Chương 153
Đào di nương luôn nói chính Diệp Vãn Tình và Vương Lan đã cướp đi sự yêu thương của cha dành cho hai mẹ con hẳn, hai mẹ con Diệp Vãn Tình đều là hồ ly tinh! Là tiện nhân mê hoặc Diệp Vấn! Lớn thêm vài tuổi, Diệp Dương đã căm ghét Diệp Vãn Tình ra mặt, bày đủ trò chọc phá nàng, mỗi lần như thế đều khiến Diệp Vấn tức giận trách máng hắn, điều đó càng khiến cho Diệp Dương hận Diệp Vãn Tình hơn.
Thậm chí Diệp Vấn còn muốn dùng roi đánh chết hắn! Sao cha hắn có thể làm thế? Hắn là đứa con trai duy nhất của cha cơ mà?! Lúc hắn hỏi mẹ, mẹ hẳn liên nói trong nước mắt rằng vì hai mẹ con Vương Lan đều là hồ ly tỉnh, Vương Lan không sinh được con trai nên luôn bị bà nội ghét, hắn lại là đứa con trai duy nhất của cha nên Vương Lan càng ngứa mắt.
Ngày ngày mê hoặc Diệp Vấn, muốn Diệp Vấn trừ khử hai mẹ con bọn họ.
Diệp Dương càng lúc càng hành xử cực đoan, nhưng mỗi lần Diệp Vấn muốn uốn nắn dạy dỗ thì đều bị lão phu nhân ngăn cản.
Có lão phu nhân làm chỗ dựa, Diệp Dương càng không coi ai ra gì, một lòng muốn mẹ con Vương Lan đều đi chết đi.
Đến năm Diệp Dương vừa tròn mười tuổi, Diệp Vấn liền không màng trách măng phản đối của lão phụ nhân mà dứt khoát đưa hẳn đến thư viện Sơn Túc để học tập.
Diệp Dương cứ thế bị đưa đi, mấy năm ở thư viện Sơn Túc cũng mài mòn đi phần nào mũi nhọn của hắn.
Hắn nhận ra mình đã lớn, Diệp Vãn Tình cũng thế, Vương Lan đã chết, còn Diệp Vãn Tình cũng sắp phải gả đi.
Không còn ai mê hoặc Diệp Vấn nữa, cả nhà ba người bọn họ sẽ là một gia đình.
Thể mà hôm nay, Diệp Vãn Tình lại dám đánh hắn?! Diệp Dương bị Cẩm Tú khống chế, nghe những lời Diệp Vãn Tình nói, hai mắt hắn nhìn như muốn uống máu xẻ thịt nàng, phẫn nộ đến mức mặt mày tím đỏ.
Diệp Dương khó khăn nhếch miệng: “Tiện…ân..”
Diệp Vãn Tình lạnh mắt nhìn, không tiếp tục ra tay nữa, nàng vẫn còn ở Diệp phủ, nếu làm quá thì lão phu nhân sẽ không bỏ qua cho nàng.
Liếc sang nhìn Nhược Tuyết đang im lặng đứng bên cạnh, Diệp Vãn Tình hừ lạnh, nói: “Diệp Dương, từ trước đến giờ ngươi làm bao nhiêu chuyện quá đáng với ta, lúc nhỏ còn đẩy ta xuống hồ nước, nhưng đó đều là chuyện lúc nhỏ, coi như ta rộng lượng không tính toán với ngươi”
“Nhưng bây giờ ngươi đã lớn rồi, làm việc thì nên dùng đầu óc chứ đừng có dùng mỗi tứ chi.
Đừng để người ta coi như con bò mà dắt mũi kéo đi, làm chuyện ngu xuẩn”“
Diệp Vãn Tình nhìn sang Nhược Tuyết, nghe những lời này, bàn tay trong ống tay áo của Nhược Tuyết siết chặt lại.
Lại nhìn Diệp Dương, hẳn vẫn căm hận trừng nàng, Diệp Vãn Tình lắc đầu, nhàn nhạt nói với hắn: “Nhìn cho rõ thân phận của mình, ta cũng chẳng thèm cái lễ của một thứ tử như ngươi.
Nhưng mà, nếu từ nay về sau, ngươi còn dám đến Hải Đường viện của ta làm loạn thì đừng có trách ta thẳng tay dạy dỗ”
“Còn ngươi, cũng đừng có đến làm bẩn mắt ta”
Diệp Vãn Tình liếc mắt nhìn Nhược Tuyết nói lời này.
Nói xong, cũng không muốn nhìn thấy hai người này nữa, Diệp Vãn Tình nói với Cẩm Tú: “Ném bọn chúng ra ngoài”
Hải Đường đi trước mở cửa, Cẩm Tú theo sau ném Diệp Dương ra ngoài, thấy Cẩm Tú quay lại nhìn mình, Nhược Tuyết nhớ đến trải nghiệm lần trước, sắc mặt khó coi bước nhanh ra khỏi cửa.
Cẩm Tú bĩu môi hừ lạnh, đóng sập cửa lại.
Nhược Tuyết nhìn Diệp Dương đang chống người đứng dậy, đảo mắt hai vòng, trong mắt đã dâng lên hơi nước, nàng ta vội vàng chạy đến đỡ Diệp Dương.
Ở bên trong, hạ nhân của Hải Đường viện vẫn chưa hồi thân sau chuyện kinh hãi lúc nãy.
Diệp Vãn Tình nhi nữ tỳ lúc nãy muốn chạy đi kêu người đến, nói: “Cẩm Tú, trói nàng ta lại, bán đi”
Nha hoàn kia nghe vậy, ngẩng phát lên, mặt trắng bệch vội vàng quỳ xuống dập đầu với Diệp Vãn Tình: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, tiểu thư, tiểu thư, cầu xin người bỏ qua cho nô tỳ lần này, cầu xin người đừng bán nô tỳ đi!”