Hai người đứng ở cửa ôm hồi lâu, trời mưa bên ngoài có xu hướng càng lúc càng to vậy mà lòng hai người đều ấm áp ai cũng không muốn lên tiếng trước phá vỡ khung cảnh bình yên này. Sau một lát, Lộ Tề chợt nhảy cẫng lên bởi vì Ôn Nhiên cao hơn cậu khoảng một cái đầu cho nên lúc hai người ôm thường đều là cậu dựa vào ngực anh. Cái nhảy này của Lộ Tề thành công đụng đau cằm Ôn Nhiên, thiếu chút nữa rớt cằm anh luôn.
Thấy Lộ Tề xấu hổ nhìn mình lòng Ôn đại thiếu gia mềm nhũn khe khẽ dỗ dành "Không sao, anh không đau."
Lộ Tề càng thêm áy náy, sốt ruột trực tiếp nhón chân vươn tay sờ, "Cũng là em không tốt, sao có thể không đau chứ? Để em xem xem, để em xem xem!" vành mắt vậy mà lại đỏ lên giống như con thỏ con.
Chút đau này với Ôn Nhiên mà nói thật lòng không là gì, đau hơn nữa anh cũng từng chịu rồi mới vừa chịu ở chỗ bố anh. Nhưng thấy Lộ Tề lo lắng như vậy anh cũng không kiềm lòng được muốn làm chuyện xấu, anh cố ý lộ ra vết máu trên áo cho cậu xem giọng điệu bỗng có chút làm nũng, "em đụng anh mấy cái cũng không đau đâu nhưng em xem xem máu chỗ này của anh nè, đau lắm."
Lộ Tề bị dọa sợ, nghẹn ngào nói, "Đây là làm sao vậy nè, anh vào nhanh đi, nhanh nhanh vào đi, em thoa thuốc cho anh." Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx
Kéo Ôn Nhiên vào phòng, chạy đi tìm hộp thuốc, ấn Ôn Nhiên ngồi xuống không cho phép anh động đậy. Nhìn vệt máu lớn tay Ôn Nhiên, Lộ Tề thật sự kinh sợ hồi lâu không thốt nên lời chỉ lặng lẽ thoa thuốc cho anh. Thấy vẻ mặt nghiêm túc hành động nhẹ nhàng của chàng trai trước mặt Ôn Nhiên cảm thấy yêu thương tràn đầy trong tim sắp tràn ra ngoài. Có lẽ trời cao thật sự công bằng cướp đi tình thần của anh khiến anh từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận được thương yêu của ba mẹ nhưng lại ban cho anh Lộ Tề để anh một lần nữa tin tưởng tình cảm trên thế gian này.
Xử lý xong vết thương hai người đều im lặng không nói, Lộ Tề đang tức giận Ôn Nhiên không chăm sóc tốt bản thân đồng thời cũng đau lòng không biết nên nói gì, mở lời thế nào. Nên hỏi anh vết thương này là sao hay trách anh không biết bảo vệ mình trước?
Còn Ôn Nhiên đang suy nghĩ nên giải thích vết thương này với Lộ Tề như thế nào, chuyện nhà mình anh cũng không hề muốn giấu cậu chỉ sợ lúc đó Lộ Tề cảm thấy chuyện nhà mình quá phức tạp mà lùi biết làm sao giờ.
Trong lúc nhất thời cả căn phòng bỗng vô cùng an tĩnh.
"Anh...."
"Vết thương của anh... thật sự là..."
Hai người đột nhiên cùng lên tiếng, tình cảnh có chút buồn cười, Lộ Tề thực sự kiềm không được phá công bật cười. Ôn Nhiên cũng cười ra tiếng, tiếp đó vươn tay chọc lét cậu, Lộ Tề vừa núp vừa nép sát vào sô pha. Nháo loạn một hồi đột nhiên bị Ôn Nhiên đè dưới thân hô hấp bỗng tăng nhanh tim đập không theo quy luật dường như muốn nhảy ngay ra ngoài. Cậu khe khẽ cười thọat nhìn rất quyến rũ, liếc Ôn Nhiên một cái chợt duỗi tay vòng qua cổ anh chủ động dán đôi môi lên. Căn phòng lạnh lẽo ban nãy chớp mắt nóng rực lên, Ôn Nhiên tức khắc đoạt quyền chủ động, bờ môi lành lạnh lại trở nên ấm áp vô cùng, anh đặt tay sau ót cậu để hai người dán chặt vào nhau có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. Đầu lưỡi Ôn Nhiên luồn vào ra sức khuấy động mấy cái khiến môi Lộ Tề hơi hơi mở rộng phát ra âm thanh.
