Chương 139

Căn bản là đại phụ nhân khinh thường việc tranh đoạt vớ vẩn gì đó với nhị phòng.

Mà cả nhị phòng cũng không trêu vào bà ta nên mấy chục năm qua hai bên đều sống theo kiểu nước sông không phạm nước giếng.

Trừ việc lão phu nhân luôn đay nghiến làm khó Vương Lan đủ điều và Đào di nương thi thoảng quấy phá thì bâu không khí trong Diệp phủ cũng được coi là hòa hợp.

Hoặc không, phải nói là lạnh nhạt.

Nhất là Diệp Vãn Tình, trước đây nàng chỉ gặp đại phu nhân trong những dịp lễ tết lớn, quy quy củ củ lễ phép nói vài lời khách sáo vậy thôi chứ chẳng giao lưu gì nhiều.

Cái căm của đại phu nhân lúc nào cũng giương cao, vẻ mặt khinh thường tất cả mọi người xung quanh nên chẳng có ai muốn thân thiết với bà ta cả.

Mà có lẽ bà ta cũng chẳng cần, có khi còn khinh thường ấy chứ.

Sau này Diệp Vãn Tình định ra hôn ước với Cố Thừa Duệ thì đại phu nhân mới miễn cưỡng đặt nàng vào đáy mắt.

Nhưng bà ta cũng không giống lão phu nhân ân cần lấy lòng Diệp Vãn Tình, trong mắt đại phu nhân thì Diệp phủ chẳng là cái thá gì cả, hôn ước với vương phủ là do bọn họ mèo mù vớ cá rán mà thôi.

Nếu như Diệp Vãn Tình mà xảy ra chuyện gì thì Diệp phủ có giúp được không? Tất nhiên là không! Diệp phủ không quyền, không tiền cũng chẳng thế, sau này Diệp Vãn Tình gả vào bên kia, gặp chuyện thì sẽ biết Diệp phủ vô dụng đến mức nào.

Nhìn khắp cái Diệp phủ tàn tạ này, người duy nhất có khả năng giúp đỡ chút ít cho Diệp Vãn Tình chỉ có bà ta- đại phu nhân xuất thân dòng chính quan tam phẩm mà thôi.

Tuy bà ta đã xuất giá đã lâu nhưng cha bà ta vẫn rất yêu thương đứa con gái này lãm.

Vậy nên đại phu nhân không nóng vội chút nào, đợi Diệp Vãn Tình gả đến bên kia ắt sẽ nhìn nhận rõ được mọi việc, đến lúc đó nàng sẽ phải quay về tìm bà ta giúp đỡ.

Trong mắt đại phu nhân thì Diệp Vãn Tình chỉ là một tiểu thư của một gia tộc đã sắp lụi tàn, ánh mắt thiển cận, tính tình yếu đuối, ngoại trừ khuôn mặt thì chẳng có tài năng thiên phú gì.

không ngờ sau này Diệp Vãn Tình lại bị hủy dung, lợi thế duy nhất cũng không còn.

Vẫn giữ được hôn ước với Cố Thừa Duệ đã là phúc phận cả đời của nàng ta.

Nếu lúc trước đại phu nhân còn có chút xem trọng Diệp Vãn Tình thì sau khi nàng bị hủy dung, chút xem trọng đó cũng biến mất.

Thủ đoạn của một nữ nhân có lợi hại thế nào mà dung nhan xấu xí thì cũng chẳng phát huy được mấy phân tác dụng.

Bà ta không biết Cố Thừa Duệ đối với Diệp Vãn Tình là thương hại hay vì tình nghĩa mà không hủy hôn, nhưng bà ta có thể đoán ra tương lai của Diệp Vãn Tình sẽ không mấy tốt đẹp.

Dung mạo bị hủy rồi, Cố Thừa Duệ không sớm thì muộn cũng sẽ thay lòng mà thôi.

Đợi đến khi chút thương tiếc trong lòng hắn bị mài mòn hết thì cũng là lúc Diệp Vãn Tình bị vứt bỏ.

Buôn cười là đám ngu xuẩn thiển cận của Diệp gia còn trông mong Diệp Vãn Tình biến thành phượng hoàng kéo cả Diệp phủ đi lên.

Diệp Vãn Tình bị vứt bỏ là chuyện sớm muộn, tuy nhiên trước lúc đó thì bà ta vẫn có thể lợi dụng Diệp Vãn Tình một phen, đổi lại chút ích lợi cho nhà mẹ đẻ.

Đại phụ nhân tính toán kỹ càng, hoàn toàn quãng Diệp phủ ra sau đầu.

Diệp Vãn Tình trong mắt bà ta chẳng là cái đinh gì, thế mà hôm nay, cái đỉnh bà ta vẫn chẳng thèm nhìn một cái lại dám xấc láo với bà ta như vậy!! Bà ta không thể nào nuốt trôi được cục tức này! Suốt cả đường đi, mặt đại phu nhân đều trâm như nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play