Edit: SamLeo-kun

Làm thư ký riêng của ông tổng tập đoàn Ôn thị, thư ký Lâm vẫn luôn cảm thấy bản thân vô cùng xứng chức, cũng càng ngày càng bình tĩnh tiếp nhận những mệnh lệnh càng thêm kỳ quái của Boss nhà mình.

-    Đi nhà sách mua truyện tranh trẻ em thích đọc. (BOSS con riêng của anh cuối cùng cũng được anh đón về Mỹ rồi sao?)

-    Lại đi mua hoa. (chẳng lẽ bà tổng cũng về cùng luôn à!?)

-    Mua thức ăn để trong nhà tôi, phải tươi đó, đồ ăn vặt với trái cây cũng mua một ít, nhớ lấp đầy tủ lạnh. (ông chủ anh vậy mà biết nấu ăn???)

Nhưng hôm nay, thư ký Lâm không thể nào bình tĩnh nổi, bởi vì cô cô cô cư nhiên nhìn thấy tổng tài bình thường cao quý lãnh diễm của họ đang đút một đứa nhỏ ăn cơm???! Còn dịu dàng lau miệng nhóc.

Đây chắc chắn là con ruột đó!!! Ai dám nói đây không phải con trai tổng tài cô liều mạng với người đó!!

Thấy thư ký đứng ở cửa xoay tới xoay lui mãi không bước vào, Ôn Nhiên không gấp không vội đút xong muỗng cơm cuối cùng cho nhóc con, mới nói, "tiểu Lâm, vào đây một lát."

Tổng tài tôi lớn hơn anh bảy tuổi đó!!! QAQ nhưng mà ai kêu người ta là boss chứ, thế nên bị gọi là tiểu Lâm vẫn cảm thấy hết sức đương nhiên, chắc gần đây mình tăng ca nhiều quá đi...

"Tổng tài, xin hỏi có chuyện gì ạ?" nhóc con đáng yêu này sao cứ mở to mắt nhìn mình thế này! Dễ thương quá à QAQ thư ký Lâm cố nén xúc động muốn xông đến nựng mặt nhóc, duy trì tu dưỡng chuyên nghiệp của mình.

"Xuống quán cà phê dưới lầu mua 1 ly capuchino gấp đôi đường và sữa. Phải rồi, bánh ngọt quán đó nếu ngon thì mua một ít lên luôn."

"Ách, tổng tài, tôi nhớ cà phê của anh chưa từng cho đường..."

"Ừ, mua cho phu nhân tổng tài của các người đó."

"......." Quả nhiên!

Lúc thư ký Lâm mua xong cà phê và bánh black forest về tới, phát hiện văn phòng tổng tài nhiều thêm một chàng trai như vật phát sáng. Thiết kế của văn phòng vẫn cương lãnh lại tràn ngập công sự hóa như thế, bàn màu đen, cửa sổ màu đen, sofa màu đen nhưng khi chàng trai khoác một bộ trang phục đơn giản đứng đó dường như tất cả trở nên khác biệt. ánh nắng chiếu lên mái tóc đen mềm của cậu, cậu đứng thẳng nhưng lại tạo cảm giác hơi lười biếng, thật giống như người mẫu trong tranh vẽ. chỉ bóng lưng thôi đã làm cho cô thư ký nhớ rất nhiều năm, những tháng năm sau này, khi cô dạy dỗ đám người mới không hiểu chuyện muốn quyến rũ tổng tài kia, đã nói thế này, "phu nhân tổng tài của chúng ta á, ngay cả bóng lưng cũng có thể phát ra mỹ cảm đó. Mấy cô mùi son phấn quá dày đấy, không bằng chăm chỉ làm việc, khả năng được tổng tài xem trọng cao hơn đó."

Thư ký Lâm vẫn đang nhìn bóng lưng như phạm hoa si, Ôn Nhiên nhìn thấy tầm mắt cô hơi không vui liền ung dung thản nhiên che chắn Lộ Tề.

Lộ Tề đang đứng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ nghe thấy tiếng động bèn quay lại không ngờ vừa quay lại đã dọa ngốc cô thư ký.

"Lộ, Lộ Tề?"

"Phốc ha ha ha ha ha ha ha." Thấy bộ dáng thư ký, Lộ Tề nhịn không được bật cười, "cô thư ký của anh thật đáng yêu a." Edit: xxxxxSxaxmxxxxxxLxexxxxo-kxuxnxxxxxxx

Ôn Nhiên hừ một tiếng, "Chỉ biết mê trai thôi."

Dù sao cũng là người làm thư ký bao nhiêu năm, Lâm Khởi rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường, cúi người chào Lộ Tề xong lại hướng về Boss mình, hỏi. "Tổng tài, cà phê ngài cần tôi mua rồi, bánh black forest quán này khá ngon, tôi cũng mua một ít. Xin hỏi phu nhân tổng tài đang ở đâu? Có cần tôi mang qua cho cô ấy không?"

