Chương 107

Lúc này cha hắn cũng không nhịn được nữa, tự tay chém đầu thiếp thất đó rồi vào cung tạ tội với tiên hoàng.

Tiên hoàng còn nhân cơ hội đó thu lại không ít binh quyền trong tay cha.

Sau này cha hẳn mất, giặc ngoại xâm lại quấy phá, trong triều không có người đứng ra, cuối cùng tiên hoàng lại trao binh quyền cho hắn, ép hắn ra trận khi mới mười lăm.

Vì chuyện năm xưa mà Cố Minh Viễn rất ác cảm với chuyện nạp thiếp, hắn cũng chứng kiến mẹ hắn đã chịu bao nhiêu khó nhọc khổ sở khi phải một mình nuôi hắn khôn lớn, nhưng rồi cũng kiệt quệ mà đi theo cha hắn.

Nên khi Cố Minh Viễn biết mình không sống được bao lâu, hắn đã quyết định đời này sẽ không lấy ai cả, hắn không muốn có thêm một người giống như mẹ hãn.

Theo lý thì đến năm ba mươi tuổi đại nạn mới buông xuống, nhưng trong hai năm gần đây Cố Minh Viễn gặp rất nhiều chuyện bất lợi, nguy hiểm nhất là lần này, hắn suýt chút nữa đã mất mạng.

Bởi thế nên Cố Minh Viễn mới hỏi Vô Bi đại sư, có phải là kiếp nạn của hắn đến sớm hay không.

Câu trả lời của Vô Bi đại sư không nằm ngoài dự liệu của hẳn.

Không trí trong phòng trở nên nặng nề.

Chợt nghĩ đến điều gì, đáy mắt Cố Minh Viễn lóe lên, hắn hỏi: “Đại sư, hắc quang tinh trong lời ngài nói có phải là…tiểu cô nương Diệp gia đang ở trong chùa?”

Trên gương mặt tĩnh lặng của Vô Bi đại sư để lộ nét kinh ngạc hiểm thấy: “Sao vương gia lại nghĩ như thế?”

Theo lời Vô Bi đại sư thì hắc quang tinh là một ngôi sao lạ không thuộc về thế giới này, Cố Minh Viễn liền liên tưởng đến việc “mượn xác hoàn hồn”

hoặc nguy hiểm hơn là “đoạt xác”.

Diệp Vãn Tình biểu hiện rất kỳ lạ, hẳn tin tưởng năng lực làm việc của thủ hạ, Diệp Vãn Tình hoàn toàn không giống “Diệp tiểu thư”

trước kia.

Sự thay đổi này quá đột ngột, không thế không khiến cho người ta nghi ngờ.

Thế nên Cố Minh Viễn mới nghi ngờ liệu có khi nào hắc quang tỉnh là Diệp Vãn Tình? Hay chính xác hơn nó là linh hồn đang trú ngự trong thân xác của tiểu thư Diệp phủ? Đối với Vô Bi đại sư, Cố Minh Viễn cũng không che giấu suy đoán của mình, chuyện này liên quan trực tiếp đến hắn và Chiến Bắc vương phủ, không thể qua loa.

Sau khi nghe Cố Minh Viễn nói xong, thể mà Vô Bi đại sư lại nở nụ cười.

Vô Bi đại sư lắc đầu phủ nhận suy đoán của Cố Minh Viễn : “Diệp thí chủ không phải hắc quang tinh.”

Sau khi nghe thấy kết quả, đầu lông mày của Cố Minh Viễn thoáng giãn ra, nói thật lòng thì tiểu cô nương Diệp gia từng cứu mạng hắn, hắn cũng không hy vọng tiểu cô nương là hắc quang tỉnh tàn ác.

Vô Bi đại sư: “Diệp thí chủ không phải là hắc quang tinh, nhưng bản thân Diệp thí chủ cũng là một ngôi sao lạ”

Cố Minh Viễn kinh ngạc: “Ý của đại sư là…?”

Nét mặt của Vô Bi đại sư thoáng trở nên trầm trọng, nghiêm túc, ông không trả lời vấn đề của Cố Minh Viễn mà nói chuyện khác: “Vương gia đã biết chuyện hắc quang tinh đang cướp đoạt đi tinh quang sao chiếu mệnh của ngài, hắc quang tinh không chỉ ảnh hưởng đến vương gia mà còn ảnh hưởng đến vận mệnh của Bắc Tinh quốc”

Nét mặt của Cố Minh Viễn cũng trầm hẳn đi, liên quan đến vận mệnh quốc gia, đây không còn là chuyện nhỏ nữa.

Vô Bi đại sư lăn tràng hạt trên tay, khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt trầm trọng: “Tương lai…thiên hạ sẽ không thái bình, ác tinh giáng xuống khuấy loạn thế cục, mê hoặc quân vương, chiến tranh liên tiếp, bá tánh lầm than…al”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play