Tiếng súng cứ thế vang lên trong không gian ồn ã bởi âm thanh của tàu hỏa. Huy Trâu còn cách đoạn đường ray tầm 10m nữa, con tàu cũng chỉ còn một khoảng ngắn nữa sẽ băng ngang qua đoạn đường ray mà Huy đang nhắm đến. Ý định của Huy đã rõ, Huy muốn nhảy qua đường ray sang phía bên kia trước khi con tàu chạy đến. Nếu thành công Huy Trâu sẽ cắt được đuôi từ đám người đang truy sát mình nhờ vào đoàn tàu.
Thở hổn hển, sau khi phải trải qua nguy hiểm gần như phải đánh đổi mạng sống, Huy Trâu mò tới một con hẻm của khu ổ chuột. Chỗ này cách nơi đậu xe không xa nhưng Huy không dám quay lại đó bởi Huy sợ rằng bọn chúng sẽ cho người phục kích. 11h tối, hơn 1 tiếng đụng độ với Giang, Huy Trâu đã bị tổn thất nặng nề, đây cũng chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của Huy Trâu. Bỏ lại đàn em để chạy trốn, lê lết cái thân thể bê bết máu, Huy Trâu ngồi gục xuống một cái lán nhỏ vò đầu bứt tai, dáng vẻ thất vọng đến não nề. Thấy tiếng động bên ngoài, người bên trong lán mở hé cửa ra xem, thấy một người đàn ông đang bị thương, quần áo bị những vết chém đến tứa máu, hai đứa trẻ sợ hãi vội vàng đóng cửa lại.
Huy Trâu cũng biết ở lại đây lâu không tốt nên vội đứng dậy đi tiếp sau khoảng thời gian ngắn nghỉ mệt. Đi được vài bước thì Huy Trâu thấy tiếng cửa lán lại cọt kẹt mở ra, ánh sáng từ bên trong hắt ra ngoài kèm theo tiếng gọi:
- - Chậc chậc, tao tha cho chúng mày chuyện kia. Bây giờ tìm những cái bao tải, nhét từng thằng một vào bao tải rồi chở đến công ty Thành Hưng. Tao muốn gửi quà cho bọn Thành Hưng. Chắc chúng nó sẽ mừng đến run rẩy khi nhìn thấy những bao quà to như thế này.....Ha ha ha, ha ha ha.
Người phụ nữ vừa về đến nhà mở cửa ra, cô hốt hoảng khi thấy một người đàn ông đang ngồi ngủ trong góc nhà, bên cạnh anh ta là những miếng bông băng dính đầy máu, chưa hết, đêm qua ngủ khẩu súng của Huy Trâu rơi bên cạnh người lúc nào Huy cũng không biết. Mở mắt ra Huy thấy cô ta đang ôm hai đứa con của mình nét mặt lo lắng, Huy vội nói:
- - Đừng sợ, đừng sợ....Tôi không làm hại ai đâu.....Đêm qua tôi bị thương, ngang qua đây được hai cháu cứu giúp....Giờ tôi sẽ đi ngay, đừng sợ....
Huy Trâu khẽ nhặt khẩu súng lên rồi giắt vào cạp quần, hai tay Huy Trâu giơ lên cao rồi khẽ cúi cúi thân người bước ra khỏi lán. Trời mới tờ mờ sáng, đi được mấy bước thì Huy Trâu cảm thấy chóng mặt, hoa mắt.....Chẳng còn nhìn thấy gì, Huy Trâu đổ gục luôn xuống nền nhà trong sự lo lắng tột độ của ba mẹ con người phụ nữ kia.
Có lẽ bị thương, mất máu nhiều, cả đêm qua không ăn uống gì nên Huy Trâu không còn sức lực nữa. Cô bé kéo kéo tay mẹ:
- - Mẹ...mẹ...cứu chú...ấy đi....mẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT