Chương 106

Sau khi đến chùa Thiên Tự thì Diệp tiểu thư mới bắt đầu bộc lộ y thuật, chuyện này rất kỳ lạ, y thuật của Diệp tiểu thư giống như…học được trong một đêm”

Đám người lâm vào trầm mặc, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, theo sau là giọng của Thanh Hà: “Thí chủ, Vô Bi đại sư mời ngài đến Tĩnh viện.”

Cố Minh Viễn một mình chống nạng đến Tĩnh viện, là viện tử của Vô Bi đại sư, đáng ra sau khi vào chùa thì hắn phải đến bái phỏng Vô Bi đại sư trước, nhưng thân thể bất tiện nên vẫn chưa có cơ hội.

Bây giờ thân thể đã tốt lên, Cố Minh Viễn cũng đang tính đến bái phỏng Vô Bì đại sư thì Vô Bi đại sư đã cho người mời hắn đến trước.

Cố Minh Viễn để nạng qua một bên, ngôi xuống bồ đoàn, Vô Bi đại sư tự tay rót cho hắn một chén trà: “Thương thế của vương gia thế nào rồi?”

Cố Minh Viễn lễ phép nói: “Đa tạ đại sư quan tâm, thương thế của ta đã tốt hơn nhiều”

Trước mặt Vô Bi đại sư, Cố Minh Viễn không xưng “bổn vương”

mà lại xưng “ta”, đây là thể hiện sự tôn kính với Vô Bi đại sư.

Vô Bi đại sư vuốt râu, vẻ mặt ôn hòa gật đầu.

Hai người không mặn không nhẹ nói chút chuyện râu ria, đến khi chén trà đầu tiên đã thấy đáy, thần sắc trên mặt Cố Minh Viễn hơi trầm trọng: “Đại sư, kiếp nạn của ta đến sớm hơn ư?”

Vô Bi đại sư nhìn hắn, lăn tràng hạt trên tay, gật đầu.

Vô Bi đại sư từng xem cho Cố Minh Viễn một quẻ, nói hắn sẽ không thể sống thọ.

Năm ba mươi tuổi sẽ gặp tử kiếp mà qua đời.

Bởi vì xuất hiện một ngôi sao lạ, không thuộc về thế giới này, kỳ lạ là ngôi sao đó được bao quanh bởi hắc quang rất hung ác.

Nó đang không ngừng cướp đi ánh sáng của ngôi sao chiếu mệnh cho Cố Minh Viễn, đến khi sao chiếu mệnh của hắn tắt, mệnh cũng tàn.

Khi đó Cố Minh Viễn là một thiếu niên mới vừa nhược quản, đã ra trận giết địch được năm năm.

Sát khí trên người hắn còn chưa nặng như lúc này, nhưng tâm trí của hắn đã sớm thành thục vững vàng.

Nghe tin mình sẽ tráng niên chết sớm, Cố Minh Viễn cũng không có nhiều phản ứng quá khích.

Hắn bình tĩnh hỏi Vô Bi đại sư: “Đại sư có thể cho ta biết đó là ai được không?”

Vô Bi đại sư thở dài, vô lực lắc đầu: “Ngôi sao này được hắc quang bao quanh, bần tăng không thể nhìn thấu nó.”

Cố Minh Viễn: “Có cách nào ngăn chặn nó hay không?”

Vô Bi đại sư lại lắc đầu, niệm bốn chữ A di đà phật.

Cố Minh Viễn đã hiểu.

Không có cách nào ngăn chặn, năm ba mươi tuổi hắn sẽ gặp tử kiếp rồi qua đời, đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Sau đó hoàng đế triệu hẳn về kinh vì chuyện thành thân, Cố Minh Viễn lấy lý do khi chinh chiến bị thương chỗ đó, đã mất đi khả năng làm cha, cũng không muốn làm hại con gái nhà người ta nên xin hoàng đế đừng quan tâm đến chuyện thành thân của hắn nữa.

Hoàng đế rất khiếp sợ, còn tỏ vẻ đau lòng áy náy ban tặng cho hắn rất nhiều vàng bạc châu báu.

Cố Minh Viễn cũng mặc kệ hoàng đế là thật tâm hay giả vờ, sau đó hắn chọn ra một đứa trẻ của chỉ thứ nhận làm con thừa tự, quyết định cả đời này cũng không thú thê.

Còn về chuyện nạp thiếp? Năm xưa cha mẹ hắn là lưỡng tình tương duyệt, nhưng tiên hoàng nhìn không vừa mắt, cố ý ban cho cha hắn một thiếp thất mỹ miều.

Cha hẳn đương nhiên không bị thiếp thất kia mê hoặc, nhưng đó là người hoàng thượng ban cho, cũng không thể xử lý.

Thiếp thất kia thâm độc kiêu ngạo vô cùng, làm ra đủ trò tâm kế để chia rẽ cha mẹ hẳn, đến cuối cùng còn hại mẹ hẳn sảy thai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play