĩ Chu sống một mình với con, bản nhỏ thích ăn vặt của quầy bọn họ nhất, một tới hai đi rồi dần quen biết nhau.

"Bị cảm mạo không phải chuyện lớn, nhưng trước đó cậu ấy cũng không nghỉ ngơi tốt, ảnh hưởng đến thân thể, tình trạng cơ thể hiện tại cũng chẳng tốt đẹp gì, phải điều dưỡng cẩn thận."

Nét mặt Chẩm Lập Phong hơi khó coi, nhưng vẫn trịnh trọng gật nhẹ đầu.

Hắn đáp ứng.

"Haizz, đã rõ."

Bác sĩ Chu hoàn thành sứ mệnh, thu dọn thật nhanh rồi rời đi.

Chẩm Lập Phong lại lau người qua một lần cho Vệ Tiểu Thảo, thay quần áo sạch sẽ, hắn vội vàng đến vội vàng đi, bận rộn để Chẩm Lập Phong không thể rảnh rỗi mà hoảng sợ ngồi bên giường.

Hắn nắm lấy tay Vệ Tiểu Thảo, bao bọc trong bàn tay mình, trân quý hôn lên.

Hắn đượm vẻ u buồn, tự lẩm bẩm.

"Bé con à, em cũng đừng dọa tôi sợ được không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play