Thực ra Nam cũng không có ý định đến Thành Hưng nữa, nhưng bản thân Nam không ngờ cục diện bên trong Thành Hưng lại xoay chuyển nhanh đến như vậy. Tuy nhiên với Nam chuyện này đã kết thúc, Nam không muốn dính dáng đến bất cứ công việc gì của Thành Hưng nữa. Chỉ có điều không phụ sự đánh giá của Nam, cho đến cuối cùng thì Huy Trâu vẫn là người lo lắng cho sự an toàn của đàn em nhất. Nam nghe thấy giọng một người phụ nữ bên ngoài đang nói:
Khu này có rất nhiều ngõ ngách, đường xá giao nhau....Giờ muốn tìm Huy Trâu không khác gì mò kim đáy bể. Nam suy nghĩ:
" Một người tình nghĩa như Huy Trâu thì kiểu gì anh ta cũng quay về khu nhà trọ để tìm mẹ con chị Chi. Bây giờ mình đến đó xem sao..? "
Nam tiếp tục phóng xe đi, khu nhà chọ nằm ở quận D, cách khu vực này cũng khá xa. Mưa càng ngày càng to, gió càng lúc càng mạnh. Trên con đường trắng xóa bởi nước mưa giờ đây chỉ có duy nhất một người đang ngồi trên chiếc xe lao đi với một tốc độ kinh hồn......
[......]
Tại công ty Thành Hưng, dường như buổi họp ra mắt sếp tổng mới cũng đã kết thúc, tất nhiên chỉ có chức vụ cao nhất của công ty là đổi chủ, còn lại những người như Vũ Con, Đình Sáu hay Nam Trắng vẫn tiếp tục giữ nguyên vị trí của mình.
Mở cửa phòng làm việc dành riêng cho sếp tổng trên tầng 5, Ngoạn ra lệnh cho hai tên đàn em tháp tùng mình đứng canh ở cửa. Vũ Con đi trước mở cửa căn phòng rồi bước theo sau Ngoạn đi vào bên trong, nhìn căn phòng làm việc được thiết kế sang trọng, đầy quyền lực, Ngoạn tập tễnh chống cây batoong bằng kim loại mạ vàng, phần đầu gậy được trạm trổ hình rồng khẽ bước vào trong. Ngoạn cười lớn:
- - Ha ha ha...Thằng này đúng là biết thưởng thức, chỉ là một căn phòng làm việc mà nó thiết kế còn đẹp hơn cả phòng làm việc của ông trùm ngày trước nữa. Đúng là khi các bậc tiền bối về nơi xa thì cũng là lúc đám trẻ nổi dậy....Chỉ có điều bọn chúng vẫn còn non lắm. Cuối cùng thì mọi thứ vẫn thuộc về tay ta mà thôi....ha ha ha.
Bước đến chiếc ghế quyền lực nhất công ty, chân của Ngoạn khẽ nhói lên đau đớn, khẽ khựng lại nheo mày, Ngoạn khiến cho Vũ Con cảm thấy lo lắng, Vũ hỏi:
- - Đại ca, đại ca sao vậy..?
Ôm cái chân không còn có thể hoạt động được như trước, Ngoạn nghiến răng đáp:
- - Không sao, mỗi lần thay đổi thời tiết là vết thương cũ lại tái phát, đau đến tận xương tủy.....Thằng khốn đó, nó đã khiến cho tao thành ra như thế này đây. Mỗi lần chân đau trở lại, tao chỉ muốn tìm xác và băm vằm nó thành nghìn mảnh mới hả giận.
Vũ Con nói:
- - Ý đại ca đang muốn nhắc đến kẻ đã chết trong vụ nổ năm ấy..?
Ngoạn trừng mắt:
- - Không nó thì còn ai có thể khiến tao bị thương được. Nhưng tại sao tao luôn có cảm giác thằng khốn đó vẫn còn sống....Không, không phải là cảm giác, mà có những việc khiến tao nghĩ rằng nó vẫn còn sống.
Vũ Con khẽ cười:
- - Chắc đại ca suy nghĩ nhiều quá thôi, em nghĩ sẽ không ai có thể thoát khỏi được vụ nổ đó đâu.
Ngoạn đáp:
- - Thế tao thì sao..? Tao chính là minh chứng cho việc có người thoát chết khỏi đống đổ nát ấy, và nếu tao còn sống thì không có lý do gì mà thằng đó lại không còn sống cả.....Tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Ngoạn hồi tưởng lại cái đêm kinh hoàng ấy. Ngay sau khi chú Đại cứu được Nam rồi lái xe thoát khỏi khu vực lán....Lúc đó chân Ngoạn đã bị Cường Đen đâm một nhát chí mạng vào phần mắt cá. Ngoạn để sổng mất chú Đại và Nam, nhưng hắn là một kẻ tinh quái, ngửi thấy mùi thuốc nổ, lập tức Ngoạn nhận ra vấn đề.....Khi thấy Đen ở phía sau lán dẫn dây châm ngòi nổ, dù đau đớn và chỉ còn một chân, nhưng bản năng sinh tồn, nhận thấy cái chết đang cận kề, Ngoạn cố gắng bò trong vô vọng để thoát thân. Tuy nhiên mọi thứ gần như đã quá muộn, nhưng rồi số của Ngoạn vẫn chưa tận.....Trước khi vụ nổ xảy ra, Ngoạn vô tình nhớ đến trong lán này có một boongke nhỏ đào bên dưới lòng đất. Boongke này được thiết kế để giấu hàng hắng....Điều này chẳng ai biết cả, chỉ có Ngoạn và Kiên Báo biết mà thôi. Bởi cái lán dưới con mắt của mọi người chỉ là nơi đóng tàu bị bỏ hoang, là nơi chứa sắt vụn nhưng nó cũng từng là nơi để Kiên Báo để hàng. Muốn mở BoongKe cần có mật mã, tất nhiên hai kẻ dưới trướng lão Phiến từng che mắt đại ca để buôn ma túy là Kiên và Ngoạn thì không có lý gì Ngoạn không biết cả.
Đối diện với cái chết chưa bao giờ gần như vậy, nhưng khi mở được nắp boongke, Ngoạn cười như điên dại, Ngoạn bò cả người xuống bên dưới rồi đóng nắp hầm lại. Vì là nơi để chứa hàng nên boongke được thiết kế bằng thép dày, mặc cho vụ nổ bên trên phá tan mọi thứ, nhưng thần chết đã bỏ qua Ngoạn. Trong đám tro tàn ấy, khi mà tất cả đã bị xóa sạch, biển đêm sau phút chốc bừng sáng đã trở về yên lặng, tối đen đúng với bản chất của nó.