Chương 127

[ Vãn Tình ]

Diệp Vãn Tình giật mình đặt bút xuống: [ Tiểu Cửu? Ngươi sao rồi?] Tiểu Cửu: [ Tạm ổn rồi.] Diệp Vãn Tình nghe vậy thì giãn mày, trên môi lộ ra ý cười nhẹ nhõm.

Đồng hành suốt ba năm nay, tiểu Cửu đã sớm trở thành bạn của nàng.

Lúc này Diệp Vãn Tình mới hỏi: [ Lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?] Nói đến chuyện này, giọng tiểu Cửu thoáng trở nên nghiêm trọng: [ Vãn Tình, ta đã cảnh báo ngươi rồi.Linh khí trong người ngươi không thuần khiết, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sẽ tẩu hỏa nhập ma.]

Diệp Vãn Tình mím môi: [ Lúc đó ta đã…?] Tiểu Cửu: [ Đúng, suýt chút nữa là ngươi đã hoàn toàn rơi vào ma chướng, may sao Chiến Bắc vương phản ứng nhanh nhạy, ngay lập tức đánh ngất ngươi rồi truyền nội lực trấn áp nội khí hỗn loạn trong cơ thể ngươi mới không có chuyện lớn xảy ra.]

Tiểu Cửu lại nói tiếp: [ Tuy cứu kịp, nhưng ma khí đã xâm nhập vào thức hải…không, ma khí đó đã tồn tại từ lúc ngươi sống lại rồi.Mối hận thù ngươi mang trong người là một con quỷ dữ, lần này ngươi mất khống chế, đã để cho con quỷ dữ đó và ma khí vùng lên, cướp đoạt thân xác của ngươi.] Diệp Vãn Tình biết mình có tâm ma, là nơi yếu ớt nhất trong đáy lòng nàng.Nhưng ma khí là cái gì? Diệp Vãn Tình thắc mắc, cũng hỏi ngay, tiểu Cửu trầm mặc một lúc lâu.

Tiểu Cửu: [ Là lỗi của ta…] Diệp Vãn Tình nhíu mày, im lặng nghe tiểu Cửu nói tiếp.

Tiểu Cửu thở dài: [ Ta đã coi thường Nhược Tuyết rồi, ma khí trong cơ thể ngươi có nguồn gốc từ Nhược Tuyết.] Diệp Vãn Tình chấn kinh.

[ Đây là một thế giới cấp thấp, tuy linh khí rất loãng nhưng vẫn có, đã có linh khí thì ắt có ma khí.Tuy không biết Nhược Tuyết làm cách nào, nhưng sao chiếu mệnh của nàng ta được ma khí quấn quanh dày đặc]

[ Trong linh hồn ngươi ẩn chứa một luồng ma khí, có lẽ đã theo ngươi từ kiếp trước.Là lỗi của ta khi đã không tra xét kỹ càng, lần này đúng là nhân họa đắc phúc, luồng ma khí kia đã bị diệt trừ.Nếu như để nó tiếp tục ẩn nấp trong linh hồn ngươi thì không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nữa ]

Hai chiếc xe ngựa dừng lại trước cống một phủ đệ to lớn, vẻ ngoài cho thấy căn nhà này đã nhiều năm không được tu sửa, có chút tiêu điều cũ kỹ, nhưng nhìn qua những thứ còn sót lại cũng có thể mường tượng ra dáng vẻ cao lớn hoa lệ của nó năm xưa.

Cẩm Tú nhanh nhẹn nhảy xuống xe trước, sau đó Hải Đường cũng xuống theo.

Nhìn cánh cổng quen thuộc, trong lòng Hải Đường có chút cảm khái, rời đi hai năm, cuối cùng cũng trở về rồi.

Không thấy người đó ở đây, ánh mắt Hải Đường hơi tối đi, nàng khẽ lắc đầu, bước nhanh về phía xe ngựa của Diệp Vãn Tình.

Diệp Vãn Tình vịn tay Cẩm Tú bước xuống xe ngựa, Hải Đường liền nói: “Tiểu thư và Cẩm Tú vào nhà trước, để nô tỳ mang hành lý vào sau.”

Diệp Vãn Tình lắc đầu: “Hành lý nhiều như vậy, một mình ngươi làm sao cầm hết được.

Vào hết đi rồi gọi thêm người ra mang hành lý vào nhà.

Dừng một chút, Diệp Vãn Tình lại nói: “Ngươi và Cẩm Tú là nha hoàn thân cận của ta”

Ở chùa Thiên Tự hai năm, bên người Diệp Vãn Tình chỉ có mình Hải Đường và Cẩm Tú, vì Cẩm Tú không hiểu mấy chuyện nữ công gia chánh, khi làm việc cũng không tinh tế tỉ mỉ như Hải Đường nên đa số vấn đề trong sinh hoạt của Diệp Vãn Tình đều do Hải Đường xử ly.

Nay đã về phủ, với thân phận của Hải Đường tất nhiên không cần làm mấy việc vặt vãnh này.

Hải Đường nghe Diệp Vãn Tình nói vậy liền hiểu ra ý của nàng, mỉm cười đáp: “Vâng, tiểu thư”

“Đứng lại, các ngươi là ai?”

Ba người bị hai tên gác cổng cản lại, hai người này đều là những khuôn mặt xa lạ, có lẽ là hạ nhân mới tuyển vào phủ.

Cộng thêm việc Diệp Vãn Tình trở về cũng không thông báo trước, có lẽ vì thế nên hai tên này mới không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play