Chương 151
Diệp Vãn Tình không bước xuống bậc tam cấp, hai tay khoan thai đặt trước bụng, sống lưng thẳng tắp, cằm hơi giương, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua hai người, tư thái cao quý ung dung hỏi: “Các ngươi đến đây làm gì?”
Còn chưa để Diệp Dương nói, Nhược Tuyết đứng đằng sau liền kéo vạt áo của hắn, giọng nói mềm mại khấn khoản: “Thôi mà, Dương ca ca, chúng ta trở về đi có được không?”
Diệp Dương nhìn Nhược Tuyết: “Tuyết nhi đừng sợ, hôm nay ta đến là để đòi lại công bằng cho muội!”
Vừa nói hẳn vừa nâng cao giọng, ánh mắt không tốt nhìn Diệp Vãn Tình.
“Không cần, đại tỷ không làm gì sai cả.
Tất cả là do muội không tốt, chúng ta về đi có được không?”
Nhược Tuyết mềm mại lắc đầu, mày nhíu lại, đôi mắt mèo ướt nước như lo lắng lại như sợ hãi len lén liếc Diệp Vãn Tình một cái rồi vội vã rời đi, dường như không dám nhìn thẳng nàng.
Thấy Nhược Tuyết như vậy, Diệp Dương càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình, quả nhiên Tuyết nhi đã bị Diệp Vãn Tình bắt nạt! Diệp Dương vừa trở về liên từ miệng hạ nhân biết được chuyện Diệp Vãn Tình ngang ngược đuổi Nhược Tuyết ra khỏi Hải Đường viện, lại nghe tin Diệp Vấn vẫn chưa về phủ, không có gì phải cố kỵ nên liền hung hăng chạy đến Hải Đường viện muốn hưng sư vấn tội, đòi lại công bằng cho Nhược Tuyết! Thấy Nhược Tuyết run sợ bất an níu lấy góc áo của mình, trong lòng Diệp Dương dâng lên hào khí vạn trượng, nhẹ nhàng trấn an Nhược Tuyết: “Muội không cần phải sợ ả ta, có ta ở đây rồi, ta sẽ không để ả bắt nạt muội đâu!”
Đuôi mày của Diệp Vãn Tình hơi nhướng, nhìn tình hình này…
dường như quan hệ giữa Diệp Dương và Nhược Tuyết có vẻ không đơn giản đâu.
Chưa đầy một năm đã nắm Diệp Dương trong lòng bàn tay, xoay hắn ta như chong chóng, còn để hắn đứng ra làm hộ hoa sứ giả cho mình.
Diệp Vãn Tình không thể không khen Nhược Tuyết một câu lợi hại.
Nhược Tuyết còn cố ra sức can ngăn, dường như thật sự không muốn Diệp Dương xung đột với Diệp Vãn Tình vì mình: “Dương ca ca, chúng ta về đi mà”
Nhưng Diệp Dương sao có thể bỏ qua như thế? Hắn không phản ứng với Nhược Tuyết nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Vãn Tình, to giọng quát: “Diệp Vãn Tình! Sao ngươi dám đuổi Tuyết nhi hả?”
Điệu bộ đường đường chính chính hỏi tội này, ai không biết còn tưởng Diệp Vãn Tình nàng đã làm chuyện thương thiên hại lý gì.
Diệp Vãn Tình hờ hững đáp: “Đây là tiểu viện của ta, tại sao ta lại không dám?”
Sắc mặt Diệp Dương không tốt: “Tiểu viện của ngươi thì sao? Tuyết nhi chỉ đến ở tạm vài ngày, thế mà ngươi lại dùng cách thức vô lễ như thế đuổi nàng ra.
Đây là cách ngươi đối xử với muội muội của ngươi đấy à?!”
Diệp Vãn Tình hờ hững nhìn hắn, mắt phượng hơi híp lại: “Ta chỉ có một muội muội đã mất từ lâu, nàng ta mà cũng xứng?”
Diệp Dương thấy Diệp Vãn Tình vẫn không biết hối cải, tức giận, nở một nụ cười lạnh giêu cợt: “Ta biết thừa ngươi đố kỵ với Tuyết nhi chứ gì, cái loại nữ nhân bị hủy dung như ngươi, không chỉ xấu như quỷ dạ xoa mà tâm tư còn vặn vẹo u ám, đố kỵ Tuyết nhi xinh đẹp nên mới muốn nhục nhã nàng.”
“Thật khiến cho người ta ghê tởm!”
“Diệp Vãn Tình, ta nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không xin lỗi Tuyết nhi thì ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”
Diệp Dương hằm hằm đe dọa.
Diệp Vãn Tình không biết phải nói gì, Diệp Dương một thân một mình chạy đến đây, không mang theo một hạ nhân nào cả.
Thế mà dám dõng dạc đe dọa nàng? Có vẻ như Nhược Tuyết chạy vội đến, cũng không mang theo ai.
Diệp Vãn Tình nheo mắt nhìn hai nô tỳ đứng canh cửa, lần trước nàng đã cảnh cáo rồi, thế mà bây giờ vẫn để người khác bước vào Hải Đường viện của nàng.