Chương 154

Diệp Vãn Tình không đáp, Cẩm Tú đã tiến lên muốn trói người lại, nô tỳ kia hoảng loạn nhảy bổ đến trước mặt Diệp Vãn Tình, quỳ mọp xuống ôm chân nàng không ngừng khóc lóc van xin: “Tiểu thư người đại nhân đại lượng tha cho nô tỳ lần này đi mà, cầu xin người đừng bán nô tỳ đi, trong nhà nô tỳ có già trẻ lớn bé đều trông chờ vào tiền lương của nô tỳ…

tiểu thư tha cho nô tỳ lần này đi…

Diệp Vãn Tình hơi cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống: “Ngươi cũng biết ai là người phát tiền lương hàng tháng cho ngươi? Nhận tiền của ta lại muốn làm việc cho kẻ khác?”

Nghe vậy, nô tỳ kia nín bặt, sắc mặt xám như tro tàn.

Diệp Vãn Tình đảo mắt quét qua tất cả hạ nhân trong viện, ngữ điệu lạnh lùng: “Hải Đường viện của ta không chứa loại hạ nhân ăn cây táo rào cây sung!”

“Cẩm Tú”

Cẩm Tú nghe lệnh tiến lên, dùng dây thừng trói nàng ta lại, thấy nàng ta còn muốn làm loạn, liền nhét luôn một miếng giẻ vào miệng nàng ta.

Sau đó cưỡng chế lôi nàng ta ra ngoài.

Rất nhanh đã không thấy bóng dáng hai người đâu nữa, những hạ nhân khác nhìn thấy một màn này, trong lòng phát lạnh, bán đi…chỉ có thể là bán đến trại nô lệ.

Nếu hạ nhân còn có một chữ nhân, còn có thể coi là người thì nô lệ lại khác, không ai coi nô lệ là người cả.

Trong sân viện lặng ngắt như tờ, ai nấy đều mang sắc mặt tái nhợt cúi đầu.

Diệp Vãn Tình: “Ta đã nói rồi, khế ước bán thân của các ngươi đều nằm trong tay ta.

Là người của ta mà dám làm chuyện phản chủ thì đừng có trách ta ra tay tàn nhẫn”

Vì chuyện kiếp trước, Diệp Vãn Tình không thể nào bỏ qua cho những hạ nhân dám phản bội nàng.

Hôm nay nàng dùng hành động giết gà dọa khỉ, chứng minh cho đám người này thấy rõ nàng không chỉ nói suông.

Nếu dám làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung thì kết cục của bọn họ sẽ như nữ tỳ kia.

Đám hạ nhân của Hải Đường viện không ngờ vị tiểu thư chưa bao giờ đánh chửi hạ nhân lại có thể ra tay tàn nhẫn dứt khoát như vậy.

Nha hoàn đứng canh cổng còn lại sắc mặt còn trắng hơn, cả người run lên bần bật.

Diệp Vãn Tình nói xong, phất tay áo bước vào phòng.

Lúc này nha hoàn kia liền mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, toàn thân lạnh ngắt.

Trong lúc nhất thời cả đám hạ nhân đứng im ở đó, ai cũng không dám tự tiện hành động.

Vài người còn mang tâm tư coi thường Diệp Vãn Tình mềm lòng yếu đuối thì vội vã đập nát phần tâm tư này.

Hải Đường thấy Diệp Vãn Tình đã đi vào, lúc này mới cao giọng nói: “Tản ra, trở về làm việc của mình đi”

Sau đó chỉ định một nha hoàn khác thay thế công việc gác cổng của nha hoàn vừa bị bán đi, lúc này mới nói: “Nếu các ngươi yên phận chăm chỉ làm việc của mình thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng nếu các ngươi…hừt Đám người vội vã gật đầu vâng dạ, sau rôi Hải Đường mới đi vào phòng.

“Dương nhi, con đi đâu vậy?”

Đào di nương thấy Diệp Dương dẫn theo mười gia đinh, khí thế hung hăng muốn đi đâu đó.

Chợt, bà ta trợn to mắt, hoảng sợ xách váy chạy đến bên cạnh Diệp Dương, vươn tay muốn chạm vào mặt hắn, đau lòng xen phẫn nộ hỏi: “Mặt của con bị sao thế này? Là ai đánh?!”

Diệp Dương cắn rằng, lúng búng nói ra ba từ không rõ nghĩa: “Di…ệp…Vã….n….T…ình….

Mặt Đào di nương trầm xuống: “Diệp Vãn Tình?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play