[Trước nhà Lý Lĩnh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, rơi nhẹ xuống mặt đất.]
[Biên Triết và Trương Tử An cùng đi vào trong nhà, tìm tòi một lượt. Vẫn giống như lúc trước, mỗi người điều tra một gian phòng.]
[Trong phòng ngủ bên trái, Biên Triết lục lọi ngăn kéo bàn làm việc.]
[Biên Triết: Đây hẳn là bàn học của Lý Lĩnh; trên bàn có sách giáo khoa của trò ấy. Không biết nó cất quyển nhật ký ở đâu nhỉ?]
[Ngăn kéo bên phải bàn làm việc được kéo ra, một cuốn sổ tay bìa đen đang nằm tại đó.]
[Biên Triết mỉm cười, thò tay cầm lấy quyển bút ký, bắt đầu lật trang.]
[Ngày cuối cùng được ghi lại trong quyển bút ký là 4 ngày trước, cũng là một ngày trước khi Lý Lĩnh cúp học.]
[Quyển nhật ký này ghi lại một manh mối cực kỳ quan trọng, có liên quan đến sự biến mất của toàn bộ dân làng Vũ Khê.]
[Biên Triết chăm chú đọc. Quyển nhật ký này cũng không ghi lại quá nhiều điểm khác thường của làng Vũ Khê, thế nên hắn có thể đọc xong trong thoáng chốc.]
[Biên Triết: Hiến tế? Hiến tế là gì?]
[Bỗng nhiên, trên vách tường phòng ngủ, một bóng người màu đen dần dần hiện lên, dán vào vách tường. Tiếp theo, bóng đen đó bắt đầu di chuyển xuống, dần dần dịch chuyển về phía Biên Triết, lặng yên không một tiếng động.]
[Khi bóng đen di chuyển đến lòng bàn chân Biên Triết, Biên Triết chợt buông lỏng tay ra, chống lên mặt bàn, rồi quay đầu nhìn thoáng qua.]
[Biên Triết: Đây là...?]
[Bị phát hiện, bóng đen kia nhanh chóng rời đi, trượt đến cửa sổ, sau đó lại từ khe hở của cửa sổ mà trượt ra bên ngoài.]
[Biên Triết: Trương Tử An, tôi có phát hiện!]
[Biên Triết chạy về phía phòng khách, nhưng chỉ vừa đi được 2 bước thì đôi chân mềm nhũn, suýt nữa phải quỳ xuống mặt đất.]
[Biên Triết: Chuyện gì thế này? Tại sao cả cơ thể mình bỗng bị đuối sức như vậy? Bóng đen vừa rồi là đang tấn công mình à?]
[Trương Tử An: Anh có phát hiện gì?]
[Biên Triết: Đi ra ngoài, nhanh lên! Vừa rồi, tôi trông thấy một bóng đen dán sát vào vách tường; chắc chắn nó có liên quan đến dân làng Vũ Khê.]
[Trương Tử An nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, tìm kiếm xung quanh. Biên Triết hít sâu hai hơi rồi đứng dậy, vịn tay phải vào khung cửa, chạy theo ra ngoài.]
[Màn 3 kết thúc]
Tiền Thương Nhất dừng lại động tác trong tay.
Kịch bản của màn 3 đã khiến hắn phải quan tâm thật nhiều. So với hai phần kịch bản trước đó, kịch bản lần này đã thay đổi đáng kể.
Biên Triết do hắn thủ vai bị một bóng đen mơ hồ tấn công, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng thể lực lại bị ảnh hưởng.
Vấn đề này, tương đối không ổn.
Đương nhiên, cũng có thu hoạch. Quyển nhật ký của Lý Lĩnh có ghi lại tình huống trước khi dân làng Vũ Khê mất tích, chẳng qua kịch bản cũng không hề miêu tả chi tiết. Do đó, cần phải chờ đến khi thực sự tìm ra quyển nhật ký kia, vậy mới biết được nội dung cụ thể.
“Trong kịch bản của cậu, tựa hồ còn có phát hiện khác nhỉ? Nói ra nghe thử xem.” Mắt Ưng bỗng nhiên mở miệng.
“Ừm, có.” Tiền Thương Nhất gật đầu, kể lại nội dung kịch bản.
“Bóng đen?” Mắt Ưng im lặng suy nghĩ.
“Ừ, vậy chúng ta có cần chia nhau ra thám thính căn nhà này nữa hay không?” Tiền Thương Nhất hít sâu một hơi, hỏi ra vấn đề đang âm ỉ trong lòng.
“Nếu đã có manh mối, vậy cũng không cần tách nhau ra. Chúng ta cứ đi thẳng đến căn phòng mà cậu sẽ vào lục soát là được.” Mắt Ưng sửa lại quyết định trước đó.
Nghe vậy, Tiền Thương Nhất cũng thầm yên tâm ít nhiều
Hắn cũng không hề quên “lời đề nghị” vừa rồi.
Nếu Mắt Ưng là kẻ không biết biến báo, vậy gã mới chính là mối nguy hiểm nghiêm trọng hơn cả thế giới điện ảnh này.
Đối mặt với loại tình huống hiện tại, Tiền Thương Nhất sẽ phải đề phòng nhiều hơn. Nếu cần thiết, hắn không ngại hành động một mình.
Hai người cùng nhau đi đến phòng ngủ bên trái.
Vừa tiến vào phòng ngủ, Tiền Thương Nhất chỉ cần bước vài bước là đi tới trước bàn học, sau đó thẳng thừng kéo ngăn tủ bên phải, lấy quyển nhật ký bìa đen của Lý Lĩnh rồi lật ra.
Quyển nhật ký màu đen này sử dụng giấy khổ A5, không dày cho lắm, thậm chí bắt đầu có dấu hiệu ố vàng đi.
