Ăn uống no đủ, Khương Dư thỏa mãn lười biếng duỗi eo, giống một chú mèo ung dung hoa quý, đường cong dáng người đẹp đến rung động lòng người.

"Anh trai nhỏ, chúng ta rời khỏi đây đi."

Khương Dư đứng lên, đi đến cầu thang, Phó Sâm không lên tiếng theo sau cô.

Chỉ là mới vừa đi được vài bước, Khương Dư liền cảm thấy một trận choáng váng truyền đến, cả người đều đứng không vững, thân thể mỏi mệt tới cực điểm, Khương Dư hôn mê bất tỉnh, thân mình ngã ra sau.

Thấy Khương Dư đột nhiên ngất xỉu, nam tử trung niên theo bản năng muốn duỗi tay tiếp thiếu nữ.

Nhưng ông vừa có động tác, liền nghe thấy giọng nói âm u của Phó Sâm vang lên, "Không chuẩn chạm vào cô ấy!"

"Gia, thân thể của ngài..." Ông chú lo lắng nhìn hắn.

Phó Sâm lại căn bản không để ý tới, dang tay, an an ổn ổn tiếp được Khương Dư đnag ngã xuống, chỉ là thân thể ngã xuống theo quán tính mang đến lực không nhỏ, khiến cho sắc mặt hắn trở nên có chút tái nhợt.

Mặt hắn trở nên căng chặt, mày gắt gao nhíu lại, hiển nhiên là đang cố nén thống khổ khó có thể miêu tả.

Tuy là thế, Phó Sâm như cũ không ném cô gái trong lòng ngực ra.

Ông chú nhìn đến đau lòng, nhưng cũng biết mình nói gì cũng vô dụng, tính cách gia cố chấp, ý của hắn, không ai thay đổi được.

Một lúc sau, sắc mặt Phó Sâm mới khôi phục vài phần huyết sắc.

Cả người hắn lạnh băng, khuôn mặt tuấn lãng, không giận tự uy.

Căn bản nhìn không ra có bệnh gì.

Hắn ôm chặt Khương Dư hơn chút, sắc mặt lãnh đạm phân phó, "Về nước."

*

Một giấc này Khương Dư cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.

Khi mở mắt, phát hiện bản thân đang trong căn phòng âm u, phòng rất xa hoa, nhưng đập vào mắt, toàn đồ đạc màu đen được bố trí khắp phòng, hai cửa sổ sát đất cũng bị che lại bởi rèm cửa dày nặng màu đen.

Trong phòng không thấy một chút ánh sáng nào, lộ ra một cỗ âm trầm, bầu không khí áp lực.

Bất quá Khương Dư lại rất thích loại phong cách này, hàng năm đối mặt với tử thần, chỉ có hắc ám mới cho cô cảm giác an toàn.

"Tỉnh?"

Khương Dư mới vừa mở mắt ra, liền nghe thấy âm thanh trầm thấp của Phó Sâm.

Khương Dư nghiêng mắt nhìn qua, mắt cô có thể nhìn trong bóng tối, nam nhân ngồi trên xe lăn ở mép giường, ẩn với trong tối, cũng không biết hắn đã ở đây bao lâu.

Khương Dư lười biếng đá văng chăn, khiến nó rơi xuống đất, cô dựa lưng vào giường, lãnh lãnh đạm đạm hỏi hắn "Anh trai nhỏ, tôi đã ngủ bao lâu?"

"Ba ngày ba đêm."

"A."

Khương Dư lên tiếng, cũng không ngoài ý muốn.

Nhưng cô lại nghe thấy hắn tự động bổ sung nói, "Mà tôi cũng ở chỗ này trông em ba ngày ba đêm."

Cô nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt, "Cho nên?"

"Em phải bồi thường cho tôi."

Khương Dư nhíu mày, tựa hồ muốn cố ý đùa giỡn, ngữ khí tuỳ tiện, "Đại thúc, chú yêu cầu tôi bồi thường thịt?"

"Ở cạnh tôi, không được phép rời đi."

Trong nháy mắt, sắc mặt Khương Dư thay đổi, ý cười quyến rũ phong tình vạn chủng hoàn toàn biến mất.

Trong mắt chỉ còn lại sát ý lạnh lùng, "Nếu tôi không đồng ý?"

"Vậy tôi sẽ nhốt em lại."

Khương Dư híp mắt, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nghiêm túc nói "Nếu anh giam tôi lại, tôi sẽ giết anh."

Cô cũng không phải chim hoàng yến.

Khi nói chuyện, không biết từ khi nào, cô đã xuất hiện phía sau Phó Sâm, quỷ mị thần bí khó lường.

Cô cầm chiếc nĩa ăn cơm, chọc vào vị trí tim của hắn.

"Anh trai nhỏ, anh nói đi, nếu cái nĩa này đâm thủng tim anh, thì anh có chết không?" Giọng điệu lại trở nên trêu chọc vũ mị, nhưng lại khiến người ta sởn tóc gáy.

"Anh trai nhỏ nói thật, tôi vẫn luôn rất muốn nếm thử hương vị máu anh..." Hơi thở ấm áp của cô phun lên vành tai Phó Sâm.

"Em có thể thử xem."

Hắn dị thường bình tĩnh.

"Anh trai nhỏ, đây chính là anh nói đó, vậy tôi đây liền không khách khí."

Khương Dư vốn chính là Diêm La địa ngục, vô pháp vô thiên, vô tâm vô tình!

Cô lạnh lùng cười một cái, cuồng quyến lạnh lẽo.

Giây tiếp theo, nĩa trong tay cô, dùng sức cắm vào ngực Phó Sâm.

"Hừ!"

Trái tim truyền đến một trận đau đớn, Phó Sâm nặng nề hừ một tiếng.

Máu đỏ tươi nháy mắt thấm đẫm quần áo hắn.

Khương Dư dùng đầu ngón tay quệt một chút máu, vươn đầu lưỡi liếm, trên khuôn mặt tuyết trắng tinh xảo hiện lên một mạt đỏ ửng bất thường.

Không khống chế được sự hưng phấn điên cuồng, "Anh trai nhỏ, máu anh quả nhiên rất ngọt."

"Anh trai nhỏ, đau không?" Cô nhẹ giọng dò hỏi bên tai, tựa như ma quỷ máu lạnh.

"Có chút." Phó Sâm thành thật gật đầu.

Chẳng qua giây tiếp theo, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn gợi cảm của hắn, gợn sóng bất kinh nói, "Tiểu nha đầu, cắm nông vậy, không chết được người."

Vừa nói, bàn tay to lớn của hắn đột nhiên nắm lấy tay cô, dùng sức đâm xuống.

Cái nĩa hơn mười centimet kia, nháy mắt nguyên cây cắm vào...

"Tiểu nha đầu, em muốn cái gì tôi đều cho em, kể cả là mệnh này." Thanh âm hắn trở nên thực suy yếu, sinh mệnh đang dần xói mòn.

Cho dù là làm hành vi tự hại mình điên rồ bực này, hắn lại vẫn như cũ cảm thấy không có gì ghê gớm, vô cùng bình tĩnh.

Nhìn nĩa hoàn toàn cắm xuống, Khương Dư sửng sốt một lát, ngay sau đó giọng nói cô cũng hưng phấn lên, "Anh trai nhỏ, làm sao bây giờ, tôi hình như càng ngày càng thích anh!"

Như là đang lẻ loi tại thế giới này, thì phát hiện ra đồng loại với mình.

Đôi trọng đồng trong bóng đêm tản ra ánh sáng yêu dị huyết sắc.

"Dị năng: Chữa khỏi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play