Chương 172

Chiến Bắc vương không tự ý quyết định mà hỏi ý kiến nàng, Diệp Vãn Tình muốn chọn cách nào thì Bùi Viện Viện sẽ bị xử lý theo cách đó.

Diệp Vãn Tình nhìn bức thư mà ngây ngẩn cả người, nét chữ trên giấy cứng cáp mạnh mẽ, hiện rõ sự sát phạt quyết đoán của một tướng quân lâu năm chinh chiến sa trường.

Nàng biết Chiến Bắc vương sẽ không xử lý qua loa, nhưng không ngờ hắn lại có thể làm đến mức này.

Dù gì Bùi Viện Viện cũng là con gái của một viên quan tứ phẩm, thế mà vào miệng Chiến Bắc vương lại đơn giản như vậy, nói bỏ tù là bỏ tù.

“Tiểu thư? Tiểu thư?”

Diệp Vãn Tình giật mình hồi thân, nhìn thấy binh lính của vương phủ còn đang đợi quyết định của nàng để trở về phục mệnh, Diệp Vãn Tình than nhẹ: “Ngươi trở về chuyển lời cho vương gia, ta quyết định nhận tiền bồi thường của Bùi đại nhân.”

Binh lính nọ gật đầu tỏ vẻ đã rõ, hành lễ rồi rời đi.

Đợi người đi xa rồi, Cẩm Tú mới nói: “Tiểu thư, sao người lại dễ dàng tha cho nàng ta như thế?!”

Bất bình nói xong, Cẩm Tú còn buồn bực lâm bâm: “Người hiền lành quá rồi đấy.”

Nhưng Diệp Vãn Tình vẫn nghe được hết, nàng đứng dậy, gõ lên đâu Cẩm Tú một cái, trừng mắt: “

Không có quy củ gì cả, phạt ngươi quét sân một tháng.”

Cẩm Tú nghe vậy liên mếu máo: “Tiểu thư!”

Hải Đường cũng lườm nàng: “Tiểu thư hành sự đều có ý định riêng.”

Diệp Vãn Tình nhìn hai người như vậy, chỉ cười mà không nói, cũng không có ý định giải thích cho hai người.

Nếu như hôm nay nàng hành động tuyệt tình, không chừa đường sống cho Bùi Viện Viện thì ắt hẳn Bùi Viễn sẽ ghi hận nàng.

Nàng thả cho Bùi Viện Viện một con ngựa, tuy nàng ta không phải ngồi tù nhưng cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không thể nào tốt đẹp như trước.

Ở kinh thành thanh danh của nàng ta đã thối nát, chỉ còn nước tìm một cửa thấp hơn mà gả đi thật xa, sau này cũng chẳng khuấy lên được sóng gió gì nữa.

Không những thế còn có thể khiến Bùi Viễn cảm kích nàng, nếu không cảm kích thì cũng không đến mức thù hận, sau này sẽ bớt đi nhiều chuyện phiền phức.

Dù sao thì con giun xéo lắm cũng quẫn.

Còn một lý do nữa, đó là hành động của Bùi Viễn, Diệp Vãn Tình không ngờ Bùi Viễn có thể vì Bùi Viện Viện mà làm đến mức này.

Diệp Vãn Tình thở dài, nghĩ đến cha nàng, trong lòng bất giác mềm đi.

Hải Đường mím môi, nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư, chuyện này thật sự không liên quan đến tam Tiểu thư sao?”

Ban đầu Hải Đường cứ định ninh rằng kẻ sau màn chính là Nhược Tuyết, không ngờ kết quả cuối cùng lại là Bùi Viện Viện.

Vậy chẳng lẽ là bọn họ phán đoán sai lâm? Cái vòng đó không phải do Nhược Tuyết lấy? Diệp Vãn Tình lắc đầu, trực tiếp khẳng định: “Là nàng †a làm”

“Nha hoàn kia là một nha hoàn tam đẳng bình thường, chưa bao giờ có cơ hội bước chân vào chính viện, cứ cho là nàng ta may mắn tìm được cơ hội lẻn vào, nhưng sao chỉ lấy đúng một chiếc vòng? Lại còn tình cờ để cho Bùi Viện Viện bắt gặp?”

Nha hoàn đó sau khi “bán” xong chiếc vòng liên cầm tiên bỏ chạy, khế ước bán thân của nàng ta không phải là khế bán đứt mà chỉ có thời gian trong vòng mười năm, thời gian này vừa hay là những ngày cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play