Có lẽ Lý Lĩnh đã viết hơn một nửa quyển nhật ký, nội dung khá nhiều; tất cả đều là một số vấn đề lặt vặt trong cuộc sống.
Tiền Thương Nhất lật đến trang cuối cùng, cũng chính là một ngày trước khi Lý Lĩnh không đến lớp.
[Thứ ba, ngày 11/6.]
[Bài tập về nhà hôm nay cũng không khó, mình làm cũng nhanh. Ngày mai, chắc chắn thầy giáo sẽ khen mình!]
[Lúc đi ngủ đêm qua, mình sợ lắm. Bởi vì, mình luôn cảm thấy có một thứ gì đó đang nhìn mình, nhưng mình lại không thể tìm ra thứ đó.]
[Thứ đó dường như có mặt ở bất cứ mọi nơi, ngay cả khi mình trùm chăn kín mít cả người cũng có thể cảm nhận được.]
[Hôm nay, mình đã nói cho cha mẹ biết chuyện này, ngờ đâu cha mẹ cũng có cảm giác tương tự.]
[Cha mẹ nói với mình là không có chuyện gì đâu, không cần phải lo lắng. Nhưng mình có thể nhìn thấy được, cha mẹ cũng rất sợ hãi.]
[Vừa rồi, lúc mình chuẩn bị đi tìm cha mẹ, lại tình cờ nghe được cha mẹ đang nói chuyện với nhau. Dường như cả hai đang nói gì đó về 'Hiến tế,' mình nghe không hiểu.]
[Khi mình đẩy cửa ra và hỏi 'Hiến tế' là cái gì, cha mẹ vẫn nói là không có gì. Họ còn bảo rằng, bác trưởng thôn đang giải quyết vụ này, chắc chắn không có gì xảy ra đâu.]
[Hy vọng bác trưởng thôn có thể giải quyết được, vì những thứ kia thật sự quá đáng sợ rồi!]
[Hôm nay, viết đến đây thôi. Giờ mình đi ngủ.]
Nội dung nhật ký được viết tới đây, tiếp đó là mấy hàng trống, nhưng tiếp theo lại xuất hiện thêm vài dòng ghi chép khác của Lý Lĩnh nữa. Cơ mà, so với đoạn văn bản bên trên, chữ viết ở mấy dòng bên dưới này lại cực kỳ xiêu vẹo, tựa như Lý Lĩnh đang rất vội vàng.
[Mình bị đánh thức lúc giữa đêm; những thứ kia chắc chắn đang ở trong phòng. Thế nhưng mà, mình lại không nhìn thấy chúng. Mình sợ quá.]
[Vừa rồi, mình có dạo một vòng trong nhà, nhưng chẳng thấy cha mẹ đâu. Dù mình gọi thế nào, cả cha và mẹ đều không đáp lời; hay là, cha mẹ đều bị những thứ kia...]
[Cha mẹ đã nói qua chuyện về Hiến tế, tuy mình không biết Hiến tế là cái gì, nhưng nó chắc chắn có liên quan đến thứ đang nhìn chằm chằm vào mình.]
[Hy vọng cha mẹ không xảy ra tai nạn. Hay mình đi ra ngoài xem xét một chút, bác trưởng thôn chắc chắn biết rõ đã xảy ra chuyện gì.]
Nội dung trong quyển bút ký đến đây là hết.
Ở trang trước đó, nội dung trong đây cũng chỉ liên quan đôi chút đến sự biến mất của dân làng nơi đây, nhưng vẻn vẹn chỉ là việc Lý Lĩnh phát hiện người dân ở thôn Vũ Khê có chút kỳ quái mà thôi, không có gì đáng chú ý cả.
Lúc Tiền Thương Nhất đọc quyển nhật ký, Mắt Ưng cũng tập trung quan sát chung quanh. Đây là cách đối ứng mà cả hai đã bàn bạc từ trước.
Căn cứ theo kịch bản, Biên Triết do hắn thủ vai sẽ bị bóng đen đánh lén trong lúc đọc nhật ký. Nếu có thể kịp thời báo động trước, dĩ nhiên là có thể tránh thoát.
“Tôi xem xong rồi.” Tiền Thương Nhất nhẹ giọng nói.
“Bóng đen chưa từng xuất hiện.” Mắt Ưng nhìn về phía quyển nhật ký.
Tiền Thương Nhất lập tức hiểu ý gã, đưa quyển nhật ký qua.
Mắt Ưng nâng tay nhận lấy.
Bỗng nhiên, Tiền Thương Nhất nhìn thấy một bóng người màu đen dần dần hiện lên trên vách tường sau lưng Mắt Ưng, cũng chính là bóng đen mà kịch bản đã nhắc đến.
Bóng đen hiện ra với hình người vặn vẹo, giống như một cơn gợn sóng, và thậm chí là phần rìa của cái bóng ấy còn có hình dạng của từng sợi lông run rẩy.
Ngay sau đó, bóng đen trượt xuống vách tường, xuống mặt đất, sau đó lướt thẳng tới..
Tiền Thương Nhất trợn tròn đôi mắt, vừa định mở miệng nhắc nhở thì Mắt Ưng chợt khuỵu đầu gối xuống, nhảy thẳng cả người lên.
Cái gì?
Bóng đen nhanh chóng sượt qua mắt cá chân của Mắt Ưng, vọt về hướng Tiền Thương Nhất.
Hỏng bét!
Tiền Thương Nhất vội vàng thả lỏng đôi tay, nghiêng cả người về phía bàn học, sau đó gồng chặt phần bụng, co hai chân lên.
Nhưng sau khi bóng đen kia sượt đôi chân hắn, nào ngờ lại chuyển hướng, trượt đến mặt bàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT