Nữ hài bị chửi dáng vẻ chừng mười tuổi, nghe vậy cũng không giận, cười hì hì ôm lấy cánh tay Lưu Thẩm làm nũng nói: "Nương, thế nào mà giống chứ, ngài là nương thân của con mà, đánh vào thân con đau ở lòng nương. Bất quá nha đầu nàng đúng là thật đáng thương, Liễu Thẩm cũng thật quá đáng, tốt xấu gì cũng là mợ của nha đầu, liền nhẫn tâm như vậy."
Lưu Thẩm nghe vậy thở dài nói: "Linh Chi, con người đều có số mạng. Nhớ năm đó mẫu thân của nha đầu chính là tiểu mỹ nhân xuất chúng nhất trăm dặm xung quanh đây, ách, địa phương xa hơn nương cũng chưa đi qua, nhưng nương dám nói, ở nơi khác cũng tìm không ra cô nương lớn lên như vậy đâu. Lúc trước Liễu gia muội tử đến tuổi cập kê, người tới cầu hôn có thể nói là giẫm nát bậc cửa lớn của Liễu gia, nàng một cái cũng xem không trúng. Giống như đã định trước, năm đó bỗng nhiên có một người trẻ tuổi đến thôn, người trẻ tuổi này nhìn cũng thật sự rất đẹp mắt, giống như thần tiên vậy, đứng chung một chỗ với Liễu gia muội tử xứng đôi khỏi phải nói, quả nhiên hai người thành đôi..."
"Nương, sau đó thế nào?" Linh Chi lắc tay Lưu Thẩm hỏi.
"Sau đó a..." Lưu Thẩm nheo mắt lại, giống như lâm vào trong kí ức, "Sau đó hai người thành thân, cùng nhau trải qua những ngày tháng tươi đẹp, rồi không lâu sau Liễu muội tử cũng mang thai, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, lúc bụng nàng lớn bảy tám tháng thì người trẻ tuổi kia bỗng nhiên biến mất, Liễu muội tử sốt ruột vô cùng, nhờ người tìm hết những chỗ có thể đi cũng không tìm thấy, nàng cả ngày gạt lệ, còn sinh non nữa, rồi sinh ra nha đầu, đại khái là do uất ức mà thành, khi nha đầu ba tuổi nàng liền buông tay rời đi."
Linh Chi nhìn sắc mặt của nương thân, thật cẩn thận hỏi: "Cho nên, nha đầu liền sống chung với cậu của nàng?"
Lưu Thẩm sờ tóc nữ nhi nói: "Đúng vậy, cậu của nha đầu là hàng xóm của chúng ta, từ lúc hắn ôm nha đầu về đây nương đều nhìn đến. Liễu Dương thị kia không phải người có thể bao dung người khác, lúc mới đầu coi như còn tốt, từ sau khi A Phúc sinh ra thì chân chính xem nha đầu thành nha hoàn để sai bảo, lại còn ba ngày hai bữa đánh chửi, thật sự là tạo nghiệp chướng a."
"Đúng là vậy mà." Linh Chinh hung hăng gật đầu.
Lưu Thẩm liếc khuê nữ mình một cái: "Nha đầu chết tiệt kia, lại bị ngươi lừa rồi, đi nhanh cho gà ăn đi."
Linh Chi lắc người cười nói: "Con cầm chút bánh ngô đưa cho nha đầu ăn đây, hì hì." Nói xong rồi tươi cười bỏ chạy mất.
Mạc Thanh Trần cũng không biết thân thế không rõ ràng của mình bị người khác nhắc lại, sau khi nàng xoay người đi vào trong nhà chỉ thấy Liễu Dương thị một tay chống nạnh một tay chỉ nàng mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi lại đi ra ngoài khóc tang à, có phải cảm thấy ủy khuất muốn tìm người đáng thương đúng hay không, ta khuyên ngươi chết tâm đi, ai thương hại ngươi, ai quản ngươi cơm ăn đây, ta xem ai nguyện ý!"
Mạc Thanh Trần gắt gao cắn môi, trong lòng liên tục nhắc lại trên đầu chữ nhẫn có một con dao, ta nhẫn!
Nàng không phải là bánh bao, nàng là một nữ hài mới sáu tuổi gió thổi có thể gục, trong thôn này ngoại trừ nhà cậu thì không biết dựa vào ai, không nhẫn nại thì còn có thể làm gì!
"Khỏi cần nhe răng nhếch miệng với ta, mau đi lấy giỏ đậu kia lựa ra, khi nào lựa xong thì mới được ăn cơm!" Liễu Dương thị nói xong hướng về giỏ đậu miệng nhô ra.
"Đã biết, mợ." Mạc Thanh Trần nhỏ giọng trả lời nhanh chân đi tới chỗ giỏ đậu, dùng hết sức lực toàn thân mới cầm giỏ đậu lên được, hai tay cầm lên rồi bước từng bước đến dưới tàng cây hải đường trong viện.
Bên dưới tàng cây hải đường để một cái bàn nhỏ thô sơ, bình thường Mạc Thanh Trần thích ngồi ở chỗ này, mà có lẽ Liễu Dương thị mắt không thấy thì tâm không phiền, càng thích nàng làm việc ở đây mà không phải trong nhà.
Mạc Thanh Trần thở dài nhìn đậu đỏ và đậu nành trộn lẫn cùng nhau đầy cả giỏ, yên lặng bắt đầu lựa ra. Nàng tới đây đã một năm, có đôi khi nàng thật sự hoài nghi nhất định là ông trời bắt nàng đến đây để trừng phạt nàng.
Lúc mới đầu bị Liễu Dương thị đánh chửi nàng còn phản kháng, nhưng lại phát hiện như vậy chỉ có thể dẫn đến bị đánh chửi lợi hại hơn, sau đó còn không có cơm ăn, sau vài lần cứng đối cứng, cuối cùng Mạc Thanh Trần cũng hiểu được, ánh hào quang của nữ chủ xuyên cũng không chiếu xuống trên đầu nàng, cho dù nàng có kiến thức gì có tu tưởng gì, nhưng vẫn không thể chống nổi sự thật nàng chính là một tiểu hài tử sáu tuổi không có chỗ nương tựa.
Chuyện duy nhất nàng có thể làm chính là nhẫn nại, tranh thủ bị người ta đánh ít một chút, nhanh chóng lớn lên.
Cái này, chính là mục tiêu lớn nhất trước mắt của Mạc Thanh Trần!
Tập trung hết sức nhặt đậu trong chốc lát, Mạc Thanh Trần đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, huống chi buổi sáng nàng chỉ uống một chén cháo loãng đặc hơn chén nước không bao nhiêu.
Nàng nhanh chóng nhìn một chút, trời nóng như vậy, hiển nhiên Liễu Dương thị và biểu đệ A Phúc làm tổ trong phòng ngủ, từ sáng sớm cậu Liễu Đại Thành đã ra ngoài làm việc, một lúc nữa sẽ không về.
Mạc Thanh Trần yên lòng, thò tay từ trong ngực lấy một hồ lô rượu to bằng bàn tay ra.
Thoạt nhìn hồ lô rượu này màu u tối không bắt mắt, nhưng nó lại có một bí mật kinh thiên.
Nó cũng là cùng xuyên đến đây với Mạc Thanh Trần, khác nhau là, Mạc Thanh Trần là linh hồn bám vào cơ thể tiểu nha đầu này, mà nó là thực thể xuyên tới đây!
Mạc Thanh Trần sờ hồ lô rượu, nhỏ giọng thở dài: "Hồ lô rượu a, bây giờ cũng chỉ có ngươi làm bạn với ta thôi." Nói xong kề mệng tới hồ lô uống mấy ngụm lớn.
Hồ lô rượu này vốn là Mạc Thanh Trần phát hiện ở một quầy hàng khi đi du lịch ở một cổ trấn, tuy rằng dáng vẻ nó không gây chú ý, nhưng khi nhìn kỹ cũng có loại hương vị cổ xưa, Mạc Thanh Trần nghĩ đến gia gia rất thích uống rượu, nếu như dùng hồ lô này để đựng rượu cũng rất thú vị nên cò kè mặc cả để mua, ai ngờ vừa thành công lấy đến tay thì thấy một chiếc xe bị mất khống chế chạy tới, lại mở to mắt ra lần nữa thì đã thành một nha đầu sáu tuổi rồi.
Lúc đó nàng khi nhìn thấy bản thu nhỏ hồ lô rượu là cực kỳ khiếp sợ, theo bản năng đem nó giấu đi, sau đó lại bất ngờ phát hiện chỗ thần kỳ của hồ lô rượu này.
Vậy mà bên trong nó lại có chứa rượu ngon, hơn nữa lại giống như không bao giờ hết. Vốn dĩ Mạc Thanh Trần cũng không uống rượu, chỉ là đã đọc nhiều tiểu thuyết YY rồi nên nàng nghĩ có khi nào rượu ngon trong hồ lô này có thể có công dụng thần kỳ gì hay không, vì thế mỗi ngày đều lén lút uống vài hớp, qua một năm công dụng thần kỳ thì không thấy, nhưng nàng lại bắt đầu thích uống rượu!
Không biết có phải có tác dụng tâm lý hay không, mà dường như chỗ tốt duy nhất chính là khi đói bụng mà uống vài hớp vào, lại cảm thấy giống như không đói đến vậy.
"Nha đầu, muội có ở đó không?" Mạc Thanh Trần chính là đang suy nghĩ viễn vong, thì bỗng nhiên truyền đến thanh âm dễ nghe của nữ hài tử.
***
(忍"Nhẫn": Kiên nhẫn, Nhẫn nhịn, Nhẫn nại. Thậm chí Nhẫn nhục. Nhẫn 忍 trong chữ Hán được ghép bởi hai chữ: 刀(Đao) ở trên và chữ 心(Tâm) ở dưới. Đao đâm vào tim mà vẫn sống là nhờ biết tự kiềm chế, biết nhẫn nhịn. )