Chương 22: Không biết mùi vị âulo.

Làm cho Mạc Thanh Trần ngoài ý muốn là, lần này đi tới chẳng những có tỷ muội Mạc Nhiễm Y Mạc Ngưng Nhu, còn có người nàng không có mời Mạc Ngọc Kỳ.

Mạc Thanh Trần ánh mắt không khỏi nhìn ba người nhiều một chút, nguyên bản nàng đều không nghĩ đến Mạc Nhiễm Y sẽ tới, bất quá là bởi vì mời Mạc Ngưng Nhu mà không tốt riêng nàng vứt sang một bên, Mạc Ngọc Kỳ cũng tới quả thực là càng không ngờ.

Bất quá người đến là khách, Mạc Thanh Trần trong lòng lại không thích Mạc Ngọc Kỳ vẫn là đi lên nghênh đón, cười nói: "Tam vị tỷ tỷ tới, mau vào ngồi."

"Thanh Trần, ngươi thực giỏi, thế nhưng nghĩ đến bàn đào yến chuyện thú vị như vậy đấy." Mạc Ngưng Nhu hì hì cười nói.

Mạc Thanh Trần thầm nghĩ, ta mới không nghĩ tới bàn đào yến cái gì a, ta còn có chuyện càng trọng yếu cần hoàn thành đây.

Mạc Nhiễm Y ngó cũng không thèm ngó Mạc Thanh Trần, lập tức đi đến dưới cây đào hạ ngước nhìn nói: "Cái này cũng kêu bàn đào?"

Mạc Ngưng Nhu vội nói: "Thập tỷ, Ngưng Nhu tuy không có nếm qua bàn đào, bất quá cảm thấy Ngũ Gia gia quả đào phi thường ăn ngon nha, những năm qua Ngưng Nhu đều ăn không đủ đâu, thập tỷ tỷ không phải cũng rất thích sao?"

Mạc Nhiễm Y tức giận trừng Mạc Ngưng Nhu, trên mặt hiện lên một tia lúng túng, đối với Mạc Thanh Trần nói: "Ta mới không hiếm lạ quả đào, không phải nói có rượu quả đào sao?"

Mạc Thanh Trần không biết vì sao, thấy bộ dáng Mạc Nhiễm Y khó chịu, lại cảm thấy không có chán ghét như dĩ vãng, có chút buồn cười nói: "Rượu quả đào là gia gia đưa cho ta không ít, cũng đủ cho chúng ta uống rồi."

Mạc Ngọc Kỳ tự nhiên đi đến Mạc Thanh Trần bàn đã bố trí sẳn xem xem, trên mặt cũng là sửng sốt.

Cái bàn bát tiên* này không giống như bàn bát tiên thường thấy, mà là dài hơn, có chút giống như trường án**, rồi lại so với trường án rộng hơn, trên mặt trải tấm vải trắng như tuyết.

(*Bàn bát tiên: bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người, ** trường án, bàn cao dài hình chữ nhật dành cho viết chữ)

Trên bàn bày đủ các loại món ăn, trái cây mùa này, trong đó hấp dẫn chú ý nhất chính là một chén lưu ly lớn, bên trong là vật dạng đông lạnh một màu trắng sửa, lại cho người ta cảm giác lóng lánh trong sáng, còn có thể thấy được quả đào cắt thành những khối nhỏ đông lại ở trong đó.

"Cái ngoạn ý này là cái gì?" Mạc Ngọc Kỳ chỉ chén lưu ly lớn kia nói.

Mạc Thanh Trần mi nhíu nhíu, Mạc Ngọc Kỳ này không mời mà tự đến, mới mở miệng lại không ưa như thế, thực làm cho người ta mất hứng, nhưng nàng hôm nay thân là chủ nhân lại không tốt để cho tình cảnh khó chịu nổi, liền cười nói: "Cái này kêu là sữa đông, là Thanh Trần tự mình làm."

Kỳ thật theo như lời Mạc Thanh Trần nói sữa đông, chính là pudding người hiện đại chúng ta thường ăn, nàng hôm qua sai Vân Chi đi phòng bếp hỏi lấy sữa bò, mật ong, lại gia nhập thêm rượu quả đào cùng cắt nhỏ quả đào thành khối nhỏ chế thành. Chính là người thời này hiển nhiên không biết được cái gì gọi là pudding, kêu sữa đông sẽ dễ hiểu chút.

Hai người đối thoại đem những người khác đều hấp dẫn hướng trên bàn nhìn lại, nhìn thấy trong miệng Mạc Thanh Trần nói sữa đông rất là kinh ngạc.

"Thanh Trần, cái gì là sữa đông a?" Mạc Ngưng Nhu hai mắt vụt sáng lên hỏi.

Đầu Hổ vỗ đầu Mạc Ngưng Nhu một chút nói: "Đần, đây chính là sữa đông a."

Mạc Thanh Trần cười khúc khích nói: "Này là Thanh Trần đặt tên qua loa, bởi vì bên trong có thêm sữa bò, lại ngưng tụ thành đông lạnh, cho nên liền kêu sữa đông."

"Sữa bò?" Mạc Nhiễm Y nhíu nhíu mày.

Mạc Ngọc Kỳ theo sát nói: "Ai nha, sữa bò tanh như vậy, này có thể ăn sao, u, ta quên Tiểu Thập lục là mới tới Mạc gia chúng ta, rất nhiều thứ đều không nếm qua, chắc hẳn không biết chúng ta uống sữa tươi là muốn thêm hạnh nhân cùng nhau nấu lên, liền như vậy tỷ muội cùng các huynh đệ cũng không mấy người nguyện ý uống đâu. Chậc chậc, sữa đông này ngược lại không sai, chỉ sợ cũng là trông được mà không dùng được nha?"

Mạc Thanh Trần nhẹ nhàng liếc nàng một cái nói: "Kia ngươi không ăn là được."

Nói xong không đợi Mạc Ngọc Kỳ hồi đáp, liền đối mấy người Đầu Hổ nói: "Chúng ta trước đem quả đào hái xuống a."

"Được a, được a." Đầu Hổ vỗ tay nói.

Mấy người cùng nhau tụ họp lại dưới cây đào, một người xách một cái giỏ nhỏ bện bằng tre, nhón chân duỗi tay ra hái mấy quả đào thấp, mấy quả đào thấp bị hái xuống sau lại dời ghế đến giẫm lên hái tiếp.

Đến cuối cùng, xem chỗ thấp trụi lủi, phía trên quả đào đỏ au, mấy người choáng váng mắt.

"Thập tỷ, tỷ không phải biêt Ngự Phong Quyết sao, có thể hay không hái xuống a?" Mạc Ngưng Nhu hỏi.

Trải qua mấy người ba chân bốn cẳng cướp hái quả đào náo nhiệt, nhất quán mắt cao hơn đỉnh Mạc Nhiễm Y lúc này cũng mềm mại chút, ánh mắt trừng Mạc Ngưng Nhu nói: "Ngưng Nhu, cái nha đầu ngốc ngươi, ta mới học được Ngự Phong Quyết, không phải ngự vật phi hành."

Mạc Ngưng Nhu gặp tỷ tỷ tức giận, ngại ngùng thè lưỡi, lại cảm thấy không giống sợ nàng thường ngày như thế.

"Đầu Hổ, ngươi không biết leo cây sao?" Mạc Ngọc Kỳ đột nhiên hỏi.

Đầu Hổ thở phì phì ánh mắt trừng Mạc Ngọc Kỳ, hắn tiểu nhân nhi mới năm tuổi, cánh tay bắp chân nhỏ ai dạy qua hắn leo cây a, nhưng thấy mấy nữ hài tử đều tha thiết mong chờ nhìn hắn, tiểu nhân nhi lòng tự tôn lại cường lên, cứng đầu nói: "Đương nhiên, xem ta leo lên đem quả đào hái xuống."

Nói xong Đầu Hổ liền duỗi ra cánh tay ôm lấy thân cây lão cây đào, ra sức bò lên trên.