"Ân....ngô,,,, anh nhẹ chút...." Cậu nén không được nhẹ giọng quở trách.
Chỉ là người nằm phía trên cứ như con chó săn to lớn gặm lung tung dường như không nghe thấy, động tác bộc phát kịch liệt, dần dần, eo, xương quai xong toàn bộ đều phủ đầy vết tình yêu thương, hồng hồng tím tím vô cùng bắt mắt. Nụ hôn kết thúc, hai người ôm nhau thở hổn hển, vừa nãy thiếu chút nữa là... làm đến cùng luôn rồi. Nhưng lý trí của Ôn Nhiên vào phút cuối cùng có tác dụng, anh cố gắng đè nén ý niệm điên cuồng muốn cậu muốn đè cậu dưới thân mạnh mẽ yêu thương. Edit: SxamLexo-kxun
Đợi khi hai người nhớ tới ca hội sinh nhật đã là thật thật lâu sau, Lộ Tề đỏ mặt trừng Ôn Nhiên, "anh chỉ biết càn quấy...."
Ôn Nhiên cười khúc khích như mèo trộm thịt, tỉnh táo ổn trọng trước đó sớm đã bị vứt khỏi đầu, giả vờ nghiêm chỉnh hỏi: "máy tính nhà em cho anh mượn dùng."
Vì thế ca hội sinh nhật Lộ Tề, Ôn đại thần cuối cùng cũng xuất hiện chỉ là trễ chừng nửa tiếng, đối mặt với trêu ghẹo của Hạ Lương, Ôn Nhiên mặt không biến sắc nói dối: "Hồi nãy nhà tôi cúp điện."
Lộ Tề ngồi bên cạnh ôm bụng cười, ra khẩu hình, "Đồ ngốc"
Tiếp theo cái mông bị Ôn Nhiên ra sức nhéo một cái trừng phạt, mặt Lộ Tề chớp mắt đỏ rực. Thượng đế ơi, trả lại Ôn đại thần lãnh tỉnh tự kiềm chế trước kia cho cậu được không?!
Kết thúc ca hội đã gần rạng sáng rồi.
Lộ Tề khe khẽ nói, "Nếu không đêm nay đừng về nữa a...cũng trễ lắm rồi..." ánh mắt sáng lấp lánh lỗ tai lại hơi đỏ.
Ôn Nhiên dịu dàng nói, "Được, vốn định cùng em trải qua sinh nhật mà."
Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiên ngủ lại nhà Lộ Tề, nhưng mà anh lại vô cùng tự tại bộ dáng như chủ nhà, tự mình chạy đến tủ quần áo lục tìm bộ đồ lót ra định mặc, ngay cả vị trí phòng tắm cũng tìm được hết sức tinh chuẩn hỏi cũng không cần hỏi đã biết đường.
Lộ Tề đang định tìm áo ngủ cho Ôn Nhiên.....
"Ôn Nhiên, sao anh lại biết phòng tắm nhà em ở đâu vậy?"
Ôn Nhiên liếc mắt xem thường bà xã nhà mình, "vì phòng tắm nhà em không đóng cửa từ xa đã nhìn thấy bồn tắm lớn ở trong rồi."
Lộ Tề: ".... Anh tùy tiện đi."
Đợi Ôn Nhiên tắm xong, Lộ Tề càng thêm nôn nóng, ĐM, không mặc quần áo chỉ quấn khăn tắm muốn quyến rũ ai hà??? Che mũi, máu mũi sắp chảy ra rồi á!!
Lộ Tề không dám ngẩng đầu nhìn Ôn Nhiên, giả vờ bĩnh tĩnh xem ipad tay vẽ lung tung trên màn hình trong lòng lại rất lộn xộn.
"Ipad cầm ngược rồi." Ôn Nhiên trầm giọng nhắc nhở còn được nước làm tới dán vào tai Lộ Tề phà hơi thở nóng rực.
"..." Lộ Tề lặng lẽ lật ngược ipad lại không lên tiếng cũng không ngẩng đầu thật sự sớm đã tâm tư rối loạn.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha buồn cười chết anh rồi, Lộ Tề em vậy mà cũng có thể mắc sai lầm ngu ngốc này à, ipad sao có thể cầm ngược a? là cài đặt tự xoay mà." Ôn Nhiên không nhịn được cười.
".......phải a." Lộ Tề thẹn quá hóa giận lại thêm một câu, "Anh ức hiếp người ta."
"Ồ, em là người sao? Hết ăn rồi ngủ anh còn tưởng em là heo..."
"...."Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx
Lộ Tề đứng dậy đi vào phòng bếp, quay đầu lườm Ôn Nhiên, "Qua đây."
Ôn Nhiên không hiểu cho nên đi theo.
"Ôn Nhiên, đây là cà chua hay phiên gia hả?"
"..... có khác nhau à?"
"Có a, chẳng qua anh kỹ năng sống vô dụng, phân biệt không được mà thôi." Lộ Tề cười híp mắt dáng vẻ tâm tình rất tốt.
Ôn Nhiên: "................." MN thiểu năng trí tuệ, trên thế giới rốt cuộc là ai nghiên cứu ra mấy loại rau cải vậy nè.
Cuối cùng Lộ Tề chậm rì rì nấu hai bát mì hai cái trứng trần thả vào nước sốt thịt bò đã ướp xong từ sớm, nước dùng rau củ đã nấu từ hôm qua lại rắc thêm chút hành, bữa khuya nóng hổi đã xong rồi.
Trong đêm khuya mưa rơi rét mướt, bên trong căn phòng ấm áp của Lộ Tề lại không hề bị ảnh hưởng. Hai người ngồi mặt đối mặt trên bàn ăn, tay bưng chén mì ăn giống như vợ chồng già đã sống chung nhiều năm.
Ôn Nhiên quả thực từ trưa đã không ăn gì chính xác mà nói là nhìn thấy phụ thân mang theo con riêng đã không có khẩu vị gì. Thêm đồ ăn Lộ Tề làm quá ngon, thức ăn ngon lành nóng hổi thành công an ủi hâm nóng bao tử anh mang theo tình cảm ấm áp thẩm thấu vào trong lòng....
Thấy Ôn Nhiên ăn như hổ đói, Lộ Tề có hơi ngạc nhiên, bộ dáng ma đói đầu thai... thêm vết máu trên áo Ôn Nhiên hôm nay....
Đợi Ôn Nhiên ăn xong ngụm cuối cùng, Lộ Tề cuối cùng nhẫn không được lên tiếng hỏi, "Vết thương của anh là sao?"
Dường như sớm biết cậu sẽ hỏi, Ôn Nhiên trả lời, "bị con riêng của cha ném trúng"
Lộ Tề lại không ngờ đến đáp án này, dùng tay an ủi vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay anh, "Cha anh...con riêng...? Không ngại kể cho em nghe chứ... bây giờ em cũng là bạn trai của anh, em muốn biết chuyện của anh."
"Ừ... quả thực chính là...." Ôn Nhiên cau mày lại giống như rất đau khổ.
Lộ Tề tức khắc lên tiếng, "Thôi đừng nói nữa, em không biết cũng không quan trọng lắm đâu, chủ yếu là anh có thể vui vẻ là tốt rồi..."
Ôn Nhiên xảo quyệt cười nói, "Thực ra anh chỉ muốn lừa em đau lòng cho anh thôi, có người yêu thương như vậy cảm giác thật tuyệt."
Nghe vậy Lộ Tề cảm thấy trái tim mình như bị nhéo một cái, càng thêm yêu thương.
"Quả thật là muống tặng quà sinh nhật cho em trước" Ôn Nhiên cất cao giọng, bỗng từ trong túi lấy ra một cái hộp, chầm chậm mở ra là một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản thoạt nhìn quý khí trang nhã, "thích không?" Edit: SxamLexo-kxun
Lộ Tề: "...." Người này rốt cuộc có biết tặng người khác nhẫn là ý nghĩa cầu hôn không a?
Thấy Lộ Tề không phản ứng gì, vẻ mặt không biểu tình của Ôn Nhiên bối rối, "sao... bé cưng em không thích sao... vậy anh mua cái khác cho em"
Lộ Tề trừng anh nói, "thích, nhưng em không tiện đeo... hiện giờ em còn là nghệ nhân..."
Ôn Nhiên sờ sờ mũi, "Anh biết, cho nên anh còn chuẩn bị một sợi dây chuyền đồng bộ, em đeo lên cổ hẳn là không sao đi."
Lộ Tề nghĩ thầm người này chuẩn bị đích thực chu đáo, sợ mình không nhận phải không, "Ừ, cứ đeo lên cổ tốt nhất." nói xong cuối đầu xuống.
Lần này Ôn Nhiên rốt cuộc không ngu dại nữa, biết ý cậu muốn mình đeo giúp, cẩn thận từng li từng tí đeo dây chuyền lên. Dây bạc lành lạnh chợt đeo lên cổ mình, Lộ Tề nhịn không được rùng mình một cái, tiếp theo bên nay lại truyền tiếng thanh âm bá đạo của người nào đó, "Em đã là của anh, sinh nhật vui vẻ."
Edit: SamLeo-kun
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT