Tin tức thành chủ thành Tiên Lạc hóa điên nhanh chóng lan truyền khắp nơi, đệ tử Thái Huyền cũng có thể xem như nhân chứng, ai cũng thương tiếc cho Lê Sâm, từ đây không còn thấy thành Tiên Lạc phồn hoa náo nhiệt nữa.
Tuy nhiên, các đệ tử không dư thời gian để cảm thán vì phải gấp rút chuẩn bị cho sự kiện lớn sắp tới.
Đệ tử của Chân Võ Sơn Trang sẽ đến Thái Huyền Tông làm khách.
Trong giới tu chân, các thế lực đến thăm hỏi giao lưu là chuyện bình thường. Đệ tử các phái có thể nhân cơ hội này để giao chiến với anh tài, trau dồi kiến thức, tích lũy kinh nghiệm, có lợi cho cả cá nhân lẫn tông môn.
Chân Võ Sơn Trang cũng là một trong những môn phái tiếng tăm lừng lẫy, thực lực mạnh ngang ngửa Thái Huyền Tông. Sau khi nhận thư viếng, Thái Huyền chưởng môn vui vẻ phản hồi, đồng thời ra lệnh cho chúng đệ tử phải chuẩn bị chu đáo, chỉnh đốn lại tác phong, tăng tốc độ tu luyện, phải bày ra những gì tốt nhất đẹp nhất để nghênh đón khách quý.
Ngoài miệng bảo giao lưu hữu nghị, nhưng thực tế là phân tranh cao thấp, đệ tử Thái Huyền thỉnh thoảng lười tu luyện vài hôm, mà mấy ngày nay ai cũng tinh thần hăng hái, tu luyện đêm ngày, tuyệt đối không để tông môn mất mặt.
Đệ tử của Chân Võ Sơn Trang cũng nghĩ như vậy, ngày hai bên giáp mặt, Chân Võ chưởng môn dẫn theo năm mươi đệ tử đứng thành trận vuông, động tác đều răm rắp, họ mặc đồng phục vàng óng, vóc dáng cao lớn khôi ngô, khí thế oai phong lẫm liệt, sức sát thương cực lớn.
Trận vuông mà Thái Huyền Tông phái ra tiếp đón thì mặc đồng phục xanh sẫm, tầm vóc không cường tráng bằng đệ tử Chân Võ nhưng ai cũng đứng thẳng lưng ngẩng cao đầu, toát ra khí thế kiên cường hiên ngang, phong thái thanh cao như ngọn trúc sau mưa, khiến người ta rửa mắt mà nhìn.
Đệ tử hai bên mỗi người một vẻ, tất cả đều là những nhân tài ưu tú nhất trong phái, thoạt nhìn khó phân hơn kém.
Tiêu Quan đứng ở đầu trận xì xầm với Triệu Tịnh Thần, “Chả biết họ nghĩ gì mà chọn màu đồng phục vàng chóe như chùy Kim Cang thế nhờ.”
Triệu Tịnh Thần giữ nguyên nụ cười thiện lành, môi mấp máy, “Câm đi sư huynh.”
Thái Huyền chưởng môn mỉm cười nói vài câu xã giao với Chân Võ chưởng môn, bảo Tiêu Quan và Triệu Tịnh Thần dẫn đệ tử Chân Võ đến tiểu trúc Thanh Phong nghỉ chân, hẹn ba ngày sau cử hành đại hội luận võ.
Mạnh Trần cũng biết chuyện này, cơ mà chưởng môn không cho y ra mặt mà bảo y tham gia đại hội vào ba ngày sau, vậy là y ở lại Tê Tuyết Cư tập trung đột phá.
Lúc trước tu luyện Huyền Tuyệt Công, tuy tác hại nặng nề nhưng cũng giúp Mạnh Trần từ Nguyên Anh tầng chín nhảy lên đỉnh cấp, chỉ còn một bước nữa là y đột phá cảnh Hóa Thần.
Cảnh Hóa Thần là ranh giới quan trọng trên con đường tu luyện, chỉ khi đột phá cảnh Hóa Thần thì mới thật sự thay da đổi thịt, mới có hy vọng vượt ngưỡng Độ Kiếp phi thăng thành tiên.
Chỉ còn một bước cuối cùng, thế nhưng y chẳng thể vượt qua.