Lúc này, Lộ Tề bỗng tràn ngập hứng thú nhìn Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên trả lời, "phu nhân tổng tài của cô đang ở đây."

"....?" Thư ký Lâm không hiểu nổi, nhìn quanh văn phòng một vòng nữa, cũng chỉ có ba người thôi, tổng tài, Lộ Tề và bản thân cô.

Tổng tài, Lộ Tề, và chính cô.

Tổng tài nhất định không phải phu nhân mình rồi, bản thân cô cũng không thể nào a, chẳng lẽ tổng tài đang nói đùa với mình hả?

Không phải, phu nhân tổng tài đang ở đây, trừ cô và tổng tài thì chỉ có ------- A A A A A A A A A thư ký Lâm cảm thấy hôm nay bản thân bị khiếp sợ nhiều hơn mười năm cộng lại nữa.

Phu nhân tổng tài Ôn thị chính là ảnh đế Lộ Tề???

....Trên đường về biệt thự Ôn gia ở Mỹ.

Lộ Tề ngậm kẹo que socola hết sức vô lại mà sáp qua bên Ôn Nhiên. Ôn Nhiên đang xử lý văn kiện thấy cậu đột nhiên tới gần, liếc thấy tài xế vẫn đang chú ý lái xe phía trước, bình tĩnh thản nhiên vòng tay qua eo cậu, hỏi, "Sao thế?"

Lộ Tề liếm kẹo que socola một cái, vừa nhìn Ôn Nhiên vừa vươn lưỡi liếm hết sức vô tội.

Hạ thân Ôn Nhiên căng chặt, cảnh cáo, "Đừng lộn xộn."

"Ai lộn xộn, em chỉ đang ăn kẹo que socola thôi.~"

Giọng nói thanh lạnh từ tính của Ôn Nhiên có chút khàn khàn, "Em mà lộn xộn nữa là anh cho em ăn kẹo que socola phía dưới của anh đó."

"......." Lộ Tề lập tức ngồi lại đàng hoàng vô cùng chăm chú chơi game.

Hai người còn chưa vào cửa đã được bảo vệ thông báo, cha Ôn nói không muốn gặp, mời hai người về đi.

Lộ Tề không ngờ ngay cả cửa cũng chưa bước vào, trước đó cậu cảm thấy nhiều nhất bị đánh đập mắng chửi một trận hẳn là kết quả thảm nhất chứ, nào ngờ thế mà cửa cũng không được vào.

Trên đường về, Lộ Tề hết sức tò mò hỏi y, "Anh đưa phụ thân anh cái gì?"

"Thật ra ngay từ đầu, cha mẹ anh rất yêu nhau."

Lộ Tề chưa từng nghe vụ này, cậu chỉ biết quan hệ giữa cha mẹ Ôn Nhiên không tốt lắm, còn tưởng họ không bằng lòng chuyện liên hôn mới ầm ĩ thành như vậy. vì thế cậu vội vàng truy hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Miếng ngọc bội đó là lúc phụ thân theo đuổi mẫu thân tặng bà. Ông nói, miếng ngọc là tìm người đặt làm, trên thế giới chỉ có một cái, anh tặng em, đại biểu em chính là duy nhất của anh trên đời này."

"Sau đó, sau khi anh ra đời mẹ đã tặng anh miếng ngọc đấy, nói bởi vì anh chính là kết tinh tình yêu của họ."

Lộ Tề càng thêm thắc mắc, "thế tại sao, sau này họ lại ầm ĩ thành như vậy."

Mặt Ôn Nhiên tràn đầy giễu cợt, "Vì trên đời này, tình cảm vĩnh viễn không đổi cũng không nhiều lắm."

"Trong cuộc sống tràn đầy cám dỗ, tài phú, người đẹp, phụ thân anh trải qua liên hôn, được giúp đỡ từ nhà ngoại anh, việc làm ăn càng ngày càng lớn, thế nên cám dỗ cũng càng nhiều hơn. Tâm sự nghiệp của mẫu thân anh rất mạnh, sau khi kết hôn cũng không lo chuyện gia đình, dần dần, mấy cô gái trẻ đẹp lại hiểu lòng người bên ngoài cứ mượn cớ bò lên giường phụ thân. Dù sao cũng theo nhu cầu mà thôi, ông cho họ của cải, họ bán thân thể chính mình."

"người ngoài đều tưởng cha mẹ anh vì liên hôn mới bằng mặt không bằng lòng chỉ có anh biết, họ thật sự từng yêu nhau nhưng bước đường tương lai lại xuất hiện ngã rẽ."

"hồi còn nhỏ anh luôn nghĩ, trên thế giới này thật sự có ai có thể giữ vững sơ tâm đến cùng không?"

Lộ Tề nắm chặt tay y để y cảm nhận được chiếc nhẫn của mình, nụ cười sáng trong, lời nói ôn hòa, "Có chứ, em nè. Em vẫn chỉ thích mình anh đó. Trong hết thảy hoàn cảnh cảnh còn người mất, em vẫn thích anh nhất."

Edit: SamLeo-kun

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play