Edit: SamLeo-kunMẹ Lộ cao hứng bắt đầu điên cuồng tặng đồ cho bạn nhỏ Ôn Ngôn. Từ sau khi ba Lộ giao Vân Phong cho Lộ Tu, mẹ Lộ liền kéo ông đi du lịch khắp nơi vòng quanh thế giới. Kimono Nhận Bản, đồ cổ London, nước hoa Paris, thạch anh Áo toàn bộ đều được mẹ Lộ trút ra khỏi hành lý cũng không quan tâm Ôn Ngôn người ta tuổi này có dùng được không. Cuối cùng mẹ Lộ còn la hét đòi tặng mảnh băng gần đây mới đào được từ Bắc cực cho Ôn Ngôn. Lộ Tề không ngừng giật giật khóe miệng, đứng bên cạnh giả vờ không quen.
Nhưng Ôn Nhiên lại cảm thấy vô cùng hứng thú, "khối băng bắc cực sao?"
Mẹ Lộ nhất thời cảm thấy tìm được tri âm, hăng hái nói, "Đúng đó đúng đó, chính tay mẹ đào lên đó ~" bà vừa nói vừa lấy từ hành lý ra một cái bình, "dùng túi chườm đá liên tục duy trì nhiệt độ đấy, hi vọng không tan nhiều lắm."
Sau đó bà lấy ra một bình... nước.
Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnxLộ Tề bỏ đá xuống giếng nói, ".... Biết ngay là kết quả này mà."
Ôn Nhiên an ủi nói, "nước này dù thế nào cũng là đem từ Bắc cực về."
Một cái ôm mạnh mẽ của mẹ Lộ bổ nhào về phía Ôn Nhiên, "vẫn là tiểu Nhiên tốt, huhuhu, thật không hổ là con trai ngoan của mẹ."
"??? Con trai của mẹ không phải là con sao?" Lộ Tề bày tỏ có một người mẹ như thế có đôi khi thật sự không biết phải làm sao mà.
Ngược lại Ôn Nhiên hơi không tự nhiên, lần đầu tiên bị phái nữ tuổi tác tầm này mạnh mẽ ôm lấy, đối phương còn vô cùng hiền từ xoa xoa đầu mình, giống như tình yêu thương của một người chị lớn bề trên. Cuộc sống trước kia của anh chưa từng nhận được một cái ôm, một cái ôm tràn đầy yêu thương từ trưởng bối như thế.
Vì thế anh kiềm không được buột miệng kêu, "mẹ..."
Tất cả người trong phòng đều sững sờ.
Dường như cảm giác được không khí hơi kỳ quái, Ôn Nhiên lên tiếng, "cái ôm của dì quá ấm áp làm con nhịn không được nghĩ tới mẹ. Con đường đột như vậy hi vọng mọi người bỏ qua."
Mẹ Lộ trừng anh một cái, hờn mát nói, "con cũng cùng một chỗ với con mẹ rồi, sau này chính là người một nhà đó. Sớm muộn gì cũng phải gọi mẹ thôi còn khách sáo vậy hả?" sau đó lại nói tiếp, "người trong nhà con biết chuyện con và Tề Tề không?"
Nhưng Lộ Tề ở bên cạnh vừa định an ủi Ôn Nhiên không nhịn được đố kỵ, WTF, mới bao lâu chứ, mẹ mình đã đối với Ôn Nhiên tốt hơn mình rồi!!! tiếp đó lại bắt đầu cười ngây ngô, hehe, người mình vừa ý đương nhiên đáng giá nhiều người yêu thích mà.
Ôn Nhiên nhẫn nại kể cho mẹ Lộ tình huống của bản thân, lại cùng bà buôn chuyện thú vị khi đi du lịch một hồi, vẻ mặt không hề có chút gì bực mình.
Ba Lộ ngồi bên cạnh chơi game di động, nhịn không được đưa mắt ra hiệu với con trai – aiyo thằng nhóc này được đó nha.
Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx Lộ Tề dương dương đắc ý trả lời – cũng không nhìn xem là ai chọn.
Bất tri bất giác đã quá nửa đêm, Ôn Nhiên chạy vào phòng bếp làm cho mỗi người một chén cháo, trước mắt đây là món anh có thể đem ra mời....
Mẹ Lộ lại khen một trận, dựng thẳng ngón cái, "cháo này nấu thật ngon, nhuyễn nhuyễn dẻo dẻo, vị thịt cũng hòa quyện, rất thơm ngon a." tiếp theo lại nhìn Ôn Nhiên mong chờ, "lần sau nếm thử món con làm? Hẳn là rất ngon đi!"
Ba Lộ nối gót hết lòng hết sức gật đầu, dù sao bà xã nói gì thì là cái đó.
Lộ Tề từng nếm qua món khác Ôn Nhiên làm:......
Mẹ à người chắc chắn muốn nếm thử hả? con sợ mẹ sẽ trực tiếp bị dọa chạy....
Ôn Nhiên mặt không đổi sắc đồng ý, trong lòng thầm tính toán trở về liền tìm thư ký giúp mình gặp mấy bếp trưởng nhà hàng xin mấy cuốn sách nấu ăn họ tự biên soạn.
Một buổi tối cứ như vậy trôi qua, mẹ Lộ du lịch trở về cùng Ôn nhiên trò truyện vui vẻ, còn ăn cháo Ôn Nhiên nấu, trên dưới toàn gia nhà họ Lộ đều vô cùng hài lòng với anh, trực tiếp công nhận sự tồn tại của Ôn Nhiên.
Nếu không phải biết tình huống nhà Ôn Nhiên còn một người bố cần phải giải quyết thì mẹ Lộ thật sự đã trực tiếp định ngày hôn lễ ngay tại trận rồi.
.....
Edit: SxamLexo-kxunSáng sớm ngày thứ hai, Ôn Nhiên làm bữa sáng cho Lộ Tề xong lại đưa Ôn Ngôn đi học, ở ngoài cửa nhìn nhóc học một lát mới đi.
Giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa xem tình hình bạn nhỏ học sớm lặng lẽ che ngực, đàn ông tốt a! người đàn ông tốt của gia đình! Đẹp trai nhiều tiền còn che chở con cái như thế, nếu ai gả cho người đàn ông như thế thật sự vô cùng hạnh phúc.
Ôn Nhiên lái xe qua chỗ anh hai Lộ tặng mấy cái đồng hồ bản giới hạn cực kỳ phù hợp phong cách của Lộ Tu, biểu hiện lấy lòng khiến anh mặt mày rạng rỡ.
Sau đó lại chạy qua chỗ mẹ Lộ, sáng sớm đã đóng gói một đống thức ăn ngon đưa đến tận cửa, thuận tiện mang theo đồ bổ như tổ yến các loại. Mẹ Lộ vừa ăn vừa cười, thằng con rể này rất biết đối nhân xử thế, thật vừa lòng mà!
Sau khi làm xong hết mọi việc, Ôn Nhiên gọi cho thư ký đặt vé rồi lại lái xe về đoàn phim. Lúc vào cửa gặp ngay Lộ Tề đang lăn lộn cùng tổ đạo cụ làm một cái trâm cổ, ngón tay thon dài phối với trâm ngọc vô cùng xinh đẹp. Ôn Nhiên đứng ngắm một hồi mới bước tới, ban nãy Lộ Tề mãi chăm chú làm giờ mới phát hiện y, cười híp mắt nói, "Đưa Ôn Ngôn đến trường xong rồi à?"
"Ừ"
"Hôm nay anh thức dậy sớm quá, hay đi nghỉ một lát đi." Tờ mờ sáng Ôn Nhiên đã thức dậy làm bữa sáng cho cậu và Ôn Ngôn, còn đưa con tới trường, thật sự là vô cùng hiền huệ mà.
"Không cần đâu, anh..."
Thấy y có lời muốn nói, Lộ Tề bèn kéo anh tới dưới gốc cây to vừa hóng mát vừa hay chỗ này cũng an tĩnh để nói chuyện.
"Nói đi, sao thế."
Bị sự thấu hiểu của Lộ Tề làm cảm động, thanh âm trầm thấp mang theo chút dịu dàng của Ôn Nhiên cất lên, "Anh phải trở về Mỹ một chuyến, nói chuyện của chúng ta cho phụ thân. Sau khi trở về chúng ta liền xem ngày lành kết hôn đi."
