Chương 126

Cẩm Tú ngay lập tức sáp lại gần, Diệp Vãn Tình hỏi nàng: “Mấy ngày ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì?”

Cẩm Tú nhanh nhảu nói, biết Diệp Vãn Tình sẽ sớm khỏe lại, vẻ u ám trên khuôn mặt ngọt ngào của nàng cũng biến mất.

Lại trở về dáng vẻ em gái nhà bên như trước kia: “Hôm đó em và Hải Đường tỷ vào phòng, thấy tiểu thư mặt mũi bê bết máu nằm trong tay vương gia, dọa bọn em sợ muốn chết.Tiểu thư hôn mê mấy ngày, lúc tiểu thư tỉnh lại em còn chưa kịp vui mừng thì tiểu thư đã dọa em”

Diệp Vãn Tình nâng mày, gõ nhẹ lên trán Cẩm Tú một cái: “Nói chuyện đàng hoàng.”

Nàng gõ nhẹ hều, nhưng Cẩm Tú vẫn ôm trán mếu máo, ra chiều đau lắm: “Em nói thật, tiếu thư tỉnh dậy nhưng em gọi sao cũng không có phản ứng, hai mắt vô hồn…lúc đó em sợ đến phát khóc.”

“Đại phu nói hai mắt của tiểu thư bị xuất huyết nên tạm thời sẽ không nhìn thấy gì, còn vì sao tiểu thư không có phản ứng gì thì ông ta nói là do tâm bệnh”

Nói đến đây Cẩm Tú chợt nhận ra điều gì đó, tức giận mắng: “Đúng là đồ lang băm mà, ông ta nói khoảng một tháng sau mắt của tiểu thư mới hồi phục, nhưng bây giờ không phải đã tốt rồi sao? Không biết vương gia dùng cách gì…”

Nói đến câu cuối, giọng Cẩm Tú nhỏ dần, nàng nâng mắt lên tò mò nhìn Diệp Vãn Tình.

Diệp Vãn Tình cũng có biết chuyện gì đã xảy ra đâu, chỉ biết vừa tỉnh lại đã thấy Cố Minh Viễn bên cạnh.

Nhớ lại tình cảnh lúc đó…Diệp Vãn Tình có chút không được tự nhiên, sao lúc đó nàng lại ôm tay vương gia mà khóc lóc như thể.

Trời ạ…

“Tiểu thư? Tiểu thư?”

Diệp Vãn Tình giật mình: “Hả?…được rồi, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát”

Cẩm Tú nghe lời đứng dậy, hành lễ rồi lui ra ngoài.

Diệp Vãn Tình ngôi đó nhìn cửa phòng khép lại, mím môi suy tư.

Cẩm Tú không lớn lên ở thế gia đại trạch, dựa theo cách hành xử của Cẩm Tú, Diệp Vãn Tình đoán nàng là nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết.

Cách hành lễ của nàng cũng là kiểu chào hỏi giang hồ đơn giản hào phóng, phải mất một thời gian khá dài thì Cẩm Tú mới học được cách hành xử của một nha hoàn đúng quy tắc.

Thực ra kiếp trước Diệp Vãn Tình không quá coi trọng những quy củ này, thế nên Nhược Tuyết mới có thể thoải mái như thể.

Thoải mái đến mức quên đi thân phận của chính mình.

Đời này nàng sống lại, dù cho nha hoàn bên cạnh có thân thiết đến đâu thì nàng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Ai là chủ ai là nô, phải phân định rạch ròi.

Nàng có thể không coi thường hai người Hải Đường, nhưng quy tắc nhất định phải tuân thủ.

Quy tắc lập ra là để ước thúc con người, một khi phá vỡ quy tắc thì trật tự cũng sẽ bị đảo lộn.

Hai người bọn họ gọi nàng một tiếng tiểu thư, nàng cũng phải hành xử cho đúng thân phận của mình.

Đôi khi dễ dãi lại khiến người ta dần sinh ra tâm tư coi thường.

Hai ngày này Diệp Vãn Tình vẫn luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng, sau khi hỏi chuyện Hải Đường, Diệp Vãn Tình biết thêm là Vô Bi đại sư cũng giúp một tay.

Tuy tò mò nhưng Diệp Vãn Tình lại ngại đi tìm Cố Minh Viễn để hỏi, chỉ có thể kiên nhẫn chờ tiểu Cửu tỉnh lại.

Buổi sáng hai ngày sau, sau khi uống một giọt Xích Nguyệt thì thương thế trong người nàng đã khỏe hẳn.

Lúc này Diệp Vãn Tình đang Tĩnh tâm luyện chữ trong phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play