Chương 10: Gõ cửa tiên môn là khó khăn nhất.
Mạc Thanh Trần thầm nghĩ không xong rồi, rõ ràng Tiểu Thập Nhất này là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn, quả nhiên ngay sau đó Tiểp Thập đen mặt, ánh mắt giống như dao găm như muốn khoét nàng vài lỗ, mũi hừ một tiếng nói: "Chỉ là một con nhóc thôi, chẳng qua cũng chỉ như vậy."
"Đúng thế, đúng thế, muội vốn tưởng là loại người giống như tiên nữ chứ, bây giờ xem ra cũng chỉ là một tiểu nha đầu, Thập tỷ, muội thấy nàng còn không bằng một phần vạn của tỷ nữa." Tiểu Thập Nhất nịnh bợ rất có thứ tự.
Chỉ đơn giản là tranh chấp về vẻ ngoài, Mạc Thanh Trần cho rằng hoàn toàn không cần phải nói những lời lãng phí, nàng bước vài bước đi tới chỗ một cái bồ đoàn khác, giữ yên lặng ngồi xếp bằng xuống.
"Thập tỷ, tỷ nhìn nàng kìa..." Tiểu Thập Nhất kéo dài giọng.
Tiểu Thập vẫy tay nói: "Thôi quên đi, đi tu luyện trước đã." Nói xong lại ý vị thâm trường nhìn Mạc Thanh Trần một cái. (Ý vị thâm trường: Ý vị, sâu xa, ánh mắt nhìn đầy ẩn ý, có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc)
Tiểu Thập Nhất không tình nguyện ngậm miệng lại, mở to mắt liếc nhìn Mạc Thanh Trần.
Mạc Thanh Trần không nhúc nhích, lúc này nàng đã toàn tâm toàn ý đắm chìm vào việc tu luyện.
Nhớ lại những bí quyết mà Thập Tứ thúc từng nói đến, Mạc Thanh Trần tưởng tượng lỗ chân lông cả người giãn nở ra, linh khí từ bên ngoài đang chui vào trong cơ thể, trong cơ thể hình thành những sợi tơ như dòng nước ấm đang không ngừng lưu chuyển, cuối cùng dừng lại xoay quanh ở vùng đan điền...
"Hì hì..." Có tiếng cười khẽ truyền đến.
Mạc Thanh Trần gật nhẹ đầu, mở mắt ra lại phát hiện Tiểu Thập Tứ mặc váy hồng đang nhìn mình cười.
Tiểu Thập Nhất "xí" một tiếng nói: "Thật sự là phế vật, tu luyện ư, nếu như muốn ngủ thì không bằng ngươi quay về phòng của ngươi đi."
Mạc Thanh Trần mím môi, nàng cũng không ngờ rằng bất giấc lại ngủ thiếp đi, âm thầm tức giận bản thân thật kém cỏi, để cho người ta nhìn thấy rồi chê cười.
Lúc này Tiểu Thập Tứ mặc váy hồng nói: "Thập Nhất tỷ, tỷ đừng chê cười Thập Lục muội muội, ngày trước lần đầu tiên Ngưng Nhu nhập định cũng ngủ thiếp đi mà."
Tiểu cô nương điềm đạm này, tên là Mạc Ngưng Nhu! Mạc Thanh Trần thầm nghĩ, đúng thật là người cũng như tên.
Tiểu Thập Nhất liếc mắt nhìn Mạc Ngưng Nhu một cái nói: "Làm sao giống chứ, muội là muội muội ruột thịt của Thập tỷ, dù thế nào thì tư chất cũng không kém được chỗ nào, không giống như một ít người nào đó, ai biết là mèo chó nhặt được từ nơi nào."
Mạc Thanh Trần nhìn cũng không thèm nhìn Tiểu Thập Nhất, lại nhắm hai mắt lại, nếu đây là một thế giới tôn thờ thực lực, bây giờ phô trương miệng lưỡi thì có ích lợi gì, trái lại nàng rất muốn nhìn xem, đến tột cùng ai có thể đi xa hơn trên con đường tu tiên này.
Tiểu Thập Nhất thấy Mạc Thanh Trần không thèm phản ứng lại, cũng tức giận ngậm miệng lại bắt đầu tu luyện.
Lòng Mạc Thanh Trần trầm xuống, lại một lần nữa cảm nhận loại cảm giác huyền diệu này, nhưng mà nhiệt lưu trong truyền thuyết vẫn không thấy xuất hiện, rất nhanh đã đến giữa trưa. (Nhiệt lưu: Nguồn nhiệt lưu chuyển)
Nghe thấy động tĩnh, Mạc Thanh Trần mở mắt, thấy những người khác đều đứng lên đi ra ngoài, nàng xoa hai chân đang run rẩy rồi đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa oán thầm: Rốt cuộc trong tộc nghĩ cái gì thế, vì sao phải để một đám nhóc tu luyện cùng nhau chứ, không phải nói chuyện tu luyện cần thanh tịnh sao, như thế này chẳng phải là quấy nhiễu nhau à?
Mạc Thanh Trần đi theo những người khác vào nhà ăn, có hai nha hoàn lanh lợi đang dọn bàn bưng thức ăn, vị Nhị gia gia kia đã nghiêm chỉnh ngồi trước bàn ăn, thấy mọi người đến, bình tĩnh nói: "Ăn cơm đi."
Mạc Thanh Trần vụng trộm đánh giá Nhị gia gia vài lần, thấy hết thảy như thường, âm thầm tò mò ngài ấy giải quyết xung đột với Tiểu Thập như thế nào.
Nhìn lão đã lớn tuổi, bàn tay cầm lấy đôi đũa tràn đầy nếp nhăn và gân xanh, lại nghĩ đến Tiểu Thập chỉ là đứa bé khoảng chừng mười tuổi mà lại nói năng không nể tình một chút nào, không biết tại sao, trong lòng Mạc Thanh Trần dâng lên một tia sầu não, thầm nói, ta nhất định phải cố gắng, cho dù thiên tư không bằng người, không sợ bỏ ra tinh lực gấp trăm lần người khác, cũng không muốn phải lưu lạc đến tình cảnh để mặc cho người ta ức hiếp.
"Tiểu Thập Lục, hôm nay tu luyện có gặp vấn đề gì không?" Lão giả bất ngờ hỏi.
Mạc Thanh Trần sửng sốt, vội trả lời: "Nhị gia gia, chỉ là con vẫn không cảm nhận được dẫn khí nhập thể."
Lão giả cười cười nói: "Như vậy a, đó cũng bình thường, ta nhớ rõ thế hệ này của các con nhanh nhất là Tiểu Cửu, là dùng hai ngày, mười ngày nửa tháng mới dẫn khí nhập thể được cũng là chuyện bình thường."
Mạc Thanh Trần gật nhẹ đầu nói: "Cảm ơn Nhị gia gia đã giảng giải."
Vừa nói xong lại nghe thấy Tiểu Thập cười lạnh một tiếng, lão giả liếc mắt nhìn nàng một cái, Mạc Thanh Trần vốn tưởng rằng hai người sẽ lại xích mích, không ngờ rằng Tiểu Thập lại rũ mắt xuống, cứ thế bắt đầu ăn cơm, ăn được vài ngụm lại ném đôi đũa lên trên bàn, xoay người đi mất. Tiểu Thập Nhất ở bên cạnh vội vàng đứng lên đi theo.
Mạc Ngưng Nhu thấy sắc mặt lão giả trầm xuống, cẩn thận nói: "Nhị gia gia, người đừng giận Thập tỷ, tuyết thỏ tỷ ấy nuôi vừa chết hôm qua cho nên tâm trạng không được tốt."
Khoé miệng lão giả giật giật, dường như nghĩ tới điều gì, cuối cùng thở dài nói: "Tiểu Thập Tứ, Nhị gia gia biết con là đứa bé ngoan, mau ăn xong rồi đi tu luyện đi."
Trong nháy mắt đó, Mạc Thanh Trần cảm thấy lão giả trước mắt có một loại cô đơn chán nản không nói nên lời.
Mạc Thanh Trần ăn cơm qua loa, quay trở về phòng khách để tu luyện, may là buổi chiều không xảy ra chuyện đặc biệt gì, nàng một lòng tu luyện nên nửa ngày trôi qua rất nhanh.
Mạc Thanh Trần chờ sau khi mọi người đều đi ra ngoài, lúc này mới đứng lên, duỗi thẳng người ra một chút rồi cất bước ra ngoài cửa.
Khi đi qua sảnh nhỏ Mạc Thanh Trần cố ý nhìn thoáng qua, phát hiện lão giả đã không còn ở đó, trên bàn trống không chỉ đặt một chén trà bằng sứ men xanh. "Tiểu thư, ta ở đây."
Mạc Thanh Trần vừa mới ra cửa, chợt nghe thấy tiếng kêu của Vân Chi. Mạc Thanh Trần bước nhanh hai bước đi đến trước mặt Vân Chi nói: "Vân Chi tỷ tỷ, làm phiền ngươi chờ lâu rồi."
Còn chưa chờ Vân Chi đáp lời, chợt nghe Tiểu Thập Nhất cười nhạo nói: "Thật sự là thứ không lên được mặt bàn, còn với một đứa nha hoàn khách khí như vậy, phá vỡ quy củ! Ngươi không ớn lạnh chứ bọn ta ngại rùng mình đấy!"
Mạc Thanh Trần nhíu mày, sao lại có loại người vô duyên vô cớ đi tìm mắng thế này, hỏi ngược lại: "Thập Nhất tỷ tỷ, xin hỏi thật sự trong tộc có định ra quy củ như vậy sao, Thanh Trần mới đến còn chưa biết được đấy, ngươi có thể lấy tộc quy ra để cho ta đọc lại một lần nữa hay không?"
"Ngươi... Hừ, nhanh mồm nhanh miệng!" Tiểu Thập Nhất hung nói xong quay đầu đi.
Mặc dù trong Lạc Dương Thành tu chân gia tộc hạ nhân đều chọn từ những người thường của bổn tộc, đây đã là quy củ được ngầm thừa nhận, nhưng cũng sẽ không tuỳ ý vũ nhục những hạ nhân này ở bên ngoài, dù sao đi nữa bọn họ cũng là tộc nhân của mình, cũng có quan hệ họ hàng thân thích với nhiều tu chân giả, huống chi còn chưa biết thế hệ tiếp theo của hắn có xuất hiện một người có tư chất xuất chúng hay không.
Tiểu Thập Nhất tên là Mạc Ngọc Kỳ, mặc dù ngày thường nàng không đặt những người thường này trong mắt, nhưng trước mắt bao người cũng không muốn tự cắn vào miệng mình, một khi lan truyền ra ngoài, cũng không thiếu được việc bị cha nương răn dạy.
"Tiểu thư, người không cần xích mích với Thập Nhất tiểu thư vì Vân Chi, không đáng..." Sau khi mọi người đều tản đi, Vân Chi vừa dẫn đường vừa thấp giọng nói.
"Vân Chi tỷ tỷ, ta chỉ biết nếu ngươi lùi một bước, nàng sẽ tiến thêm một bước, rõ ràng là Tiểu Thập Nhất nhắm vào ta, chẳng qua ngươi chỉ bị vạ lây mà thôi.
Mạc Thanh Trần ta cũng không phải quả hồng mềm để mặc cho người khác khiêu khích mà không dám đánh trả lại!" Mạc Thanh Trần hơi ngẩng đầu nói.
Trong nháy mắt đó, hào quang trên mặt Mạc Thanh Trần chiếu rọi vào trong mắt Vân Chi, thậm chí nàng cảm thấy Thập Lục tiểu thư trước mắt này, trên người có loại khí thế không thua gì loại cao cao tại thượng Cửu tiểu thư.
Nhưng ngay lập tức, sắc mặt Vân Chi ảm đạm xuống, khó xử nói: "Nhưng mà tiểu thư, còn hơn năm tháng nữa có một trận tiểu so(so tài nhỏ) trong tộc, bây giờ người chọc giận các nàng, tuy bình thường các nàng không gây khó dễ người quá mức, chỉ sợ đến lúc đó lại quan báo tư thù!" (Quan báo tư thù: Lợi dụng việc công để trả thù cá nhân).
----