Linh lực đã đầy ắp, tâm cảnh cũng vượt qua khảo nghiệm, Mạnh Trần không hiểu tại sao mình không thể thành công.
Đây là thời điểm đặc biệt quan trọng, y khát khao sức mạnh hơn bao giờ hết.
Ánh mắt y trở nên cố chấp, lần nữa tập trung điều động toàn bộ linh lực tấn công lá chắn vô hình, một lần, mười lần, trăm lần… Tinh thần và sức lực cạn kiệt với tốc độ đáng sợ, ý chí không khuất phục nhưng cơ thể không chịu đựng được nữa. Toàn thân y đau đớn như sắp nổ tung, máu đã xộc lên cổ, huyệt Thái dương nhức buốt như bị nghìn cây kim châm chích…
Đúng lúc này, một dòng linh lực mát lạnh chảy vào thân thể Mạnh Trần. Nguồn linh lực ngoại lai di chuyển thong thả nhưng vô cùng hùng mạnh, vững vàng như cơn sóng dập tắt lửa dữ bên trong Mạnh Trần, xoa dịu và chữa trị kinh mạch đầy thương tích vì phải gánh chịu sức mạnh quá độ.
“Ngưng thần tĩnh khí.”
Giọng nói như băng tuyết vang lên bên tai, Mạnh Trần cũng nhận ra mình quá nóng vội, suýt thì tẩu hỏa nhập ma, y lập tức tập trung tinh thần, nương theo sự hỗ trợ của nguồn linh lực kia mà từ từ dẫn dắt linh lực bạo ngược của mình về quỹ đạo ban đầu.
Y mở mắt, bấy giờ mới nhận ra mình nhập định từ lúc trời còn sáng trưng, mà bây giờ ánh trăng đã trải dài.
Y cũng thấy Chung Ly Tĩnh ngồi bên cạnh, chuông báo động trong đầu reo vang, mặt y đanh lại.
Chung Ly Tĩnh thấy mặt Mạnh Trần ướt đẫm mồ hôi lạnh, bèn lấy một chiếc khăn vuông lau vầng trán cho y. Mạnh Trần giật mình, lập tức nhảy xuống giường, kéo dài khoảng cách với Chung Ly Tĩnh, cúi đầu nói, “Sư tôn… sao người lại ở đây?”
“Đột phá phải thuận theo tự nhiên, gấp gáp chỉ gây phản tác dụng.” Chung Ly Tĩnh nói, “Nếu vì vậy mà làm tổn thương đạo thể thì sẽ để lại mầm họa về sau.”
Mạnh Trần đứng bên giường, bấy giờ mới nhận ra toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, gió ngoài cửa sổ lùa vào khiến y rùng mình.
Y xoa huyệt Thái dương nhoi nhói, định đi tắm thì chợt nhìn thấy một cái hộp gỗ để trên bàn.
Y do dự một lát mới đi qua mở nắp hộp, mùi hương ngọt lịm bay ra, trong hộp đựng một đĩa bánh hoa quế.
—o0o—
Ba ngày thấm thoắt trôi qua, mọi người nôn nao chờ đại hội khai mạc.
Đại hội được tổ chức ở võ đài rộng hơn trăm trượng của Thái Huyền Tông, đệ tử Thái Huyền và đệ tử Chân Võ ngồi ở khán đài hai bên thành thế đối lập, tầm quan sát rất đẹp, trên đầu có bạt che nắng, vô cùng lý tưởng để xem đánh nhau.
“Tôn chỉ của đại hội luận võ là so đấu giao hữu, không được ra tay tàn nhẫn để giành chiến thắng.” Thái Huyền chưởng môn nói, “Đệ tử hai bên được tự do lựa chọn đối thủ so tài, cảnh giới cao không được chủ động khiêu chiến cảnh giới thấp, cảnh giới thấp có quyền khiêu chiến cảnh giới cao, sức mạnh chênh lệch không vượt quá một cấp.”
“Đại hội diễn ra liên tục ba ngày, từ giờ là thời khắc các con tỏa sáng.” Chưởng môn vuốt râu cười híp mắt, xuống khỏi võ đài.
Tuy nói là đấu giao hữu nhưng ai cũng mong phái mình toàn thắng, nhất là đệ tử Thái Huyền, nếu bị người ta nện ra bã ngay trên địa bàn của mình thì về sau làm sao ngẩng mặt nhìn đời?
Bởi vậy kết quả của trận đấu đầu tiên cực kỳ quan trọng, người ta thường nói mở đầu tốt đẹp, phe nào thắng trận đầu thì sĩ khí sẽ tăng cao, dễ áp đảo tinh thần đối phương.
“Xem kìa, chúng nó dễ kích động quá.” Chân Vũ chưởng môn nhìn đám đệ tử xoa tay làm nóng người, sẵn sàng lăn xả mà lắc đầu cảm thán.
Thái Huyền chưởng môn cười nói, “Đó mới là tuổi trẻ.”
“Cũng phải.” Chân Võ chưởng môn nói, “Nhưng vẫn có đệ tử trầm tính mà, như mấy đệ tử Thiên Cực Phong nhà ông đấy, lần nào gặp ta cũng thèm. Sao ông may mắn nhặt được cả rổ châu ngọc quý giá thế cơ chứ?”
“Nào có nào có.” Thái Huyền chưởng môn khiêm tốn bảo, “Lỗ Nguyên Sơn nhà ông cũng lợi hại mà.”
Chân Vũ chưởng môn cười đắc ý, “Nguyên Sơn tu tập gian khổ lắm, năm đó nó và Mạnh Trần cùng đột phá Nguyên Anh khi mới hai mươi, cũng được xem là thiên tài trăm năm khó gặp. Qua ba, bốn năm rồi, tu vi của Nguyên Sơn tiến bộ không ít, vẫn luôn tìm cơ hội tỉ thí với Mạnh Trần.”
Ông vừa dứt lời thì thấy một đệ tử Chân Võ tiến lên. Đó là một thanh niên cao to vạm vỡ, diện mạo bình thường nhưng phong thái điềm tĩnh, vững vàng đến lạ. Hắn bước lên võ đài, cất giọng vang dội như gõ chuông, “Đệ tử Lỗ Nguyên Sơn của Chân Võ Sơn Trang khiêu chiến với đệ tử Mạnh Trần của Thái Huyền!”
Một viên đá khua dậy nghìn con sóng, khán đài sôi trào.
“Trời má, mới trận đầu mà kích thích dữ vậy!!”
“Hai cao thủ Nguyên Anh đánh nhau kìa, ta hồi hộp quá.”
“Ta không quan tâm, Mạnh sư huynh là nhất, Mạnh sư huynh tất thắng!”
“Ta hâm mộ Mạnh sư huynh, cơ mà nghe nói Lỗ Nguyên Sơn cũng là thứ dữ đó. Năm xưa hắn và Mạnh sư huynh đều là nhân vật làm mưa làm gió, ngươi thấy tướng tá với khí thế của hắn không, vững chãi đến phát sợ…”
Cả hai đều là thiên tài vang danh cùng một thời điểm, nhưng mọi người chỉ biết Mạnh Trần mà ít đề cập đến Lỗ Nguyên Sơn, mà nguyên nhân cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ vì Mạnh Trần đẹp quá thôi.
Hai người mạnh ngang nhau, nhưng có một người dung nhan tuyệt sắc thì dĩ nhiên sẽ hút hết sự chú ý của quần chúng. Đệ tử của sơn trang Chân Võ bất bình thay Lỗ Nguyên Sơn, nhưng bản thân Lỗ Nguyên Sơn lại chẳng để ý.
Hắn chỉ muốn đánh một trận với đối thủ ngang sức ngang tài thôi.
Dưới bao nhiêu ánh mắt trông mong, Mạnh Trần đứng dậy bước lên võ đài, đang đi thì bị ai giật góc áo.
Y nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt ngập tràn căng thẳng của Tiết Lãng.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua thiếu niên chủ động nói chuyện với y.
“Huynh… huynh phải cẩn thận, tên đó khó đối phó lắm.” Tiết Lãng nóng gan nóng ruột, “Thua cũng không sao hết, đừng để bị thương.”
Mạnh Trần cong khóe môi, vươn tay xoa đầu hắn.
“Ta sẽ không thua.”
Y lên võ đài, chắp tay với Lỗ Nguyên Sơn, “Xin được chỉ giáo.”
Lỗ Nguyên Sơn im lặng gật đầu, sau đó rút đao bổ về phía Mạnh Trần.
Theo truyền thống thì trước khi đánh, hai bên thường khách sáo hàn huyên mấy câu, còn Lỗ Nguyên Sơn không nói tiếng nào, chào cái đánh luôn, tác phong mộc mạc dứt khoát hệt như cái tên của hắn vậy.
Đệ tử Thái Huyền chưa kịp cảm thán Lỗ Nguyên Sơn khác người thì đã đồng loạt biến sắc.
Vì họ cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp trong nhát đao của hắn!
Khoảnh khắc Lỗ Nguyên Sơn ra chiêu, luồng khí bạc cuồn cuộn như đại dương tràn ra từ lưỡi đao của hắn, ẩn chứa uy áp đáng sợ, người dưới khán đài đều nhận ra đó là năng lượng của cao thủ Nguyên Anh đỉnh cấp!
Ngay cả Thái Huyền chưởng môn cũng kinh ngạc, “Nguyên Anh tầng chín? Mới ba, bốn năm mà nó tiến bộ nhanh đến thế cơ à?!”
Tu luyện từ Nguyên Anh tầng một đến Nguyên Anh đỉnh cấp, người bình thường cần tốn ít nhất hơn trăm năm, người thiên phú xuất sắc chỉ cần vài chục năm, còn ba năm đã đến đỉnh thì quả thực chưa thấy bao giờ!
Chưởng môn Chân Võ hả hê tiết lộ nguyên do, “Cha của Nguyên Sơn xuất thân từ tộc Thú Nhân, nó cũng thừa kế dòng máu thú nhân.”
Thú Nhân là chủng tộc được trời cao ưu ái, vừa sinh đã có thể chất cực mạnh, tốc độ tu luyện nhanh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, hệt như ma tu và tộc Yêu. Lỗ Nguyên Sơn vừa có dòng máu thú nhân vừa cần cù tu luyện, nên chỉ mất ba, bốn năm đã đạt đến trình độ này là hoàn toàn hợp lý.
Thái Huyền chưởng môn biết Mạnh Trần không có cửa thắng thì xụ mặt hừ một tiếng.
Đệ tử dưới khán đài sợ xám hồn.
“Ta có nhìn lầm không? Nguyên Anh tầng chín?? Lỗ Nguyên Sơn ăn linh đan mà lớn à?”
“Ăn linh đan cũng không thể nào đạt đến cảnh giới đáng gờm như vậy. Thôi toi rồi, lần này Mạnh sư huynh thua chắc!”
Cũng không thể trách chúng đệ tử gió chiều nào theo chiều nấy, tốc độ tu luyện này thật sự quá đáng sợ, Mạnh Trần có lợi hại cách mấy cũng chẳng thể nào thắng được Nguyên Anh đỉnh cấp.
Trái ngược với đệ tử Thái Huyền hoang mang dao động, đệ tử Chân Võ hớn hở ra mặt.
Hứ, vừa lắm, tối ngày ca ngợi Mạnh Trần tuyệt sắc của các ngươi, tuy rằng… đẹp thật, nhưng đẹp có mài ra ăn được không? Thực lực mới là nhất! Lỗ sư huynh của họ mới là thiên tài danh xứng với thực!
Đệ tử dưới đài tranh cãi loạn cào cào, hai người trên võ đài chỉ tập trung vào trận đấu.
Đao pháp của Lỗ Nguyên Sơn vô cùng đơn điệu nhưng chứa sức mạnh kinh người, đệ tử dưới khán đài còn cảm nhận được uy áp đáng sợ, huống hồ là Mạnh Trần trực tiếp đối mặt với lưỡi đao.
Đỡ đòn quá tốn sức, y chọn cách né tránh.
Ngay khoảnh khắc y né đòn, Lỗ Nguyên Sơn quát một tiếng, vung ra mười tám ánh đao với khí thế chẻ đôi ngọn sóng!
Đệ tử dưới đài la thất thanh, “Nhanh quá!”
Đao pháp không chỉ mạnh mà tốc độ còn nhanh như ánh chớp!
Mười tám ánh đao lạnh thấu xương cuốn lấy Mạnh Trần, chặn hết mọi đường lui. Các đệ tử nín thở sợ thay cho Mạnh Trần, chợt thấy bóng người áo xanh nhoáng lên rồi biến mất trên võ đài.
Mười tám nhát đao bổ vào không khí, sau khi ánh đao tan biến, Mạnh Trần lại hiện ra ngay vị trí ban đầu, cứ như y chưa từng di chuyển.
“Đạp Lưu Ba!” Tiêu Quan vỗ đùi cảm thán, “Ta cũng biết chiêu này cơ mà mới ở cấp độ nhập môn thôi, sử dụng nhuần nhuyễn như y chắc trên đời chẳng được mấy ai.”
Thấy chiêu thức của mình đánh hụt hết, Lỗ Nguyên Sơn ngạc nhiên ra mặt, ý chí chiến đấu bốc ngùn ngụt, tiếp tục ngưng tụ linh lực vào lưỡi đao quét đến Mạnh Trần.
Lần này Mạnh Trần không tránh, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ.
Đa số tu sĩ thường đặt tên cho vũ khí của mình, nhưng Mạnh Trần thì không.
Kiếm của y chỉ là bội kiếm bình thường, cũng không có tên, nhưng vẫn trung thành theo y suốt hai kiếp.
Chuôi kiếm trong tay run bần bật, không phải vì sợ mà vì phấn khích, quầng sương trắng cấp tốc ngưng tụ trên thân kiếm sáng như tuyết, chiêu kiếm độc nhất vô nhị đâm thẳng vào Lỗ Nguyên Sơn!
Đao kiếm va chạm, hai luồng linh lực vô hình giao thoa. Lấy hai người làm trung tâm, dòng khí lưu đọng lại trong thoáng chốc rồi khuếch tán, cuồng phong nổi lên làm nứt cả sàn đấu.
Trong chớp mắt, Mạnh Trần và Lỗ Nguyên Sơn cùng thu chiêu rồi lại đồng thời lao vào vòng chiến.
Các đệ tử trước đó toát mồ hôi lạnh vì lo cho Mạnh Trần phát hiện y không hề rơi vào thế yếu. Thân hình y nhỏ nhắn hơn Lỗ Nguyên Sơn rất nhiều, trường kiếm mỏng cũng không khí thế bằng đại đao của Lỗ Nguyên Sơn nhưng mỗi lần so chiêu, thái độ của y vẫn hết sức ung dung.
Chưa được bao lâu mà hai người đã đánh cả trăm chiêu, giao đấu kịch liệt như vậy, dù là cảnh Nguyên Anh thì sức lực cũng bắt đầu hao mòn. Thế đao của Lỗ Nguyên Sơn vẫn vững vàng, mạnh mẽ nhưng tốc độ rõ ràng đã chậm lại. Mạnh Trần nheo mắt, chớp thời cơ lưỡi đao quét ngang sát bên cạnh mà đâm trường kiếm hướng đến ngực Lỗ Nguyên Sơn với một góc độ hiểm hóc!
“Tuyệt!” Đệ tử Thái Huyền vỗ tay la hét, đệ tử Chân Võ cuống lên, nhưng nhớ lại cảnh giới của Lỗ Nguyên Sơn nên lại yên lòng.
Vô dụng thôi, chân khí hộ thể của cảnh Nguyên Anh rất lợi hại, Nguyên Anh đỉnh cấp lại càng kiên cố, trừ khi Mạnh Trần là đại năng Hóa Thần trở lên, nếu không thì không cách nào đánh vỡ được!
Lỗ Nguyên Sơn biết không tránh được, bèn hét lớn, điều động toàn bộ linh lực dựng lá chắn bảo vệ đạo thể.
Đệ tử Thái Huyền khó nén thất vọng, “Toi công…”
Nét mặt Mạnh Trần như sương giá, làm như không thấy lá chắn trong suốt kia, chiêu kiếm vẫn dứt khoát đâm tới.
Xoẹt—
Cả đám trố mắt nhìn lá chắn bảo vệ của Lỗ Nguyên Sơn bị mũi kiếm dễ dàng đâm xuyên hệt như tờ giấy.
Bấy giờ mọi người mới cảm nhận được uy áp mạnh khủng khiếp tràn ra từ mũi kiếm.
“Đó là…” Có đệ tử không kiềm được đứng bật dậy, vẻ mặt hãi hùng.
Cảnh Hóa Thần!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT