Vừa về Thiên Cực Phong, Mạnh Trần nhận được truyền âm của Chung Ly Tĩnh.
Tuy không tình nguyện chút nào nhưng y vẫn phải đến Thiên Âm Các.
Từ khi sống lại, y đã luôn đề phòng Chung Ly Tĩnh, lại thêm chuyện của Lê Sâm ở thành Tiên Lạc khiến y không tự chủ nhớ lại kiếp trước, khiến mỗi bước đi khó khăn như bước trên băng mỏng, dây thần kinh căng đến cực hạn.
Chung Ly Tĩnh gọi y đến ngồi, thoạt nhìn không khác gì thường ngày.
Hai cốc trà nóng trên bàn tỏa hương nghi ngút, Mạnh Trần ngồi ngay ngắn đối diện Chung Ly Tĩnh, gọi khẽ, “Sư tôn.”
Chung Ly Tĩnh “ừ” một tiếng, hỏi, “Chuyến đi đến thành Tiên Lạc lần này thế nào?”
Thành Tiên Lạc là nơi vui chơi giải trí, còn thế nào được nữa?
Biết trong mắt Chung Ly Tĩnh chỉ có tu luyện, Mạnh Trần cũng không bất ngờ, y trả lời rành rọt, “Thành Tiên Lạc nhiều anh tài, lần này con gặp rất nhiều tôn giả đại năng, cũng nhận ra bản thân yếu kém, về sau sẽ tu tập chăm chỉ hơn.”
Y nói dối không chớp mắt, y cùng Tiết Lãng chơi quên đường về chứ có gặp đại năng nào đâu.
Chung Ly Tĩnh lại hỏi, “Chơi vui không?”
Mạnh Trần, “…”
Vấn đề này không giống câu mà người như Chung Ly Tĩnh sẽ hỏi.
Trong lúc y lo lắng cân nhắc ẩn ý trong lời Chung Ly Tĩnh thì ông ta bảo, “Tuy không được bỏ bê việc tu hành nhưng cũng không cần quanh quẩn trong tông môn mãi, có cơ hội thì cứ ra ngoài nhiều hơn để mở mang kiến thức.”
Mạnh Trần ngạc nhiên ra mặt.
Kiếp trước, ngoại trừ dạy y tu hành và kiểm tra bài tập, Chung Ly Tĩnh không bao giờ chủ động kiếm đề tài khác nói chuyện với y. Ông ta là một sư phụ nghiêm khắc, thứ duy nhất ông ta để ý là tu vi tiến bộ đến đâu. Mạnh Trần chưa từng nghĩ có ngày Chung Ly Tĩnh lại bảo y không cần vùi đầu tu luyện, rảnh rỗi hãy ra ngoài chơi. Y thấp tha thấp thỏm, không biết ông ta có ý gì, đành phải nương theo, “Vâng.”
Chung Ly Tĩnh ra dấu bảo y vươn tay, ông ta kiểm tra mạch đập cho y rồi nói, “Kinh mạch đã được chữa trị, tuy nhiên vẫn còn nội thương. Ta cho con thuốc tắm, về dùng tiếp đi.” Chung Ly Tĩnh đưa cho y thêm mấy bình dược liệu cấp thánh.
Mạnh Trần không từ chối được, đành phải nhận.
Xong chuyện thuốc thang, hai người không còn gì để nói, Mạnh Trần nhìn đăm đăm cốc trà, bàng hoàng nghĩ đây không phải cách thức chung sống giữa hai người ở kiếp trước.
Khi ấy Chung Ly Tĩnh luôn là người im lặng, Mạnh Trần là người nói không biết mệt, nhất là mỗi khi xuống núi hoàn thành nhiệm vụ, y lại chạy đến Thiên Âm Các kể với Chung Ly Tĩnh mình gặp chuyện gì mới mẻ, gặp ai thú vị. Y thích mua mấy món ăn vặt của nhân gian như kẹo hồ lô, bánh hoa quế linh tinh, lúc nào cũng mua dư một phần cho Chung Ly Tĩnh.
Kiếp trước đến thành Tiên Lạc, lần đầu tiên y mới thấy nhiều cảnh tượng kỳ diệu như vậy, cứ mãi tiếc nuối vì không thể rủ sư tôn đi cùng. Sau khi về, y chạy đến Thiên Âm Các kể liền tù tì ba ngày mới thỏa, về sau nhớ lại mới xấu hổ vì mình nói nhiều quá, sư tôn không đuổi y đi là lịch sự lắm rồi.
Bây giờ cũng về từ thành Tiên Lạc, rõ ràng đã gặp không ít chuyện ly kỳ nhưng Mạnh Trần không muốn nói một chữ nào cả.
Y chỉ muốn rời khỏi đây ngay.
Dường như Chung Ly Tĩnh cũng nhận ra Mạnh Trần không có tâm trạng, chờ một hồi rồi nói, “Con về đi.”
Mạnh Trần đứng dậy hành lễ rồi đi ngay tức khắc.
Ra khỏi Thiên Âm Các, y nhẹ cả người, lơ đãng nhớ lại vừa rồi ánh mắt Chung Ly Tĩnh nhìn y cứ như đang chờ y mở miệng nói chuyện vậy.
Chắc là ảo giác thôi.
Mạnh Trần lắc đầu tự giễu rồi rảo bước thật nhanh.
—o0o—
Mấy ngày sau đó, Mạnh Trần tập trung tu luyện. Tiết Lãng không biết là đang cố ý tránh mặt y hay gì mà không thấy hắn đâu. Ân Trì cũng không xuất hiện, nhưng Bùi Ngọc Trạch xuống núi một thời gian đã quay lại.
Chưởng môn phái gã đến Ngũ Hành Sơn Trang. Mười mấy con Mị yêu trà trộn vào Ngũ Hành Sơn Trang mê hoặc tâm trí nhiều đệ tử, trang chủ và chưởng môn là bạn cũ, chưởng môn bèn phái một nhóm đệ tử đến hỗ trợ trừ yêu.
Bùi Ngọc Trạch không những có kiếm thuật xuất chúng, gã còn là một âm tu hiếm gặp, có thể dùng ống sáo bạch ngọc thổi ra âm thanh bén nhọn giết địch, cũng có thể thổi khúc Thanh Tâm thanh lọc chướng khí. Do Mạnh Trần tự ý đề cử nên Bùi Ngọc Trạch mới bị sai đến Ngũ Hành Sơn Trang diệt yêu.
“Trong khi ta bôn ba trừ ma bên ngoài, A Trần lại theo Tiết sư đệ đến thành Tiên Lạc hưởng thụ.” Bùi Ngọc Trạch thở dài, “Đãi ngộ thật sự khác một trời một vực.”
“Năng lực càng cao trách nhiệm càng lớn.” Mạnh Trần dửng dưng, “Sư huynh diệt yêu cũng vì làm rạng danh môn phái.”
“Thế à?” Bùi Ngọc Trạch cười, “Chứ không phải A Trần sợ ta ra tay với Tiết sư đệ nên mới cố ý đẩy ta đi xa sao?”
Gã cứ thế thừa nhận lần trước đẩy Tiết Lãng xuống vực, Mạnh Trần ngước mắt nhìn gã, ánh mắt buốt lạnh.
“Lúc trước nghe nói đệ đích thân mời một đệ tử vào Thiên Cực Phong, ta vốn không nghĩ nhiều, mãi đến khi thấy đóa hoa lan thêu trên ngực áo hắn.” Bùi Ngọc Trạch nói nhẹ tênh, “A Trần, ta vốn tưởng đệ sẽ chỉ khâu áo cho một mình ta.”
Ban đầu Mạnh Trần học may vá đúng thật là vì Bùi Ngọc Trạch.
Khi đó Ân Trì chưa nhập môn, quan hệ giữa y và Bùi Ngọc Trạch đã bắt đầu thân thiết hơn. Một lần nọ, hai người xuống núi trừ yêu, thời điểm nguy cấp, Bùi Ngọc Trạch vì che chở Mạnh Trần mà bị yêu thú cắn trúng cánh tay, ống tay áo rách tơi tả.
Mạnh Trần áy náy vô cùng, ngày nào cũng đến thăm Bùi Ngọc Trạch, còn lén lấy đi bộ y phục bị rách. Y bỏ ra mấy ngày theo các sư muội Thúy Hà Phong học thêu thùa may vá để khâu áo cho Bùi Ngọc Trạch, sau đó giặt sạch sẽ rồi trả cho gã.
Bùi Ngọc Trạch đã quên béng bộ y phục, xưa nay gã chưa bao giờ nhìn lại những thứ đã hỏng, nhưng bộ y phục được Mạnh Trần chỉnh sửa hệt như mới, không bám lấy một hạt bụi.
“Không chỉ có thế, vụ Huyết ma yêu, đệ không ngại chịu đòn roi để cầu xin cho hắn. Đệ cùng hắn xuống núi, khi về thì trên cổ lại có vết đỏ.” Bùi Ngọc Trạch nhìn thẳng vào mắt Mạnh Trần, con ngươi âm u, “Đêm đó đệ ngủ chung giường với hắn đúng không?”
Giọng điệu của gã ôn hòa nhưng nội dung sắc bén, vậy mà Mạnh Trần không cảm thấy bị xúc phạm, y cười khẽ, “Đúng thế thì sao?”
Ý cười trên môi Bùi Ngọc Trạch vụt tắt, nét hiểm ác cuộn xoáy trong đôi mắt đen như mực, dưới vẻ ngoài bình thản là nỗi căm hận điên cuồng đủ để nuốt chửng tất thảy.
“Đệ tưởng có sư tôn ở đây thì ta không dám đụng vào hắn sao?” Bùi Ngọc Trạch nói chậm rãi, “A Trần, chỉ cần đệ bảo hắn đi khỏi đây, đồng thời hứa là sau này không bao giờ gặp hắn nữa, ta sẽ tha mạng cho hắn.”
“Sư huynh, hình như ngươi ngộ nhận hai điều.” Mạnh Trần nói.
“Thứ nhất, Tiết Lãng không phải người mà ngươi có thể thao túng. Lần trước ngươi không thể giết hắn, vậy thì sau này cũng không bao giờ làm được.”
“Thứ hai, ngươi không có quyền hạn chế bất kỳ hành động nào của ta. Ta gặp ai, muốn ở bên ai không liên quan gì đến ngươi hết.”
Nói rồi, y lễ phép gật đầu rồi xoay người bỏ đi không chút lưu luyến.
Bùi Ngọc Trạch nhìn bóng dáng càng lúc càng xa, cuối cùng cũng hiểu ra một sự thật, con chim nhỏ gã cẩn thận nâng niu, ấp ủ trong tay bao nhiêu năm qua đã bay đi mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT