Editor: Siro

Beta: Anh Đào

Thông thường Trần Nhung chỉ chừa một cúc áo sơ mi trên cùng, còn lại được anh cài thật nghiêm chỉnh, vô cùng kín đáo. Vạt áo khá dài nên chưa từng bị gió thổi tung lên cả.

Thậm chí Nghê Yến Quy còn không thấy được xương quai xanh của anh. Cô đoán có lẽ anh là kiểu người truyền thống.

Nhưng còn cô thì sao, càng mát càng tốt, không phải quần đùi thì sẽ là quần soóc. Cô có bốn năm chiếc quần dài, nhưng cái nào cũng bị lủng lỗ chỗ, vá chằng vá đụp, loè loẹt đủ loại, không có cái nào ra hồn.

Trước đây, Nghê Yến Quy từng nói với Lâm Tu rằng cô thích nam sinh ngoan ngoãn.

Lâm Tu “Ừm ừm”, nghe tai trái ra tai phải và giới thiệu cho cô một người có tính cách hệt như anh ta.

Cô từ chối hết lần này tới lần khác.

Lâm Tu nói cho cô biết: “Cậu vào nhà trẻ mà tìm đi.”

Lúc trước chưa gặp Trần Nhung, Nghê Yến Quy đã từng mường tượng về một người đàn ông lý tưởng, nhưng trong đầu chỉ là một hình bóng mơ hồ. Có lẽ người ấy sẽ đeo một cặp kính, là một người rất ấm áp, khiêm tốn và lịch thiệp trong mọi hoàn cảnh. Đến khi Trần Nhung xuất hiện, như yêu tinh biến hóa, bỗng nhiên hình bóng này có gương mặt, từ từ được khắc họa lên theo đường nét của anh. Nghê Yến Quy hãnh diện, chẳng phải đây là bạch mã hoàng tử của cô sao?

Vấn đề nối tiếp sau đó là bản thân cô không phải một người hiền lành.

Chiều hôm ấy, Nghê Yến Quy kéo Liễu Mộc Hi định đi trung thương mại mua quần áo để cải tạo lại hình tượng của mình.

Vừa đến trạm xe lửa, họ chợt thấy có ba người đi từ phía đối diện tới với ngoại hình vô cùng bắt mắt. Sự nổi bật này không phải do họ xuất sắc hoặc đẹp trai, mà bởi họ đặc biệt.

Ở giữa là Chu Phong Vũ với mái tóc vàng óng ánh.

Dưới ánh mặt trời, mái tóc màu quả quýt của Dương Đồng đỏ rực, từ xa trông anh ta hệt như đang đeo băng cài tóc.

Người ở phía sau nhuộm tóc màu xanh lá. Tông màu lạnh này rất kén người, nhưng màu của người này khá nhạt, hơi tối trông như màu xám.

Oan gia ngõ hẹp.

Nghê Yến Quy quan sát họ. Đồng thời, họ cũng đang ngó chừng cô.

Dương Đồng đã kết thù với cô, hơn nữa, cậu ta là người không biết che giấu. Cậu ta cau mày, đôi mắt hung ác, quả thật đã coi cô là kẻ địch.

Chu Phong Vũ đút hai tay vào túi quần, quắc mắt nhìn cô không chớp.

Vào giây phút đó, Nghê Yến Quy nhận ra đôi mắt của Chu Phong Vũ hơi quái lạ. Tuy nhiên, vẻ mặt của anh ta rất phẳng lặng, da mặt như dây thun bị kéo căng hết mức, không để lộ chút cảm xúc thừa thãi nào.

Chu Phong Vũ né qua, đi tiếp con đường của mình, sắp sửa lướt qua cô.

Nghê Yến Quy lập tức ngăn họ lại.

Chu Phong Vũ lại nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý, như đang nghiên cứu điều gì? Nhưng cũng rất xa cách.

Nghê Yến Quy lạnh lùng cười nói: “Đúng rồi, đã gặp nhau hai lần, chúng ta cũng chưa chào hỏi nhau nữa.”

Chu Phong Vũ vẫn vô cảm, tư thế không thay đổi, vô cùng lơ là. Anh ta lười tiếp chuyện với cô.

Dương Đồng trầm giọng nói: “Chưa chào hỏi chỗ nào? Chẳng phải đồ hung dữ như cô đã buông rất nhiều câu độc địa à?”

Nghê Yến Quy nhướng mày: “Cậu thật sự nghe hết mấy lời độc địa đó của tôi à?”

Dương Đồng co rút khóe miệng: “Đúng là chẳng nữ tính chút nào.”

“Dương Đồng, chúng ta đi.” Chu Phong Vũ dời sang bên cạnh một bước.

Nghê Yến Quy cũng dời theo, tỏ rõ cô đang muốn gây hấn: “Bây giờ tôi là người bảo kê Trần Nhung. Muốn kiếm chuyện với cậu ấy thì phải xem tôi có đồng ý không đã.”

Vừa nãy, Dương Đồng nhìn Nghê Yến Quy một cách vô cùng căm ghét. Hiện giờ, cậu ta lại giãn chân mày, trừng to mắt, dường như đang nghe được chuyện gì quỷ quái lắm.

Chu Phong Vũ điềm nhiên đáp: “Bọn tôi không có hứng thú với cậu ta.”

“Này, cậu.” Nghê Yến Quy nhìn sang Dương Đồng.

Dương Đồng chậm hiểu như chợt phản ứng kịp, do dự mở lời: “Cô...”

“Đúng, chính là tôi.” Nghê Yến Quy tỏ ra vênh váo: “Nếu mai này để tôi thấy các cậu dám bắt nạt Trần Nhung thì đừng trách tại sao tôi không khách sáo đấy.”

Dương Đồng ngơ ngác, không nói thành lời, chỉ quan sát cô từ trên xuống dưới.

Chu Phong Vũ nói: “Đi thôi.”

Lúc này Nghê Yến Quy mới tránh đường cho họ đi.

Bước chân Dương Đồng vô cùng chậm chạp, cậu ta nhìn chằm chằm cô thật lâu, như thể đang muốn soi được thứ gì đó từ trên mặt cô.

Chu Phong Vũ quay đầu: “Dương Đồng.”

Dương Đồng hấp tấp đi theo.

Trong suốt quá trình, Liễu Mộc Hi không nói tiếng nào. Đến khi nhóm Chu Phong Vũ đi xa, cô ấy mới hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Nghê Yến Quy trả lời: “Người trong câu lạc bộ Boxing. Họ từng vây đánh Trần Nhung, nói tóm lại từng có mâu thuẫn với mình.”

Liễu Mộc Hi nhìn lại bóng lưng của những người kia.

Họ đến đầu đường. Chắc đang đợi xe, có lẽ phải chờ một lúc.

Chu Phong Vũ lấy thuốc lá từ trong túi ra, một tay mở bao, cúi đầu ngậm một điếu.

Nam sinh tóc xanh quẹt bật lửa để châm thuốc cho anh ta.

Chu Phong Vũ rít một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời bao la, miệng khẽ cử động.

Hai người bên cạnh cũng ngẩng đầu theo.

Liễu Mộc Hi nhìn sang, chỉ thấy trời xanh và mây trắng. “Người có mái tóc màu vàng kim đó tên Chu Phong Vũ hả... Trên poster, trông anh ta manly lắm nhá.”

Nghê Yến Quy đã đi được hai bước, nghe vậy bèn ngoái đầu lại.

Chu Phong Vũ ngậm điếu thuốc, chầm chậm phà ra.

Anh ta hút thuốc lá ư? Hơn nữa còn là điếu loại mỏng.

*

Nửa đêm, gió bắt đầu thổi, rồi một cơn mưa đổ xuống.

Sáng hôm sau, trời âm u và giăng đầy mây.

Ôn Văn nói: “Huấn luyện viên Mao chọn ngày tốt thật đấy.” Đây không phải một câu nịnh nọt. Nhiệt độ đã giảm vài độ, khiến tâm trạng của mọi người ôn hòa hơn hẳn.

Thật ra, Mao Thành Hồng chưa từng chú ý đến tin dự báo thời tiết, chỉ vì anh ta đang có chuyện bực mình nên mới chốt ngày vào cuối tuần này.

Có khá nhiều người đăng ký đi du lịch, học viên mới và cũ mỗi bên chiếm một nửa. Trong số các học viên có khoảng bốn cô gái, tất cả đều đến đúng giờ.

Mao Thành Hồng mỉm cười: “Quả thật là một ngày tốt lành nhỉ.”

Buổi sáng, khi họ đến khu nghỉ phép thì suối nước nóng đang được khử độc.

Đoàn người chán ngán.

Mao Thành Hồng ngồi không yên. Để chứng tỏ chuyến đi lần này có ý nghĩa “huấn luyện đặc biệt”, anh ta tự quyết định: “Lên núi!”

Ôn Văn cười khổ: “Em nghĩ lần này chúng ta chỉ đơn thuần tới vui chơi thôi chứ.”

Mao Thành Hồng ngỏ ý sâu xa: “Cậu cũng biết tình hình hiện nay của câu lạc bộ rồi chứ, nếu năm nay không thể giật giải thì sau này sẽ càng khó khăn hơn.” Đánh đâu thua đó đòi hỏi dũng khí, nhưng dũng khí không bù được thời gian.

Kinh phí của câu lạc bộ rất ít ỏi, Mao Thành Hồng làm huấn luyện viên ở đây hoàn toàn là không công. Đồng thời, anh ta muốn mở rộng câu lạc bộ, tiếc là không kêu gọi được nhà tài trợ.

Câu lạc bộ boxing thì khác. Năm trước, Mã Chính tham gia thi đấu cấp tỉnh và giành được giải thưởng, bởi vậy có một công ty thức uống trực tiếp tài trợ hai năm kinh phí. Mã Chính rất đắc ý, liên tục chiêu mộ người mới, mở đủ cuộc thi thố, muôn hình vạn trạng, hừng hực sôi động.

Câu lạc bộ tán đả lại quá đìu hiu. Dụng cụ luyện tập là đồ cũ từ mấy năm trước, nệm thì thiếu góc, Ôn Văn phải dùng chăn lấp vào. Bao cát bị thủng, cũng do Ôn Văn vá lại. Tuy anh ấy là người nhân hậu nhưng tính tình khá nhu mì, khả năng quản lý còn không bằng Triệu Khâm Thư vừa mới gia nhập.

Cuối cùng mọi chuyện sẽ biến thành mớ hỗn độn hay có thể chấn chỉnh lại, thì phải phụ thuộc vào năm nay rồi.

Trong nhà khách không bao gồm vé nên cả đoàn đành phải ra ngoài. Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, mây đen bỗng nhiên kéo tới, cuộc hành trình đến suối nước nóng gặp phải trận mưa dầm đột ngột xuất hiện này.

Mây đen dày đặc, tiếng than thở của tốp nam sinh vang vọng tới trời: “Suối nước nóng của tôi!”

Bầu trời nghe thấy và đáp trả bằng cơn mưa phùn. Những ngọn núi phía xa bị bao phủ bởi một lớp sương trắng xóa.

Chẳng những lỡ mất suối nước nóng, mà kế hoạch leo núi cũng thất bại luôn.

Triệu Khâm Thư không chịu nổi, bèn nói rằng anh ấy sẽ tự bỏ tiền ra đi tắm thảo dược.

Mao Thành Hồng níu cổ áo của Triệu Khâm Thư: “Em mới mười tám tuổi, già yếu lắm hay sao? Đi ngâm thảo dược nữa cơ đấy?”

“Huấn luyện viên Mao, tắm thảo dược sẽ giải nhiệt cho cơ thể ạ. Em đang bị lở miệng đây này.” Triệu Khâm Thư hé miệng: “A. Ở đây, miệng bị rộp lên rồi.”

Mao Thành Hồng chẳng nhìn thấy gì cả, đành xua tay: “Đi đi, đi đi.”

Triệu Khâm Thư và Trần Nhung ở phòng đôi. Anh ấy gọi: “Trần Nhung, đi thôi, cùng đi tắm nào.”

Trần Nhung nói: “Mình không bị lở miệng, không đi đâu.”

Triệu Khâm Thư nhe răng: “Thật sự nên cho huấn luyện viên Mao xem thử kiểu gì mới được gọi là ông lão mười tám tuổi.”

Nghê Yến Quy xuống núi, chỉ thấy một đám nam sinh đang tụ tập với nhau.

“Tam điều!”

“Song thuận tử!”

“Phi cơ đeo cánh lớn!”

Để mua một vé vào hội trường, tổng số tiền gần bằng vé nhóm. Những bạn học khác cảm thấy không có lời, bèn xúm lại đánh bài, ồn ào hẳn lên.

Ôn Văn không tiêu khiển, mà đang luyện tập hít đất. Anh ấy không đóng cửa.

Nghê Yến Quy đi qua, lễ phép chào hỏi: “Chào chủ nhiệm Ôn ạ.”

“A.” Ôn Văn nhảy dựng lên: “Bạn Tiểu Nghê, tới đây đánh bài hả?”

Cô lắc đầu.

“Tìm Trần Nhung à.” Mao Thành Hồng trỏ về phía bên trái: “Em ấy đang ở hai phòng đầu đấy.”

“Cảm ơn huấn luyện viên Mao.” Nghê Yến Quy đếm phòng, ghé đầu nhìn ra cửa sổ phòng Ôn Văn và quan sát cây cối ngoài cửa sổ.

Ôn Văn định cất tiếng hỏi.

Cô lại đi mất.

Ôn Văn cảm thấy kỳ lạ: “Em chỉ hơn bạn Tiểu Nghê hai ba tuổi, mà hình như chúng em không cùng một thế giới thì phải.”

“Đừng hỏi tôi.” Mao Thành Hồng cầm điều khiển ti vi chuyển kênh: “Tôi cũng lớn hơn cậu hai ba tuổi đấy thôi, càng cách biệt xa với những sinh viên đại học năm nhất đây này.”

*

Phòng trong khách sạn được thiết kế liên hợp, cao hai tầng, mái dốc. Khác hẳn với những ngôi nhà gỗ trên núi, tòa nhà dưới chân núi có lối trang trí hiện đại với những bức tường có diện tích lớn.

Ngoài cửa sổ là một khu vườn với trăm hoa đua nở, tán lá xanh tươi đầy sức sống. Khách lưu trú tại khách sạn chỉ cần ngẩng đầu là có thể ngắm cảnh ngắm hoa.

Nghê Yến Quy tới đây không phải để ngắm cảnh. Một, hai, ba, bốn, cô biết chỗ ở của Trần Nhung rồi. Cô đi tới đi lui ngoài cửa sổ, vờ như đang tìm gì đó, thỉnh thoảng cúi người, sau đó lại thi thoảng đi qua đi lại.

Kính cửa sổ xanh lam đậm phản chiếu bầu trời, bóng cây và cả cô.

Có lẽ rèm cửa đã được kéo lại, cô không thể nhìn thấy ánh đèn bên trong.

Chẳng lẽ Trần Nhung ngủ rồi ư?

Trong núi vừa lạnh, vừa mưa. Lúc đến, Nghê Yến Quy đã khoác một chiếc áo khoác, lúc này cô thuận tiện trùm mũ áo lên.

Hồi lâu không nghe động tĩnh của Trần Nhung, cô bèn vòng tới vòng lui quanh mỏm đá, đồng thời nhìn xung quanh cửa sổ. Gió lướt qua những nhánh cây và cuốn về phía cô. Mưa càng lúc càng nặng hạt, cô không mang theo ô nên mũ trùm đầu đã ướt đẫm rồi.

Cô đang nghĩ có nên dừng chuyện vô bổ này lại không, thì đột nhiên, cánh cửa sổ mà cô mong đợi bật mở ra.

“Nghê Yến Quy.” Người nói chính là Trần Nhung cô ngày nhớ đêm mong.

Chếch qua ô cửa sổ, cô có thể nhìn rõ dáng người cao lớn đó. Căn phòng được thắp sáng bởi một chiếc đèn vàng nhạt treo tường.

Mở cửa sổ ra rộng hết mức, anh hỏi: “Mưa lớn thế này mà sao cậu lại dầm mưa ở đây thế?” Anh nhấn chốt mở, cả căn phòng sáng choang. Ánh sáng khúc xạ trên mặt anh trông sạch sẽ vô biên.

Cô cởi mũ xuống, khẽ sờ lên tai mình: “Mình làm mất bông tai, không biết nó bị rơi ở đâu rồi.” Bên tai trái của cô là một chiếc bông tai nhỏ bằng ngọc trai, còn bên phải trống không.

“Trước tiên vào trú mưa đi đã, mưa càng lúc càng lớn đấy.” Trần Nhung chỉ lên mái hiên cửa sổ: “Đừng dầm mưa, sẽ bị cảm đó.”

Cô rất nghe lời, ngoan ngoãn đi tới dưới mái hiên cửa sổ.

“Cậu chờ một lát.” Trần Nhung xoay người đi lấy ô: “Cậu có biết bông tai rơi ở đâu không?”

Ô có màu xanh lam đậm, bên cạnh thêu một dòng chữ tiếng Anh nho nhỏ màu trắng. Đây là một chiếc ô hàng giảm giá 30%, nhưng nhờ hào quang của Trần Nhung, cô bỗng cảm thấy nó vô cùng đáng yêu. Cô giơ ô lên, như đang nghịch Kim Cô Bổng, hai tay xoay đi xoay lại chiếc ô. “Mình vừa xuống núi thôi. Mới đi tìm huấn luyện viên Mao thì mình phát hiện không thấy bông tai đâu nữa. Trước khi tới đây, mình cảm thấy tai hơi gai, mình nghĩ chắc nó rơi ở gần đây thôi.”

Trần Nhung nhìn cô.

Cô không buộc tóc, mưa phùn phủ lên tóc trông như từng lớp lụa mỏng. Trên núi sương mù mờ mịt, mây đen âm u, núi xám xịt bụi, chỉ có lá trên cây là màu xanh tươi mới, và gương mặt trắng ngần của cô.

Anh nói: “Mình tìm với cậu nhé.”

Nghê Yến Quy không khách sáo, lập tức gật đầu: “Ừm.”

Cô đứng trước cửa sổ chờ anh ra ngoài.

Phòng của nam sinh nối liền nhau, kế bên có vài nam sinh đang đánh bài. Cô đi lòng vòng ở đây lâu đến vậy, mà chỉ có Trần Nhung mở cửa sổ hỏi han cô. Cô cũng biết chắc rằng anh sẽ không để cô một mình dầm mưa ở đây đâu.

Tiếc thay, Trần Nhung còn một cái ô khác. Hai người dạo bước dưới ô là chuyện không thể rồi.

*

Không có cảnh lãng mạn che chung một ô, nhưng hai người đi qua đi lại trong vườn, cùng nhau vạch từng bụi cỏ, bầu không khí đặc biệt khác lạ.

Với Nghê Yến Quy, chỉ cần ở cùng với Trần Nhung, chính là một niềm hạnh phúc vô tận.

Thoạt tiên, Trần Nhung nhìn bông tai bên trái của cô. Anh luôn giữ khoảng cách vừa phải với các bạn, cẩn thận quan sát nhưng không tiếp cận quá gần. “Mình biết nó có hình dạng gì rồi.” Dứt lời, anh nửa khom người, kiểm tra bên trong bụi cỏ. Anh rất kiên nhẫn, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào.

Vừa nãy cô đã đi rất nhiều vòng quanh đây. Dĩ nhiên, mỗi một vòng cô đều không yên lòng nhìn vào bụi cỏ, thật ra mắt liên tục lia qua Trần Nhung.

Nghê Yến Quy tình cờ phát hiện ra. Trước đây, cô nghĩ ngũ quan của Trần Nhung trông rất hiền lành, nhưng khi cô thật sự tìm hiểu thì không phải vậy. Lông mày anh rất sắc bén, thậm chí hơi bạc tình. Tuy nhiên, khi anh cười lên lại dịu dàng như ngọc. Vả lại, viền mỏng bên mắt càng làm anh trông hòa nhã hơn.

“Bông tai của cậu nhỏ quá, cỏ ở đây hơi cao, có lẽ nó vô tình bị vướng vào rồi.” Trần Nhung vừa nói, vừa đưa tay vén cỏ ra.

Mưa phùn như kim châm. Dưới đất ngập bùn lầy và nước mưa.

Chẳng bao lâu sau, trên tay anh đã dính đầy bùn, bẩn thỉu và ướt đẫm. Khi anh giơ tay lên, từng giọt nước bùn rơi lại xuống bụi cỏ.

Nghê Yến Quy áy náy, vội vàng lục tìm khăn giấy cho anh.

Trần Nhung không nhận: “Không cần đâu, đợi khi tìm được, mình sẽ đi rửa tay.”

Tính tình tốt, có phong độ, khiêm nhường và lễ độ. Cô biết anh sẽ giúp mình, nhưng không ngờ rằng anh lại nghiêm túc như vậy. Theo khách quan, là người trong cuộc mà cô lại làm như không liên quan đến mình, cô vội ngồi xổm xuống, đưa tay vạch cỏ ra.

Ô của cô đã nghiêng ngả tự lúc nào.

Trần Nhung lập tức che ô lên đầu cô, sau đó cúi xuống rồi hốt hoảng đứng lên.

Nghê Yến Quy ngẩng đầu, thấy cánh hoa trên ô. Chiếc ô Trần Nhung đang che thuộc về Triệu Khâm Thư. Trên mặt ô màu đen có một đóa hướng dương thật to đang nở rộ. Mắt cô chuyển từ hoa hướng dương sang mặt Trần Nhung.

Sắc mặt anh đỏ bừng.

Sức quyến rũ của cô ghê gớm vậy sao? Cô chỉ vạch cỏ thôi mà.

Trần Nhung nhẹ nhàng nói: “Váy cậu ngắn quá, đừng nên ngồi xổm.”

Thật ra nó không ngắn, dài đến đầu gối. Đây là chiếc đầm liền cô mới mua, cổ áo sơ mi trông rất đoan trang, trên váy được vẽ vài hình graffiti đáng yêu theo phong cách nghệ thuật, chinh phục nam thẳng. Nhưng cô ngồi xổm xuống rất nhanh, chẳng lẽ... dưới váy trống trơn hả?

Cô nhìn lại Trần Nhung.

Anh né tránh ánh mắt cô, trông rất lúng túng.

Nghê Yến Quy đứng lên, khẽ phủi váy: “Bỏ đi, không cần đâu. Mất thì thôi vậy.”

“Không sao. Mình có thời gian, giúp cậu tìm được mà.”

Cô bẻ một cành cây nhỏ, đưa qua cho Trần Nhung: “Đừng dùng tay, lấy cái này đi.”

“Được.” Trần Nhung cười: “Cảm ơn cậu.”

Cô lấy khăn giấy ra cho anh.

Lần này, anh tiếp nhận. Anh chà tay, sau đó dùng nhánh cây cời bụi cỏ và tìm kiếm xung quanh.

Nghê Yến Quy đi cùng anh, mưa cũng không giấu được gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô.

Đi lòng vòng trong vườn, nhưng không tìm được bông tai.

Trần Nhung hỏi: “Cậu mới xuống núi sao?”

“Ừ.” Nghê Yến Quy chỉ ra ngoài vườn: “Nữ sinh bọn mình ở nhà trên núi. Mình xuống từ trên đó.”

“Vậy chắc là nó rớt dọc đường núi rồi. Chúng ta lên núi tìm thử đi, tiện thể đưa cậu về nghỉ luôn. Cậu mắc mưa, tóc dính nước sẽ dễ bị cảm lắm đó.”

Dọc đường đi ngang qua hồ cá bồng bềnh sương khói như tiên khí.

Trần Nhung dừng lại: “Có khi nào rơi xuống nước rồi không?”

Nghê Yến Quy sợ anh sẽ nhảy vào, vội nói: “Không có, mình không đến gần hồ cá.”

Suối nước nóng sâu trong núi được xây ở lưng chừng núi với những căn nhà bằng gỗ so le nhau, có hai ba hoặc năm sáu căn song song nhau. Đến ngã rẽ lớn, chỉ có một căn nhà trơ trọi.

Hai người vừa đi vừa tìm, thỉnh thoảng trò chuyện.

Đường núi gập ghềnh, quanh co khúc khuỷu. Mặt đường được lát bằng đá hoa cương chống mài mòn, mặt đá nhám, không bị trơn trượt khi tiếp xúc với nước, nhưng chiều rộng khá hẹp. Hai người sánh bước bên nhau, thế cũng không tồi. Mỗi người một ô, cũng chỉ đành đi kẻ trước người sau thôi.

Nghê Yến Quy đi trước.

Trần Nhung bước theo sau.

Người đằng trước cúi đầu ngắm nghía vài lần rồi tiếp tục bước đi.

Người phía sau vô cùng chậm chạp, thỉnh thoảng anh sẽ dùng nhánh cây thăm dò bụi cỏ bên cạnh, thấy có gì tương tự như màu ngọc trai thì anh sẽ ngồi xổm xuống quan sát thật kỹ.

Nghê Yến Quy đột nhiên ngoái lại, phát hiện mình và Trần Nhung đang cách nhau một khoảng.

Anh thu ô lại.

Vậy cô mới nhận ra, mưa đã tạnh.

Hồi lâu vẫn tìm không thấy, Trần Nhung không nhịn được, ôn tồn hỏi thăm: “Dọc đường cậu không ghé qua chỗ nào khác phải không?”

“Ừ.” Cô đến đây vì anh nên đâu rảnh rỗi ghé qua chỗ nào khác nữa chứ. Tay phải cô cầm ô, tay trái đút vào túi áo và ngón tay đang moi móc gì đó.

Cuối cùng, trong khi Trần Nhung vẫn không tìm thấy thì cô đang nắm chặt một thứ gì đó nho nhỏ trong lòng bàn tay. Cô lấy nó ra khỏi túi, định nhân lúc anh không chú ý, cô sẽ ném nó ra ngoài.

Bỗng dưng, anh lại chìa tay về phía cô.

Cô không biết nên hoảng sợ hay vui mừng. Nếu cô rụt tay về, chắc chắn đó sẽ là một tín hiệu từ chối. Hiếm khi Trần Nhung chủ động thế này, nếu cô từ chối, có lẽ anh sẽ lùi bước mất. Thứ cô đang siết chặt chính là bông tai ngọc trai mà anh đang vất vả tìm kiếm.

Chừng một hai giây, thiên thần và ác quỷ đang giao chiến trong đầu Nghê Yến Quy. Móc đeo của bông tai đâm vào lòng bàn tay cô. Cô ngẫm nghĩ một lát, hay mình cứ nói cho anh ấy biết rằng đột nhiên mình phát hiện không làm mất bông tai?

Trần Nhung đưa tay ra trước mặt cô.

Anh đã rửa sạch, bàn tay thon dài và sạch sẽ.

Cô đang định nắm lấy.

Thế nhưng, anh lại bắt lấy cánh tay đang cầm ô của cô, rồi kéo cô về phía trước. Ngay sau đó, anh xô một nhánh cây đang chĩa ra, nói: “May mà cậu không quay đầu lại, nếu không nhánh cây này sẽ đâm vào mắt của cậu cho xem.”

Nghê Yến Quy chớp mắt vài cái: “Mình không nhìn thấy nó.”

Trần Nhung chỉ cây khô bên trên: “Nó mới rớt xuống, vừa lúc cắm trên cành này.” Anh cúi đầu, bẻ gãy nhánh cây rồi ném vào trong bụi cỏ.

Tận dụng cơ hội đó, cô vung tay trái ném chiếc bông tai nhỏ ra ngoài.

Trần Nhung bắt được khoảnh khắc chớp nhoáng này, nhìn sang một hướng khác.

Cô vội cầm ngược tay anh: “Đừng, đường núi dài vậy, ai biết nó rơi ở đâu. Có lẽ nó bị người khác nhặt mất, hoặc là đã bị người ta đá đi rồi.”

Trần Nhung lại nói: “Không, mình tìm được rồi.”

Nghê Yến Quy kinh ngạc.

Anh chỉ ra sau cô.

Cô cứng đờ ngoái đầu lại.

Hay thật đấy.

Cô ném tùy ý thôi, lại ném bông tai lên ngọn cây luôn. Vấn đề là, bông tai cô đeo vốn nên rơi dưới đất mới phải. Bịa, phải bịa ra một cái cớ mới được.

Trần Nhung nhón chân, dùng bốn ngón tay gẩy nhẹ, bông tai bằng ngọc trai bay lên giữa không trung và rơi xuống tay anh. Anh cười: “Tốt quá rồi.”

Nghê Yến Quy thấy rõ lòng bàn tay anh.

Chỉ tay rõ ràng và lưu loát, đường trí tuệ vô cùng dài, đủ dài để làm cô phiền muộn. Cô lấy lại bông tai, ngón tay vô tình chạm vào đường trí tuệ của anh. Cô ảo não, ban nãy tại sao không vứt bừa xuống đất chứ, cần gì phải giơ tay lên nhỉ? Cô bất giác quơ quơ tay.

“Đi thôi, mình đưa cậu lên.” Đến cuối cùng, Trần Nhung vẫn không hỏi tại sao bông tai bị treo trên cây.

Thu ô lại, hai người tiếp tục sánh bước đi trên đường núi nhỏ hẹp.

Trần Nhung hỏi: “Cậu không đeo bông tai lên hả?”

Nghê Yến Quy thầm nhớ lại hôm tựu trường, Lý Quân vừa soi gương vừa đeo bông tai, còn Trần Nhung đứng bên cạnh nhìn người đẹp qua gương, nói cười dịu dàng.

Nghê Yến Quy cúi đầu: “Không có gương.”

“Không sao, vậy khỏi đeo. Thế này cũng rất đẹp rồi.”

Cô nghiêng mặt, đồng thời chìa tai về phía anh: “Hay là cậu đeo lên cho mình đi.”

Trần Nhung sững sờ. Trên vành tai mềm mại của cô gái có một chấm nhỏ màu xám. Anh biết đầu nhọn của bông tai sẽ xuyên qua lỗ nhỏ này. Anh nói: “Mình chưa từng đeo cái này...”

“Đương nhiên cậu chưa từng đeo rồi, cậu không có lỗ tai mà.”

“Không phải.” Anh cúi đầu: “Chưa từng đeo cho con gái.”

“Ồ.” Nghê Yến Quy bặm môi: “Nhưng không có gương, mình đeo không được. Đôi bông tai này nhất định phải đeo cả hai mới đẹp.”

Trần Nhung ngập ngừng hỏi: “Nhất định phải đeo bây giờ sao?”

Cô gật đầu, tỏ ra đương nhiên: “Đúng vậy.” Anh nhìn Lý Quân đeo bông tai, còn cô sẽ buộc anh phải đích thân đeo lên cho cô.

Anh không hỏi nữa. Dường như anh có thể bao dung cho sự bướng bỉnh của cô. Anh nói: “Vậy để mình đeo cho cậu.”

Nghê Yến Quy tủm tỉm: “Vậy nha.”

Lỗ tai rất nhỏ, Trần Nhung đành phải đến gần cô.

Khoảng cách này là khá đường đột giữa bạn nam và nữ.

Kim bạc của bông tai lấp lánh ánh sáng. Anh xoay bông tai, đầu tiên xỏ móc vào. Khi căn ngay lỗ, vành tai mềm mại bị uốn lại và chiếc móc bạc nhọn sẽ xuyên qua lớp thịt mỏng. Qua vài lần như vậy, anh thấy cô rụt người, bèn hỏi: “Có phải mình làm cậu đau không?”

“Không phải đau, mà nhột.” Anh không mạnh tay, rất nhẹ nhàng. Quan trọng là hơi thở của anh quá gần. Cô cúi đầu, cảm thấy lông măng mỏng manh trên tai mình cũng đang bị lung lay.

Trần Nhung hết cách, đành nói: “Cậu kéo vành tai ra đi, không thì mình không đeo vào được.”

Nghê Yến Quy nhẹ nhàng nắm lấy vành tai và kéo xuống.

Trần Nhung tận mắt nhìn thấy lỗ nhỏ bị kéo dẹt ra, lỗ trở nên to hơn rồi. Anh hỏi: “Sẽ đau hả?”

Cô lắc đầu: “Không đau đâu.”

Anh theo góc độ của kim bạc xỏ qua tai, rồi đặt bông tai ngọc trai màu trắng dưới tai cô.

Làn da cô gái cũng trắng, có thể bừng sáng trong ngày u ám. Cô lườm anh, trong đôi mắt ẩn chứa nụ cười rạng rỡ.

Nếu ánh mắt có thể giết người.

Cô, thật có thể làm được.

*

Đi tiếp, thỉnh thoảng Nghê Yến Quy lắc lư đầu, bông tai ngọc trai nhẹ nhàng đong đưa trên má cô. Không đau, trái lại cô bật cười ra tiếng.

Như có điều suy nghĩ, Trần Nhung nói: “Mình đã cảm thấy rất kỳ lạ rằng tại sao bông tai lại bị treo trên cây?”

Nghê Yến Quy lắc được một nửa, chợt cứng đờ.

Toi rồi, cô quên béng chuyện này. Cô còn chưa bịa lý do nữa.

Anh nói tiếp: “Hóa ra vì cậu hay nhảy nhót thế này nên làm nó bị vướng lên cây.”

Cổ cô lập tức thả lỏng, cô cười khanh khách: “Đúng vậy, chúng ta cứ lo tìm trên đường suốt, ai mà ngờ được nó bay lên đó đâu.”

“Cậu đi tắm trước đi. Quần áo ướt rồi, đừng để bị cảm.”

“Ờ, mình sấy tóc chút là được. Mưa tạnh rồi, có lẽ huấn luyện viên Mao sẽ gọi chúng ta tập họp đó, mình thay quần áo xong thì sẽ đi xuống lại.”

“Mình ở đây chờ cậu.”

“Ừm nha.”

Nghê Yến Quy vui vẻ chạy đi.

May thay, lúc thu xếp lại hành lý, cô đã chuẩn bị thêm vài bộ quần áo.

Tất cả đều là loại đầm trong sáng.

Thay đồ mới, nhớ tới khoảnh khắc bị lộ hàng, cô bèn mặc quần an toàn vào.

Không phải không thể cho Trần Nhung, mà không thể cho những tên con trai khác được hời. Trừ khi thế giới này chỉ còn hai người, cô có thể hơi lộ lộ chút ít cho Trần Nhung ngắm nghía.

Nghê Yến Quy mặc một cái quần an toàn bó người màu than và tạo vài kiểu dáng trước gương.

Hình như cũng xinh lắm nè?

Cô mau mắn kẻ đuôi mắt hướng xuống, chớp mắt vài cái, trông cũng đáng yêu chứ nhỉ.

Cô chạy vội ra ngoài: “Trần Nhung.”

Trần Nhung đang đứng dưới tàng cây. Theo thói quen, anh đẩy mắt kính lên, ngoảnh đầu lại, bất chợt giật mình ngẩn ngơ.

“Xin lỗi nha.” Nghê Yến Quy nhỏ nhẹ nói: “Để cậu chờ lâu rồi.”

“Không đâu.” Anh như thể nghèo từ, nhìn cô, hồi lâu không nói thành lời.

“Chúng ta đi xuống chứ?” Cô khẽ chớp mắt.

Trần Nhung hoàn hồn: “Được.”

Đi khoảng mười thước, anh tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Nghê Yến Quy tiếp tục chớp mắt: “Sao vậy?”

“Váy...” Giọng anh cực nhỏ: “Rất đẹp.”

Cô nhịn cười, ngây thơ hỏi: “Chỉ váy thôi hả?”

Anh đỏ mặt, dường như đang rất ngượng ngùng sau câu khen đó.

Ngón tay Nghê Yến Quy giật nhẹ, cô thật sự muốn bóp anh ghê á!

*

Do trời mưa, khách ở khu nghỉ phép, hoặc yên giấc ở khách sạn, hoặc đến nhà ăn tự giải quyết.

Trước mặt có vài người đàn ông đang uống rượu ngay lúc ban trưa. Nhân viên phục vụ nhắc nhở họ rằng không nên ngâm suối nước nóng sau khi uống rượu. Mấy người này bèn dứt khoát uống rượu và ca hát, cho đến tận chiều.

Da của người đàn ông cầm đầu đã ửng hồng từ trán xuống cằm rồi, hệt như vừa sơn heo hồng vậy. Gã đi ở phía trước, mắt không nhìn đường, vừa nói năng ồn ào. Khẩu âm hình như là dân thành phố phụ cận.

Nghê Yến Quy và Trần Nhung nói đến chuyện vé suối nước nóng cho cả đoàn: “Đành phải ra ngoài ngâm thôi, mong ngày mai trời đừng mưa.”

Mấy gã kia kêu la vài câu, mặt đỏ tới mang tai.

Chẳng biết gã đi ngang qua Nghê Yến Quy là say hay thật sự háo sắc, mà gã đột nhiên nghiêng đầu dí sát vào cô.

Nghê Yến Quy đang quay mặt về hướng Trần Nhung, nhưng mũi lại ngửi thấy một mùi hôi thối. Cô không thấy rõ chuyện xảy ra, bỗng dưng bị Trần Nhung kéo lại.

Bước chân loạng choạng, cô được kéo ra sau lưng Trần Nhung. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gã đàn ông đầu heo óc heo đang nhích lại gần mình, rất gần. Nếu không nhờ Trần Nhung kéo cô, người kia sẽ đụng vào mặt cô mất.

Mùi hôi thối là mùi rượu từ người này.

Trần Nhung che chắn trước mặt cô.

Vừa rồi gã Giáp chỉ nghe được đây là giọng của một cô gái, nhưng không ngờ cô lại xinh đẹp đến vậy. Gã đảo mắt, cười ha ha không ngớt: “Muốn đi ngâm suối nước nóng hả? Anh có đó, phòng anh có một hồ tắm lớn, em có muốn tắm với anh không?” Người này không xem Trần Nhung ra gì, híp mắt nhìn chằm chằm cô một cách dâm tà.

Mấy gã đàn ông khác mượn rượu nên không hề biết giữ mồm giữ miệng.

Một gã Ất khác, sắc mặt không đỏ bừng như gã này, mà trắng nhợt. Anh ta nói năng to tiếng, âm thanh rất vang dội: “Cô bé này trông giống bạn gái của anh quá nhỉ.”

“Vậy hả? Tao cũng thấy vậy đó.” Gã Giáp say nấc lên.

Nghê Yến Quy đanh mặt, thật muốn đánh một trận ghê.

Trần Nhung lên tiếng: “Anh nhận lầm rồi, cô ấy không phải bạn gái của anh đâu.”

Dù anh rất khách sáo nhưng Nghê Yến Quy nghe rõ giọng Trần Nhung bỗng trở nên lạnh lùng hẳn.

Quả thật, dù người ta tốt tính ra sao nhưng gặp phải một tên say be bét thế này cũng sẽ không ưa nổi.

Gã Giáp mỉa mai nhìn đăm đăm Trần Nhung: “Mày là ai? Bạn gái của tao đã bỏ trốn theo một tên mặt trắng đấy. Có phải mày không? Mày là tên mặt trắng đó, có đúng không?” Gã Giáp phốt phát, bàn tay cũng đầy thịt, to lớn khác thường. Gã nắm cổ áo của Trần Nhung.

Gã không cao bằng Trần Nhung nên không tài nào nhấc Trần Nhung lên được, chỉ đành phải kéo anh lại gần gã hơn.

Mùi hôi thối càng nồng nặc.

Nghê Yến Quy bước lên, đột nhiên đẩy mạnh, đẩy thẳng gã Giáp đầu heo óc heo kia ra.

Gã Giáp lảo đảo, lùi lại vài bước. Ngay khi gã nghĩ mình sẽ bị ngã chỏng gọng giơ bốn chân trên trời thì có gì đó chặn gã lại. Gã còn chưa kịp vui mừng, mông đã lập tức đâm vào hòn non bộ.

Có một hòn đá nhô ra từ hòn non bộ, bỗng chốc chọc vào khe mông của gã.

Gã ré lên một tiếng thê thảm: “Á”.

Những người kia nghe thấy bạn mình kêu đau, đầu óc nóng lên, từng kẻ bước lên với điệu bộ hung thần ác sát hòng chặn đường Nghê Yến Quy và Trần Nhung lại.

Nghê Yến Quy bước lên bảo vệ Trần Nhung: “Có gì thì nhắm vào tôi đây này. Đừng nghĩ mình tai to mặt lớn là có thể ức hiếp người khác.”

Gã Giáp xuýt xoa mông, “Ấy gù” xong rồi. Gã cong đầu gối nhằm xoa dịu cơn đau. Gã chỉ vào Trần Nhung, cố nặn ra nụ cười vặn vẹo: “Hóa ra là con nhỏ bao nuôi thằng mặt trắng à. Ái chà, tao đã nói mà, mấy thằng ốm toàn hàng nhỏ, sao lên được chứ?”

Gã nói gì cũng được, nhưng không thể nói “không được”, đây là sỉ nhục. Nhưng giữa đàn ông với nhau, từ này đã thành một thuật ngữ riêng biệt.

Mấy gã cười ha ha, phụ họa theo: “Đồ ẻo lả, không được.”

Nghê Yến Quy tức điên. Người khác châm chọc Trần Nhung, đồng nghĩa với châm chọc cô. Cô không thể nhịn được nữa, bèn giẫm lên chân của gã Ất rồi di mạnh xuống.

Gã Ất hô lên thảm thiết, kêu “oái oái”: “Tụi tao chưa nhúc nhích tay, mà bọn mày lại dám khiêu khích à? Do mày gây sự trước. Đừng trách tao không khách sáo với mày, dù mày là con gái thì tao cũng đánh cho một trận đấy.”

Nghê Yến Quy cười khẩy: “Ai sợ ai hả?”

Quả nhiên gã Ất giơ tay về phía cô, nhác thấy sắp đánh xuống.

Cô nhanh nhẹn giơ một chân lên và đạp thẳng gã ra ngoài.

Gã Giáp la làng: “Đứng như trời trồng ở đó làm gì nữa, lên!”

Mấy gã bao vây, muốn tóm lấy cô.

Nghê Yến Quy đưa tay ra sau, định đẩy Trần Nhung ra để một mình cô chấp hết. Thế nhưng, cô không đẩy trúng anh. Kế đến, eo cô được một bàn tay siết chặt, vòng ra sau nửa vòng.

Lưng cô đâu vào lưng Trần Nhung.

Trần Nhung buông tay ra, không nói gì.

Nghê Yến Quy chỉ nghe thấy bên tai mình là tiếng hét thô lỗ của ba gã đàn ông kia: “Đúng là một con đàn bà chanh chua!”

Họ vừa dứt câu, trước mặt họ bỗng đổi thành một người khác, gã Bính còn chưa kịp ngậm miệng lại. Sau khi phản ứng kịp, gã trố mắt: “Ố, ẻo lả cũng muốn làm anh hùng hả? Đánh chết tên mặt trắ ——”

Từ “trắng” này bị nghẹn trong cổ họng.

Mặt của anh đương nhiên là trắng.

Nhưng ánh mắt lại rét buốt, lạnh lẽo cực kỳ.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play