Chương 34: Hồng nê tiểu hoả lô.(Cái lò nhỏ làm bằng gạch đỏ)*

Trải qua mấy ngày nay chung sống, ở trong lòng Mạc Thanh Trần, sớm đem Đầu Hổ xem như thân đệ đệ, lúc này nghe thấy hắn ở ngoài cửa khóc, không quay đầu kêu Vân Chi, mà vội vàng chạy đến cổng mở ra cửa viện.

Bên ngoài cửa viện, nho nhỏ Đầu Hổ mặc một bộ áo lông da hổ, trên đầu lại không mang mũ, khuôn mặt đông lạnh đến đỏ hồng, đầy mặt nước mắt cùng nước mũi lẫn lộn cùng một chổ, nhìn đến không khỏi chọc cười.

"Đầu Hổ, ngươi đây là làm sao vậy?" Mạc Thanh Trần vội vươn tay ra giữ chặt Đầu Hổ, dẫn hắn đi tiến vào trong.

Đầu Hổ nhìn thấy Mạc Thanh Trần, trước là bĩu môi, ngay sau đó mạnh mẽ nhào tới trong lòng Mạc Thanh Trần, oa oa khóc lớn lên.

Mạc Thanh Trần bị đẩy tới thiếu chút lảo đảo một cái, nhất thời chân tay luống cuống, một người dáng người còn lớn hơn nàng đang tại trong ngực nàng khóc lớn.

"A, Đầu Hổ, có chuyện từ từ nói." Mạc Thanh Trần duỗi ra tay nhỏ, vỗ vỗ vào lưng Đầu Hổ.

Lúc này Mạc Đại Niên đi tới, sờ sờ Đầu Hổ nói: "Tiểu Đầu Hổ, đây là làm sao vậy?"

Đầu Hổ lúc ấy ưu tư kích động, chỉ thấy được Mạc Thanh Trần, lúc này nghe đến thanh âm của Mạc Đại Niên, ngại ngùng từ trong lòng Mạc Thanh Trần đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc lên đối với Mạc Đại Niên hô: "Ngũ Gia gia."

"Tiểu Đầu Hổ, cùng Ngũ Gia gia nói nói, tới cùng vì sao khóc nhè a?" Mạc Đại Niên hơi hơi khom người nói.

Đầu Hổ xem xem Mạc Thanh Trần, lập tức cắn môi không nói chuyện.

"Ha ha ha, Tiểu Đầu Hổ cũng đã trưởng thành, có bí mật, kia ngũ Gia gia sẽ không hỏi . Như vậy đi, Ngũ Gia gia cùngThanh Trần nha đầu đều còn chưa có dùng cơm, con ở chỗ này cùng nhau ăn một chút có được không?" Mạc Đại Niên nói.

Đầu Hổ do dự khẽ gật đầu.

Mấy người đi tới phòng ăn, Vân Chi tay chân lanh lẹ dọn lên thức ăn, Mạc Thanh Trần lúc này mới phát hiện, món hôm nay thế nhưng là lẩu.

"A, thật là thơm, Vân Chi tỷ tỷ, ngươi thực có tâm tư, loại thời tiết này ăn lẩu thư thái nhất." Mạc Thanh Trần trong lòng tuy lo lắng Đầu Hổ, mặt ngoài vẫn là cười nói dường như không có việc gì.

Vân Chi nghe vậy cười nói: "Cũng là vừa lúc, mỗi khi đến thời điểm tuyết rơi, phòng bếp liền chuẩn bị các loại nguyên liệu làm lẩu, Vân Chi bất quá là mượn hoa hiến phật thôi, không dám nhận khen ngợi của tiểu thư."

Mạc Đại Niên cũng rất vừa lòng thức ăn hôm nay, hắn cầm đũa gấp thêm một miếng thịt dê cuốn mỏng như tờ giấy, để vào trong nồi lẩu nhúng nhúng vài cái, lại nhúng vào chén gia vị, để vào trong bát nhỏ của Đầu Hổ, lại tiếp tục gấp cho Thanh Trần, lúc này mới gấp một đũa bỏ vào trong miệng, nhấm nháp nói: "

Lục Nghị tân phôi tửu

Hồng Nê tiểu hỏa lô

Vãn lai thiên dục tuyết

Năng ẩm nhất bôi vô. " *

Vừa nói lại từ trong tay áo lấy một bầu rượu ra.

(* Trích từ bài thơ đường Vân lưu thập cửu( Uống rượu khi trời rét)- Bạch Cư Dị- chú thích dưới chương 23)

Mạc Thanh Trần thấy được bầu rượu nhất thời cơn nghiện rượu nổi lên, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt nói: "Gia gia, này là rượu gì thế?"

Mạc Đại Niên nhìn thoáng qua bộ dáng Mạc Thanh Trần thèm uống rượu, chỉ cảm thấy cháu gái nhỏ như vậy lại rất hợp khẩu vị của chính mình, không khỏi cười nói: "Tiểu nha đầu, rượu này không phải là thượng đẳng linh rượu ngày hôm đó cho con uống, cũng không phải rượu quả đào nhưỡng từ đào trong viện, chẳng qua là linh rượu bậc thấp nhất mua từ phường thị mà thôi."

Mạc Thanh Trần nghe được trong lòng đau xót, đã sớm nghe Thập Tứ Thúc nói qua, Mạc gia bây giờ tài nguyên thiếu hụt, Gia gia một bó tuổi chỉ có thể uống linh rượu thấp kém, lập tức nghĩ đến chỉ là bởi vì chính mình nghĩ muốn một con rối hình người, Gia gia lại không nói hai lời mua cho chính mình một con rối gỗ, loại quan ái không nói kia, thật sự làm cho nàng phi thường cảm động.

Gia gia mê thích uống rượu như thế, bản thân lại có hồ lô rượu kỳ lạ, tuy không phải là linh rượu, nhưng mùi vị lại ngon dị thường, nếu mà...

Không được, Mạc Thanh Trần nghĩ đến nơi này hung hăng lắc lắc đầu, hồ lô rượu kia chính mình tuy nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng lại có rượu ngon liên tục không ngừn, nếu đưa ra, chính mình căn bản nói không rõ tới cùng nơi nào có được hồ lô rượu, liền sẽ bại lộ nguy cơ từ hồ lô rượu.

"Nha đầu, con lắc đầu gì thế?" Nhìn thấy Mạc Thanh Trần bỗng nhiên lắc đầu, Mạc Đại Niên buồn bực hỏi.

Mạc Thanh Trần nhất thời đầy mặt hắc tuyến, chẳng lẽ là tại trước mặt Gia gia càng lúc càng buông lỏng, chính mình nghĩ thế nào sẽ liền làm cái đó, không khỏi lúng túng nói: "Gia gia, ngài đem rượu ra, lại không cho Thanh Trần uống, bây giờ còn không cho phép Thanh Trần lắc đầu a?"

"Ha ha ha, được rồi, được rồi, một người uống rượu cũng không thú vị, vậy con cùng Đầu Hổ uống một cốc nhỏ thôi."

Mạc Thanh Trần ánh mắt lén lút xem Đầu Hổ một chút, mới phát hiện lúc này Đầu Hổ cũng không khóc, vẻ mặt hưng phấn cầm lấy ly rượu, liền uống một hơi, ngay sau đó nước mắt chảy ra, lè lưỡi nói: "Phù, phù, thật cay."

"Ha ha ha." Mạc Đại Niên ngửa mặt lên trời cười ha hả, xem cháu gái nhỏ cùng Đầu Hổ song song ngồi, trong lòng không khỏi ấm áp, Tiêu nhi, cha rất vui vẻ, con để cho nha đầu tới đến bên cạnh ta, nếu là có một ngày phụ tử chúng ta tại hoàng tuyền gặp mặt, lão tử liền không đập ngươi.

Mạc Thanh Trần không biết Mạc Đại Niên cười cái gì, gặp Đầu Hổ hô cay, cũng bưng chén rượu lên nho nhỏ nhấp một ngụm, quả nhiên khác biệt với linh rượu mùi hương thoang thoảng dễ chịu ngày hôm đó Gia Gia đưa cho mình uống, cũng khác biệt với rượu quả đào thơm ngọt, rượu này lại có chút cay gay mũi, pha lẫn một ít linh khí ít đến thương cảm, hương vị so với rượu trong hồ lô là cách biệt một trời một vực.

Uống quen rượu trong hồ lô, loại linh rượu như thế, Mạc Thanh Trần thật sự không cách nào uống nổi, cũng không còn thèm rượu nữa, tùy tay gấp một đũa măng bắt đầu ăn.

Mạc Đại Niên cũng không để ý hai tiểu thí hài nữa, rung đùi đắc ý tự rót rượu cho mình, nhìn rất là là tiêu dao khoái hoạt, sắc mặt so với thời điểm vừa mới bước vào viện cực kỳ bất đồng.

Mạc Thanh Trần thầm nói, chính mình thực là may mắn, gặp được một người Gia Gia tính tình rộng rãi, đối với chính mình yêu thương có thêm, nếu mà, nếu mà có thể sớm tiến vào Luyện Khí kỳ, như thế ngày sẽ càng thư thái.

"Đầu Hổ, ngươi tới cùng làm sao vậy?" Gặp Đầu Hổ buồn phiền đã bình tĩnh trở lại, Mạc Thanh Trần lúc này mới nhỏ giọng hỏi

Đầu Hổ xem xem Mạc Đại Niên, không có lên tiếng.

"Gia gia, con cùng Đầu Hổ ăn no rồi, con mang Đầu Hổ vào phòng con chơi một chút." Mạc Thanh Trần đối với Mạc Đại Niên nháy nháy mắt.

Mạc Đại Niên ẩm rượu, đầy mặt hồng quang, cười nói: "Đi đi, đi đi, lão nhân không cần các con bồi."

Mạc Thanh Trần dắt tay Đầu Hổ, dẫn hắn đến phòng của chính mình.

Đầu Hổ ngắm nhìn chung quanh một chút, bĩu môi nói: "Thanh Trần, trong phòng ngươi thế nào cái gì cũng không có a?"

Mạc Thanh Trần trợn trắng nói: "Muốn nhiều thứ như vậy làm gì, dù sao chính là chỗ ngủ, Đầu Hổ, ngươi hôm nay tới cùng là làm sao vậy?"

Đầu Hổ nghe vậy miệng mở rộng ra, vẻ mặt uể oải nói: "Thanh Trần, ta bỏ nhà ra đi!"

Mạc Thanh Trần ánh mắt không biết làm sao nhìn Đầu Hổ, ngươi gọi bỏ nhà ra đi, chính là đi đến chổ của ta nơi này a, suy nghĩ của hài tử năm tuổi, quả thật chính mình không thể lý giải, trên miệng vẫn là hỏi: "Vì sao a?"

"Cha nương ta cãi nhau." Đầu Hổ ủy khuất nói.

"Cãi nhau?" Mạc Thanh Trần nhớ đến ngày hôm đó nghe lén, cha nương của Đầu Hổ cảm tình tựa hồ rất tốt nha.

Đầu Hổ gật đầu nói: "Ân, bọn hắn cãi nhau bị ta nghe được, nương còn mắng ta..."

"Kia, bọn họ vì sao cãi nhau?" Mạc Thanh Trần hỏi.

--

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play