Edit: SamLeo-kun

Đợi đến khi sắp xếp phòng khách cho Ôn Nhiên xong, tắm rửa về phòng nằm trên giường, cả người Lộ Tề vẫn còn choáng váng. Cậu nhớ ban nãy sơ ý một chút đã nhận nhẫn của Ôn Nhiên? Giống như vụng trộm định chung thân a, che mặt! hơn nữa mình vốn không phải định hỏi vụ vết thương sao....sao cuối cùng bị một chiếc nhẫn làm cho lòng dạ rối bời quên hỏi luôn rồi QAQ. Cậu vùi đầu vào chăn phồng lên thành một cái bao to to. Đột nhiên mất đi không khí thông thoáng khiến đầu cậu trở nên căng thẳng người cũng bị kích thích tỉnh táo không ít. Nhớ tới bộ dáng ăn như hổ đói của Ôn Nhiên lúc ăn bữa khuya còn vết thương lớn trên tay anh nữa, cậu nén không được đau lòng. Ôn Nhiên tốt như vậy có thể chạy hơn nửa thành phố chỉ vì mua tôm... rõ ràng ngay cả muối đường cũng không phân biệt được, làm hỏng 27 cái trứng gà để chiên cái trứng cho cậu... lại len lén chay qua tác phẩm của cậu spam phiếu Bá vương chỉ vì đẩy cao tác phẩm của cậu trên bảng xếp hạng để thêm nhiều người xem được.

Ôn Nhiên dịu dàng như vậy chân thành như vậy, cha mẹ anh lại không cần anh, quả thực là ngu xuẩn cực kỳ. hình như phụ thân anh còn vụng trộm nuôi con riêng muốn dẫn về tranh gia sản với Ôn Nhiên? Nghĩ tới đây cậu nở nụ cười lạnh ý lạnh tràn đầy trong tim, cậu lấy điện thoại ấn vài cái, đối phương rất nhanh bắt máy.

Giọng đối phương rất cung kính, "chào buổi tối, Lộ nhị thiếu."

"Thư ký Lâm, giúp tôi điều tra một người. Điều tra những việc trải qua từ khi y sinh ra tới giờ giúp tôi, còn có bây giờ y sống ở đâu, tôi muốn biết hết. À chụp thêm cho tôi mấy tấm hình gần đây của y."

.... Edit: SxamLexo-kxun

Tối qua nghĩ quá nhiều chuyện nên ngủ khá muộn, làm cho sáng hôm nay ngủ thẳng tới gần trưa. Lộ Tề duỗi người ngáp ngắn ngáp dài ra khỏi phòng thấy Ôn Nhiên đang ngồi chỉnh chỉnh TV ở phòng khách, khuôn mặt như điêu khắc ngũ quan phân minh. Tia nắng len qua khung cửa sổ bao phủ toàn thân làm cho cả người anh tỏa ra ấm áp rực rỡ.

Lộ Tề đang muốn đi qua trệu chọc mấy câu, hứng thú gần đây của cậu chính là nhìn khuôn mặt băng sơn của anh lộ ra biểu tình rạn nứt. Đợi cậu tới gần TV nhìn thấy nội dung trên đó, cả khuôn mặt cũng đầy kinh sợ. TV đang phát bộ phim truyền hình cậu từng diễn chẳng qua là một bộ lôi kịch (phim truyền hình hiện đại, cổ trang, internet hóa khiến người kinh hãi dở khóc dở cười cảm thấy không thoải mái – vd: phim thần tượng) từng đóng hồi xưa. Lúc này cậu chưa có nhân khí gì, chỉ dựa vào ngoại hình đẹp trai cũng nhận được vai chính của một bộ phim thần tượng sau đó nhân khí tăng lên thì không còn đóng kiểu phim thần tượng chỉ cần làm bình hoa là được này nữa. Thấy bản thân trong phim thâm tình nhìn nữ chính, Lộ Tề giật giật khóe môi mặt không đổi sắc cầm điều khiển đổi kênh. Ôn Nhiên đang xem say mê khựng một cái nghiêng đầu nhìn cậu ánh mắt hơi khó hiểu giống như đang hỏi, sao em chuyển kênh của anh?

"sao em không biết anh còn có sở thích xem lôi kịch vậy?"

"Vì em đóng á, Tề Tề hóa ra trước kia em đóng phim hay như vậy." vẻ mặt Ôn Nhiên rất tự hào. "chẳng qua anh không thích ánh mắt em nhìn nữ chính cảm thấy trong lòng chua chua." Ôn Nhiên thoạt nhìn hơi tủi thân, biểu tình rất đáng yêu.

Lộ Tề trong lòng khẽ động, kích thích liền làm chuyện muốn đã muốn làm rất lâu rồi, cậu vươn tay xoa xoa khuôn mặt băng sơn của Ôn Nhiên, xúc cảm mềm mại khiến Lộ Tề theo bản năng xoa thêm mất cái. Ôn Nhiên diện vô biểu tình để mặc cho cậu xoa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào TV không biết bị đổi kênh lại từ lúc nào.

