Khi Khương Dư đi lên lầu hai, phát hiện từ cầu thang lầu hướng lên trên, thi thể nằm tứ tung ngang dọc, những người này là bị vỡ nội tạng, thất khiếu đổ máu mà chết, tương đối khủng bố.
Nhưng biểu tình của Khương Dư vẫn nhẹ nhàng như cũ, đối với cảnh tượng địa ngục này không chút để ý, thân là sát thủ Diêm La, cảnh tượng kinh khủng hơn thế này cô đã thấy nhiều.
Nhưng làm cô kinh ngạc chính là, ông chú bên người nam nhân kia, hóa ra là một cao thủ võ cổ, gia tộc cổ xưa quả nhiên khủng bố, một cao thủ võ cổ được cung kính trên thế giới, cũng chỉ là một bảo tiêu mà thôi.
Lên lầu hai, Khương Dư liếc mắt một cái liền thấy Phó Sâm trên xe lăn, cô vừa vặn nhìn thấy sườn mặt hắn, chỉ là sườn mặt, mà cũng hoàn mỹ không góc chết.
Khương Dư ngồi xuống, thấy được khuôn mặt bạch nhân nam tử bị bắn nát, có chút ngoài ý muốn.
"Anh trai nhỏ, đây là anh giết sao?"
Chỗ dựa của trường đấu này là một tổ chức võ trang khủng bố, thực lực cũng không yếu, nhưng hắn lại tùy tùy tiện tiện giết chết gã.
Từ lúc Khương Dư xuất hiện, Phó Sâm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm thúy u ám, như bách thú chi vương đang thưởng thức vật sở hữu của mình.
Hắn không chút để ý gật đầu, "Ừ, là tôi giết."
Ngữ khí hắn bằng phẳng, hiển nhiên trong mắt hắn, một mạng người mà thôi, bé nhỏ như con kiến.
Khương Dư sửng sốt một lát, sau đó kinh hỉ, không chút bủn xỉn khích lệ nói, "Oa, anh trai nhỏ, anh quá đẹp trai."
Thấy cô lộ ra tươi cười, Phó Sâm lại nhíu mày, nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt.
Ánh mắt hắn sâu kín nhìn Khương Dư, trong mắt hắn, trừ bỏ cô, rốt cuộc không dung nạp được đồ vật khác.