Chương 150
Cẩm Tú cũng nói: “Muội đi chung với tỷ!”
“Không cần, để ta xem xem là kẻ nào dám đến Hải Đường viện hô to gọi nhỏ.”
Diệp Vãn Tình đứng lên chỉnh lại vạt áo, dẫn đầu đi ra ngoài, Hải Đường và Cẩm Tú liền theo sau.
Diệp Vãn Tình đi ra ngoài, trong lòng đã ẩn ẩn đoán được thân phận của người đến.
Trong sân là một thiếu niên tâm mười bốn, mười lăm tuổi, mặc trường bào màu xanh lá nhạt, trên vạt áo thêu lá trúc màu vàng, tóc đen được cố định bằng phát quan bằng bạc, trâm ngọc xanh biếc, ngũ quan còn non nớt nhưng cũng có vài phần tuấn tú.
Trên người toát lên phong thái thư sinh đặc trưng của người đọc sách.
Dung mạo giống Diệp Vấn đến bảy phần, là thiếu gia duy nhất trong Diệp phủ – Diệp Dương.
Một năm trước là thời gian khoa cử ba năm một lần, lúc Diệp Vãn Tình trở vẽ cũng biết Diệp Dương đã đỗ tú tài, hai tháng trước đến thư viện Sơn Túc thăm thầy, có lẽ bây giờ mới vừa trở về.
Nhìn thấy Nhược Tuyết vẻ mặt lo lắng bất an đứng đằng sau, khóe môi của Diệp Vãn Tình ở dưới màn che âm thầm nhếch lên.
Trước năm Diệp Dương mười tuổi thì vẫn sống trong Diệp phủ, vì là thiếu gia duy nhất ở nơi này nên khỏi phải nói lão phu nhân cưng sủng hẳn ra sao.
Diệp Dương rất hay bày trò chọc phá Diệp Vãn Tình, có lần còn đẩy nàng xuống hồ nước khiến nàng suýt chết đuối khiến Diệp Vấn giận tái mặt, vung roi trừng phạt Diệp Dương nhưng bị Đào di nương và lão phu nhân ngang ngược không cho.
Nhất là lão phu nhân, lúc đó bà ta đã nói: “Ngươi làm cái gì đấy hả! Chỉ vì con ranh này mà ngươi muốn đánh cháu đích tôn của ta à?”
Diệp Vấn tức giận nhìn lão phu nhân: “Mẫu thân! Tình nhi cũng là cháu gái của người! Xem xem mẫu thân đã cưng chiều nó thành cái dạng gì rồi! Nó dám đẩy Tình nhi xuống nước đó người biết không?! Nếu hạ nhân phát hiện muộn một chút nữa thì…
Lão phu nhân gắt lên, vẻ mặt không cho là đúng: “Thì làm sao, nó cũng đã chết đâu! Chỉ như vậy mà ngươi lại muốn đánh cháu của ta?!”
Diệp Vấn tức đến mức khó thở, nhìn lão phu nhân rồi lại nhìn Diệp Dương đang rúc đầu vào lòng bà ta, phần uất bẻ gãy cây roi dài trong tay vứt xuống đất trước mặt lão phu nhân rồi phất tay áo bỏ đi.
Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần rồi, lần nào cũng là lão phu nhân nhảy ra can ngăn, bao che dung túng cho Diệp Dương, càng khiến nó trở nên không biết trời cao đất dày.
Diệp Vấn thừa biết Diệp Dương ở cạnh mẹ nó, ắt hẳn đã bị Đào di nương đã tiêm nhiễm vào đầu nó nhiều thứ bẩn thu, lại thêm lão phu nhân không nói lý mà dung túng bao che, sớm muộn gì đứa trẻ này cũng bị hủy trong tay hai người.
Mỗi khi hắn muốn răn dạy uốn nắn Diệp Dương thì lão phu nhân đều nhảy ra ngăn cản, còn lo hắn bị Vương Lan mê hoặc mà muốn hại Diệp Dương.
Đúng là Diệp Vấn chán ghét Đào di nương thật, cũng không thích Diệp Dương, nhưng dẫu sao đó cũng là con trai của hắn.
Làm sao hắn có thế hại nó được? Người hại nó chính là bà nội và mẹ ruột của nó đấy! Mãi đến năm Diệp Vãn Tình mười tuổi định ra hôn ước với Cố Thừa Duệ thì mọi chuyện mới chuyển biến tốt.
Đợi đến khi Diệp Dương vừa tròn mười tuổi, Diệp Vấn liên đưa nó đến thư viện Sơn Túc học tập.
Khi đó lão phu nhân còn khóc trách mắng hắn hồi lâu, nhưng Diệp Vấn vẫn kiên quyết làm theo ý mình, nếu còn tiếp tục để Diệp Dương ở bên cạnh hai nữ nhân này thì nó sẽ không thể nào cứu vấn được nữa.
Sống lại một đời, Diệp Vãn Tình cũng ngầm hiểu ra ý định của cha nàng khi xưa, nhưng nhìn Diệp Dương trước mặt, trong lòng nàng thâm nghĩ, e là cha nàng đã tốn công vô ích rồi.
Mấy năm không gặp, khí chất quanh thân Diệp Dương cũng có chút biến đổi, dù sao hắn sinh sống ở thư viện Sơn Túc vài năm nay, cũng có chút phong thái của người đọc sách.
Nhưng chỉ là bắt chước được lớp da lông ở ngoài mà thôi.