Tình cảnh thoạt nhìn vậy mà có phần ấm áp.

Kim Triệt cầm chìa khóa nhà Lộ Tề mở cửa bước vào nhìn thấy bức tranh này, cảm thấy hơi cay mắt. Tay trái y đang xách một cái bánh kem lớn tay phải lại còn cầm một đóa hoa tươi, âm dương quái khí nói, "Ai ya đôi cẩu nam nam mấy cậu, có thể chú ý hình tượng chút không hả"

Ôn Nhiên mạc danh kỳ diệu bị làm phiền hết sức bực bội, lạnh lùng nói "đang ở trong nhà mình tại sao cần chú ý hình tượng, còn anh tại sao có chìa khóa?"

Kim Triệt khoe khoang nói, "Bởi vì tôi là người thân thiết nhất của Tề Tề nha~" giọng điệu vô cùng vênh vang đắc ý cứ như bác gái bán rau đang khoe khoang khuê nữ.

Lộ Tề thấy sắc mặt Ôn Nhiên nháy mắt biến đen, vội vã giải thích, "là vì trước kia em thường ngủ quên... gõ cửa cũng không tỉnh, có lúc có tình huống khẩn cấp cho nên đưa cho anh ấy một bộ chìa khóa, để anh ấy có thể trực tiếp vào kêu em. Chút nữa em cũng lấy một cho anh."

Ôn Nhiên vẫn không hài lòng, "tịch thu chìa khóa của anh ta."

Lộ Tề dở khóc dở cười, "Tổ tông ơi, sau này em ngủ như chết ở nhà cũng không ai quan tâm làm sao giờ."

Ôn Nhiên rất kiên trì, "có anh đủ rồi! chuyện này anh sẽ lo, em lấy lại chìa khóa của anh ta đi."

Thấy Ôn Nhiên mềm mỏng lại cương quyết lấy đi chìa khóa trong tay mình, Kim Triệt "hừ" một tiếng, tìm sô pha ngồi xuống, bắt đầu hướng về TV bình phẩm, "diễn xuất quá tệ, vẻ mặt nhìn nữ chính giống như nhìn em gái còn quần áo hoàn toàn không hợp với cậu, mặc vào cứ như em trai nữ chính." Vừa nói vừa bún bún tay lên sô pha.

Ôn Nhiên giễu cợt một tiếng, "Tề Tề nhà tôi là ảnh đế, một ảnh đế bị anh bình phẩm thành như vậy, anh công khai nghi ngờ trình độ của tổ phê bình sao? Không phục thì anh đi tìm họ đi."

Hai người cứ châm chọc lẫn nhau sống động như nói tướng thanh, Lộ Tề trợn mắt há hốc mồm, Kim Triệt độc miệng cậu biết nhưng miệng Ôn Nhiên lúc nào cũng độc như vậy á? Cậu lắc lắc đầu quyết định phớt lờ hai anh bạn già đầu IQ lùi về độ tuổi nhà trẻ bước vào phòng bếp nấu cơm.

Bởi vì thức dậy đã gần giữa trưa nên khi ba người ngồi vào bàn ăn đã gần một giờ chiều rồi. Đầu tiên mở bánh kem bày ra, cắm nến lên Ôn Nhiên lại đột nhiên biến ra một chén mì trường thọ.

Lộ Tề có phần ngạc nhiên, "sao hồi nãy ở phòng bếp em không thấy?"

Lỗ tai anh ửng đỏ, "sáng sớm đã dậy làm.... Làm hỏng một ít, chọn một chén thành phẩm coi như không tệ vẫn giữ ấm ở nồi giữ nhiệt bên kia, đoán chừng em không mở nồi xem."

Cũng phải, lúc nãy cậu vào phòng bếp cũng chỉ lo nấu nướng, sao lại nghĩ đến phải mở nồi giữ nhiệt xem này kia chứ. Hơn nữa với Ôn Nhiên mà nói, làm hỏng một ít... Lộ Tề giật giật khóe môi, phỏng chừng mì nhà cậu không sai biệt lắm đều bị anh nấu hết rồi. Bất quá trong lòng vẫn ấm áp, sinh nhật có thể ăn được mì trường thọ người trong lòng làm cảm thấy cả người đều ấm áp.

Kim Triệt tay cầm điện thoại, tay cầm đũa chậm rãi gắp thức ăn, điện thoại thỉnh thoảng bắn ra mấy câu tiếng anh vừa nghe liền biết là ai gọi.

Lộ Tề đến gần Ôn Nhiên bóc tôm cho anh, bóc xong một đám lớn phát hiện anh vẫn chưa ăn, đồ ăn trong chén mình đầy ắp. Tâm tình cậu khá tốt, biết rõ còn cố hỏi, "Sao không ăn?"

Ôn Nhiên đáp, "đợi em cùng ăn."