Tối qua sau khi mẹ Lộ rời khỏi y đã suy nghĩ rất lâu, y quả thật có thể cứ như thế cùng Lộ Tề kết hôn không cần quan tâm đến phụ thân cũng được. Dù sao hiện tại qua chuyện của Mộ Ý Viễn trên dưới Ôn gia đã biết được bản lĩnh của y, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ cũng sẽ không có ai dám tùy tiện tổn thương Lộ Tề nữa. Nhưng suy cho cùng phụ thân cũng đã cho y sinh mệnh, dù chưa từng cho y tình cảm người cha nhưng cũng đã cung cấp của cải nuôi dưỡng y, trừ những cổ phần tự mình âm thầm thu mua thì phần lớn cổ phần Ôn gia trong tay ông cuối cùng cũng sẽ phân cho y.
Y hy vọng mình và Lộ Tề nhân được sự công nhận của ông. Nếu có thể uống vài ly rượu trong hôn lễ thì càng tốt hơn. Cho dù đó chỉ là hy vọng xa vời nhưng y cũng muốn thử xem.
Lộ Tề cắt ngang suy tư của y, do dự nói, "Vậy đặt vé cho em luôn đi, chúng ta cùng đi."
Ánh mắt Ôn Nhiên thâm trầm gắt gao nhìn chằm chằm cậu, hoảng sợ, "Anh sợ lỡ bọn họ không chấp nhận.... trong lòng em sẽ khó chịu, cứ để anh đi một mình đi. Anh hứa với em, anh sẽ cố gắng tìm cách thuyết phục họ." Họ, đúng, không chỉ phụ thân mà cả mẫu thân y nữa.
Lộ Tề nở nụ cười ấm áp như gió xuân, làm lòng người ngứa ngáy. Cậu nâng bàn tay mang nhẫn huơ huơ trước mặt Ôn Nhiên, "Anh nói với em, anh lúc ban đầu tặng chiếc nhẫn này, là ý nghĩa gì?"
"Muốn cùng em trọn đời trọn kiếp bên nhau." Thấy Lộ Tề xem trọng chiếc nhẫn như thế lại còn đeo trên ngón vô danh, trong lòng Ôn Nhiên cực kỳ vui vẻ. Khi về nước anh đã chú ý thấy chỉ là lúc đó chìm đắm trong cảm giác vui sướng trùng phùng nên không hỏi tới.
Lộ Tề lại mỉm cười, ý cười chạm đáy lòng, "Đúng, anh nói rất đúng. Chúng ta bên nhau trọn đời trọn kiếp cho nên chuyện này, em muốn cùng anh đối mặt."
"Sau này chúng ta đều trở thành ông già, đợi tới khi em đi đứng không tiện nữa, anh sẽ đẩy em đi ăn tôm hùm đất chợ Nam nhé, phải rồi, còn phải đi xem phim nữa. Lâu rồi em chưa đi xem phim đó, người đông quá sợ bị nhận ra cũng không dám đi."
"Chờ Ôn Nhiên trưởng thành, tìm cho nó một cô vợ dịu dàng đáng yêu, rồi giao mọi thứ cho nó quản lý. Chúng ta sẽ giống như bố mẹ cùng đi du lịch vòng quanh thế giới nhé. Chúng ta cùng ngắm phong cảnh khắp nơi, ngắm biển, ngắm bình minh ngắm hoàng hôn. Hai người chúng ta cùng nhau thưởng thức những cảnh đẹp nhất trên thế giới này."
"Có anh bên cạnh, em sao có thể cô độc đến già được."
Ôn Nhiên ôm chặt Lộ Tề, chợt nghẹn ngào nói, "Được"
Ông tổng Ôn gia ở tập đoàn vẫn luôn nghiêm túc phê sửa văn kiện, cư nhiên cũng rơi lệ.
Thật may, chúng ta đã không bỏ lỡ nhau. Thật may, lúc anh quay về tìm em, em vẫn yêu anh.
Thật may, người cùng anh trải qua cả đời, chính là em.