Mạc Thanh Trần xem Đầu Hổ mông nhỏ uốn éo uốn éo, bò vài thước liền trợt xuống, sau đó hai chân lại chuyển lên trước lại bò lên trên, nhiều lần như vậy sấu rốt cuộc tay không còn khí lực, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

"Ha ha." Mọi người trong viện cũng nhịn không được cười lên.

Đầu Hổ cũng không đứng lên, khuôn mặt phồng lên đỏ bừng, thở phì phì trừng mắt nhìn mọi người.

Mạc Thanh Trần cố nén cười tiến lên đem Đầu Hổ kéo tới, giúp hắn phủi bụi trên người.

"Yêu, đây là làm sao rồi?" Mạc Tiểu Bát mang Tiểu Thập Nhị cùng Tiểu Thập Tam cùng nhau đẩy cửa vào.

"Bát ca, ngươi thế nào bây giờ mới tới?" Mạc Ngọc Kỳ hỏi.

Mạc Tiểu Bát nhìn xem thái dương nói: "Không muộn a, lúc Tiểu Thập Lục sai người đi truyền tin, ta vốn đi ra ngoài, vẫn là Bạch Dương hoang mang gấp gáp kêu ta trở về."

"Các ngươi này là ——" Mạc Tiểu Bát xem mấy người một người xách một cái giỏ nhỏ, bên trong hoặc nhiều hoặc ít đặt đầy những quả đào hồng hào, phục hồi tinh thần lại nói: "Thú vị a, nguyên lai còn muốn tự tay hái quả đào a, xem ca ca."

Mạc Tiểu Bát vừa nói liền đi đến trước cây đào, đôi tay chà xát nhau, lập tức ôm lấy thân cây, hai ba bước liền bò đến trên cây.

"A, Bát ca, ngươi thực lợi hại." Mấy nam hài tử hoan hô nói, nữ hài tử cũng vẻ mặt cũng hưng phấn.

"Đón lấy." Mạc Tiểu Bát đắc ý ở trên tàng cây bắt chéo hai chân, tay không ngừng đem quả đào hái xuống ném tới.

"Ai nha, Tiểu Thập Nhị, ngươi thế nào đần như vậy, quả đào đều rớt trên mặt đất rồi." Trong lúc vui đùa ầm ĩ, Mạc Thanh Trần đều không nghe ra này là ai nói, chính là xem vẻ mặt mỗi người tươi cười, thầm cảm thán dù sao đều là hài tử mười mấy tuổi, tính trẻ con là không cách nào gạt bỏ.

Nhanh đến buổi trưa, quả đào đầy một cây bị hái xuống không còn một trái thừa lại, chỉ thừa lại chạc cây trụi lủi, mọi người lúc này mới thỏa mãn dừng tay.

Mấy người đều các tự mang người hầu tới, dưới sự hướng dẫn của Vân Chi, hầu hạ từng chủ tử lau mồ hôi, rửa tay, mọi người lúc này mới vây quanh ngồi ở trước bàn dài.

"Vân Chi tỷ tỷ, thất ca vẫn chưa tới sao?" Mạc Thanh Trần hỏi.

Hôm nay Vân Chi có vẻ phá lệ tinh thần, nghe vậy giòn thanh nói: "Hồi tiểu thư, vừa rồi người hầu của Thất thiếu gia Tĩnh Ngôn đã tới đây nói, Thất thiếu gia có chút việc nên sẽ không tới."

"U, hắn nhất định là đang tu luyện đấy." Mạc Ngọc Kỳ bất âm bất dương nói.

Mạc Tiểu Bát lờ đờ uể oải nhíu mày nói: "Ai mà không biết Thất ca là tu luyện cuồng, ngày nghỉ cũng chưa bao giờ từng buông lỏng, ta nói Tiểu Thập lục a, ngươi vẫn là nhanh chóng khai yến đi, ca ca ta bụng đói cực kỳ."

Mạc Thanh Trần gật đầu nói: "Vân Chi tỷ tỷ, mang thức ăn lên đi."

--

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play