Hai người nhìn nhau cười, cùng động đũa, lâu lâu gắp đồ ăn cho nhau, Kim Triệt một mình ăn cơm bên cạnh bị kích thích đến nổi đầy da gà. Ăn cơm xong Ôn Nhiên vào rửa chén, gần đây anh đã học làm một vài việc nội trợ.

Kim Triệt ngồi nói chuyện với Lộ Tề trong phòng khách, "Phòng làm việc bên kia đã chuẩn bị xong, kịch bản cậu viết xong anh tìm một vài biên kịch nổi tiếng xem qua, họ cũng khen tốt lắm. cậu rút thời gian xem xem sách về đạo diễn, mấy ngày này cậu nghỉ ngơi đi, vui vẻ trải qua sinh nhật hén."

Lộ Tề "hừ" một tiếng, xem mấy lộ trình du lịch trên máy tính. Kim Triệt bĩu môi sáp qua xem chút, "định ra ngoài chơi à?"

Lộ Tề xem tiếp lưu giữ một vài lộ trình, hờ hững đáp, "đúng a"

Kim Triệt nhíu mày, trầm giọng nói, "dù bây giờ cậu đã dần dần bớt xuất hiện trước mắt công chúng nhưng nhân khí trước đó vẫn còn ra ngoài du lịch khó tránh sẽ có người nhận ra."

Lộ Tề không sao cả, "dù sao sau này cũng sẽ không xuất hiện trên màn ảnh nữa, cũng không dựa vào khuôn mặt ăn cơm nhận ra thì nhận ra thôi. Hơn nữa trời nóng vậy em chắc chắn sẽ mang kính râm, sẽ không dễ bị nhận ra đâu."

Cuối cùng Kim Triệt vẫn bị thuyết phục, còn bị Lộ Tề sai đi làm cu li đặt vé máy bay, khách sạn cho cậu.

.... Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx

Ngày thứ hai, trên chuyến bay hướng về thành phố biển xanh.

Ôn Nhiên nhìn vẻ mặt thoải mái đang dựa vào vai mình ngủ của Lộ Tề, vươn tay qua sờ sờ trán cậu nghe thấy trong miệng cậu đang líu ríu gì đó, tò mò đến gần nghe, "Đồ ngốc Ôn Nhiên..."

Ôn Nhiên lẳng lẽ cười...đứa ngốc này, nằm mơ cũng mắng mình ngốc.

Xuống máy bay, Lộ Tề vẫn hơi choáng váng tối qua chơi game ngủ trễ, vì đuổi máy bay sáng sớm hôm nay Ôn Nhiên đã tới dưới lầu nhà cậu đón. Ôn Nhiên cẩn thận từng chút đeo kính râm cho cậu, lơ đãng nhìn thất chiếc nhẫn đeo trên cổ cậu, ánh mắt càng thêm cưng chìu, "Bé cưng, cần đeo khẩu trang không?"

Lộ Tề chưa ngủ đủ, có chút bực bội lúc rời giường, tức giận nói, "không mang"

Ôn Nhiên dỗ dành, "được được được, vậy thì không mang, kính râm cũng đủ rồi... chúng ta tới khách sạn trước." Nói xong ôm eo cậu gọi xe.

Ở sau lưng họ, một người đàn ông hắc y ngồi trong chiếc xe bánh mì tầm thường, máy ảnh trên tay chuyên để trinh thám, dù nhỏ nhưng chụp xa xa vẫn có thể chụp được rõ ràng. Lộ Tề và Ôn Nhiên lúc này vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì nếu biết chuyến du lịch này sẽ khiến hai người họ sau đó chia xa nhiều năm, Lộ Tề có lẽ chết cũng sẽ không kéo Ôn Nhiên ra ngoài.

Hai người đi dạo cổ trấn, trấn nhỏ cổ hương cổ sắc khiến người vẫn luôn ở thành phố lớn cảm thấy vô cùng mới mẻ, mua không ít đồ lưu niệm thủ công mỹ nghệ.

Mà ở bên Ôn gia, một người phụ nữ trang dung tinh xảo cầm hình thám tử tư vừa gửi tới, lộ ra ý cười mãn nguyện. "Thằng nhóc Ôn Nhiên, lần này tao không tin phụ thân mày vẫn vui lòng giao gia sản cho mày."

Người thanh niên bên cạnh cầm điện thoại chơi game, miệng ngậm điếu thuốc thoạt nhìn rất không đứng đắn. Nó nở nụ cười xấu xa, "con đưa mấy tấm hình này cho Ôn Chí Tân xem!" nói xong đứng dậy định đi.

Người đàn bà trang điểm đậm sắc nhíu nhíu mày, răn dạy, "mày ngu hả? sao tao lại sinh ra một thứ ngu đần như mày vậy! trực tiếp đưa cho Ôn Chí Tân xem, mày sợ ông ta không biết mày muốn hạ bệ Ôn Nhiên hả?"

Trong mắt người thanh niên lóe lên tia ấm ức, miệng lại yếu thế, "vậy sao giờ?"

"Mày đi ra bưu điện gửi cho ông ta, không ký tên."

Edit: SamLeo-kun

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play